Một lát sau, Mộ Dung Từ Diên mở cửa phòng ra. Lang y đi theo sau gã, ta đến ngoài cuối chào Huyền Du rồi mới lui đi.
"Sao rồi? Nhạc huynh không sao chứ?", Huyền Du thấy Mộ Dung Từ Diên liền lên tiếng hỏi.
Mộ Dung Từ Diên né sang một bên ra hiệu Huyền Du vào cùng mình, nói: "chỉ
là do đi đường dài trong đêm không chịu nghỉ ngơi, lại còn dầm mưa, vậy
nên kiệt sức mà ngất đi thôi."
Huyền Du bước vào, trở tay khép
cửa lại rồi đưa mắt nhìn Quân Mộ Khuynh: "rốt cuộc huynh ấy khi đó tại
sao lại nói vậy chứ? Không lẽ Quân Dạ đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Huyền Du nhớ rất rõ bộ dáng kiệt sức của Quân Mộ Khuynh khi đó.
"...mau về với ta... A Ngọc... A Ngọc gặp chuyện rồi..."
Mỗi khi nhớ đến lời nói kia, tim Huyền Du lại đập nhanh hơn một nhịp. Bây
giờ hắn chỉ mong Quân Mộ Khuynh có thể mau chóng tỉnh lại. Hắn muốn biết rốt cuộc Quân Dạ có chuyện gì.
Quần áo trên người Quân Mộ Khuynh đã được thay ra, than sưởi trong phòng cũng được đốt lên, không khí
trong phòng ấm áp dễ chịu hơn vên ngoài rất nhiều.
Chỉ một nén
nhan sau, Quân Mộ Khuynh liền cựa quậy rồi mở mắt ra. Nhìn trần nhà xa
lạ đập vào mắt, đầu óc Quân Mộ Khuynh nhanh chóng thanh tỉnh.
Y
ngồi bật dậy, ngay lập tức liền cảm thấy choáng váng. Mộ Dung Từ Diên
nhanh chóng phi đến đỡ lấy Quân Mộ Khuynh. Còn ân cần rót cho y một chén nước.
"Mau uống chút nước đã, có gì từ từ nói."
Quân Mộ Khuynh không từ chối, uống cạn chén nước Mộ Dung Từ Diên đưa cho mình rồi mới nói, "Duẫn vương, a Ngọc bị bắt rồi."
Trái tim Huyền Du liền bắt đầu co thắt, hắn cố giữ bình tĩnh hỏi: "bị bắt? Ai bắt chứ?"
"Khụ khụ... Bị triều đình bắt với tội vi phạm vương pháp, theo chân phu quân ra trận. Ngày mai chính là ngày y được đem ra hành quyết. Theo luật...
Khụ khụ... Theo luật của Bắc Thụy, gia quyến theo chân phu quân ra trận, nhẹ là bị phạt bảy mươi trượng. Nặng là cả đời không được bước ra khỏi
cửa khi chưa cho sự cho phép."
"Vương gia, a Ngọc nó là ai chứ,
thể trạng nó vốn không được tốt rồi. Bảy mươi trượng là muốn mạng của nó đó. Chưa kể... Chưa kể nó còn là... Khụ khụ, bỏ qua đi, ngươi mau chóng trở về cầu xin giúp nó đi."
Mộ Dung Từ Diên ở bên không ngừng vuốt lưng Quân Mộ Khuynh.
Huyền Du nghe xong lồng ngực hắn liền thắt lại, hơi thở như trì trệ hoàn
toàn, ngực trái lại đau đến thấu tâm can. Hắn không nghĩ nhiều vội nói:
"ta lập tức trở về, Từ Diên, nhạc huynh nhờ ngươi chăm sóc."
Nói
xong liền vụt chạy ra ngoài, ám vệ Quân gia cũng nhanh chóng rút theo
Huyền Du. Khi nãy động tĩnh trong phòng, bọn họ đều nghe không sót một
chữ, thiếu gia gặp nguy rồi.
Huyền Du không ngừng thúc chân vào bụng ngựa, hắn bây giờ chỉ hận không thể ngay lập tức đã đến kinh thành.
Từ Giang Nam đến kinh thành mất hơn nửa ngày. Nếu thuận lợi, có lẽ sẽ có thể đến sớm hơn một chút.
Quân Mộ Ngọc gặp chuyện, thảo nào hôm nay hắn cứ có cảm giác bất an không
thôi. Việc Quân Mộ Ngọc theo chân Huyền Du ra chiến trường hầu như chỉ
có một vài người biết. Ngô tổng quản cùng hai tì nữ thân mà Huyền Du
chọn cho Quân Mộ Ngọc.
Kín đáo như vậy nhưng phụ hoàng hắn vẫn
phát hiện được, trong phủ chắc chắn là có nội gián. Xong chuyện Quân Mộ
Ngọc, hắn sẽ sàng lọc hết tất cả hạ nhân trong phủ.
Sáng hôm sau, Mộc Côn mở cửa nhà giam ra. Một đoàn người liền tiến vào, dẫn đầu là thị lang bộ Hình.
"Đây là Duẫn vương phi sao?"
Mộc Côn cười lấy lòng: "vâng, chính là y."
"Sao bộ dạng lại thảm hại đến thế? Hoàng thượng hạ lệnh cho ngươi dùng tư hình với vương phi sao?", thị lang bộ Hình nhíu mày.
Mộc Côn vội xua tay: "không có, hoàn toàn không có. Đại nhân đừng đổ oan
cho ta. Là do Duẫn vương phi có ý chống đối, nên đội áp giải tù binh có
dùng một chút vũ lực áp chế. Hoàn toàn không hề dùng tư hình gì cả. Có
cho tiểu nhận mười lá gan cũng không dám làm thế."
Thị lang bộ Hình đánh giá một phen rồi ra hiệu cho đám binh lính phía sau áp giải Quân Mộ Ngọc đến nơi thi pháp.
"Ta biết rồi, việc này ta sẽ bẩm báo lại với thượng thư, ngươi không cần quá lo lắng."
Mộc Côn vui mừng, nhanh chân tiễn Thị lang bộ Hình đi ra ngoài ngục giam.
"Tới đây được rồi, có chuyện gì cứ bẩm báo lại với ta.", Thị lang bộ Hình từ chối Mộc Côn tiễn mình quá xa, không quên lên tiếng dặn dò.
Mộc Côn vâng vâng dạ dạ, không dám có nửa ý xấc xược như với Quân Mộ Ngọc.
Nơi thi hành hình phạt là một bệ đài hình chữ nhật không quá rộng, được xây ngay cạnh bên ngục giam. Quân Mộ Ngọc loạng choạng bước đi, bọn cai
ngục không ngừng mạnh tay đẩy Quân Mộ Ngọc lên phía trước, miệng không
ngừng càu nhàu: "đi nhanh lên!"
Cả người Quân Mộ Ngọc bây giờ cực kì thảm thương. Quần áo màu lam dính đầy bùn đất cùng vết máu, gương
mặt y trắng bệch, vết máu khô trên mặt tạo thành một đường đáng sợ, đối
với nước da trắng nõn như Quân Mộ Ngọc thì cực kì rõ ràng.
Bọn cai ngục nhanh chóng trói hai tay Quân Mộ Ngọc lại, sau đó đè y quỳ xuống giữa bệ đài.
Lúc này chỉ mới giữa giờ tỵ, cái nắng vẫn chưa quá gắt nhưng đối với một
người đã bị thương và nhịn ăn nguyên ngày hôm qua như Quân Mộ Ngọc thì
lại khác.
Việc không cho Quân Mộ Ngọc ăn cơm vốn không phải chủ ý của Nhiếp Ngạn đế. Tất cả là do Tô Nguyệt dặn dò Mộc Côn không được cho Quân Mộ Ngọc ăn gì. Chính vì vậy nên bây giờ, tình trạng của Quân Mộ
Ngọc mới thảm hại đến như thế.
Không biết Quân Mộ Ngọc đã quỳ bao lâu, y cảm thấy đầu óc quay cuồng, tầm mắt mơ hồ cũng không rõ. Một lát sau công công thân cận của Nhiếp Ngạn đế cầm một cuộn chiếu chỉ đi vào.
Tất cả mọi người liền quỳ xuống tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Duẫn vương phi vi phạm vương pháp, theo chân Duẫn vương ra chiến trường khi chưa có sự cho phép. Theo luật Bắc Thụy, điều số bốn mươi ba, phạt Duẫn vương phi Quân Mộ Ngọc một
trăm trượng, cắt hai năm bổng lộc. Khâm thử."
Tiếng vị công công
vừa dứt, mọi người liền vội khấu đầu tiếp chỉ. Thị lang bộ Hộ nhận lấy
chiếu chỉ do công công đưa rồi mới đứng lên.
Quân Mộ Ngọc lắc
lắc đầu, thần trí y hầu như đã bị hao kiệt do vết thương ở sau đầu. Lại
bị bỏ đói nguyên một ngày, bây giờ ngoài việc mơ hồ ra, khả năng nhận
biết tình hình xung quanh hầu như đã mất gần hết.
Hai người thi
pháp lúc này mới lấy trượng ra. Mỗi người cầm một cây, Quân Mộ Ngọc vẫn
còn quỳ thẳng người. Mọi người nhìn tình trạng của y mà không khỏi hơi
thương cảm.
Đừng đùa, bình thường người khỏe mạnh nhận mười
trượng đã phải nằm giường cả tuần. Đằng này tận một trăm trượng, lại còn trong tình trạng thê thảm như thế này, đây chính là muốn mạng của Duẫn
vương phi a.
" Á! "
Người thi pháp bên trái nhanh chóng giơ trượng lên sau đó đánh thẳng vào lưng của Quân Mộ Ngọc. Y liền la lên đầy đau đớn, cả người liền đổ rạp về
phía trước.
Không đợi y có cơ hội cảm nhận cơn đau, một tên thi
pháp liền lôi y lên bắt y phải quỳ ngay chỉnh. Ngay sau đó tên thi pháp
bên phải liền tiếp tục ra tay.
Lần này Quân Mộ Ngọc lại không la lên nữa. Nhờ cú đánh đầu tiên mà đã làm cho đầu óc y thanh tỉnh đôi chút.
Quân Mộ Ngọc biết mình hiện tại đang là tội nhân và đang chấp hành hình
phạt. Không có gì phải kêu gào cả. Y không muốn liên lụy đến Huyền Du,
tội y gây ra y sẽ gánh!
Liên tiếp sau đó, hai người thi pháp luân phiên nhau mà quất trượng vào người Quân Mộ Ngọc. Cả người y loạng
choạng muốn ngả ra đất, nhưng lần này Quân Mộ Ngọc đã chống hai tay
xuống bệ đài, ngăn không cho cơ thể ngả xuống. Sau lưng vẫn là từng đòn
trượng đánh lên.
Thật sự, rất đau!
Quân Mộ Ngọc gồng mình chịu đựng, y cắn môi đến bật máu, cả người run rẩy. Đánh đến trượng thứ ba mươi, cả tấm lưng Quân Mộ Ngọc đã thấm đẫm máu tươi. Nhìn cực kì
đáng sợ.
Ai chứng kiến cũng phải nhăn mặt, thị lang bộ Hộ đưa
tay che mắt, trong lòng thầm nghĩ không biết Duẫn vương phi có vượt qua
được kiếp nạn này hay không.