Vừa mới kêu ra cái tên của con dị thú kia, gương mặt của Tử Thanh nháy mắt cũng nhiều thêm vài tia lo lắng.
Vỗn dĩ, loài thượng cổ dị thú như Xích Diễm Địa Ma Long này ở bên ngoài đã sớm tuyệt tích từ lâu.
Thật không ngờ rằng, ở tại mảnh không gian vốn từng thuộc về Thượng giới
này, vậy mà lại còn xuất hiện một con Xích Diễm Địa Ma Long khủng bố đến vậy.
Gọi là Long, thế nhưng bề ngoài của con dị thú này lại vô
cùng kỳ dị, cũng có thể coi như là sự lai tạo và pha trộn giữa loài Rết
và dòng giống của tộc Giao Long.
Con yêu thú này dài đến hơn trăm mét, toàn thân được phủ kín bởi một tầng giáp xác thô cứng nặng nề,
ngay cả những chiếc chân Rết dài nhọn cũng được lớp giáp cứng dày cộm
kia bọc lấy.
Điều khiến cho con yêu thú này trở nên vô cùng kỳ dị chính là, ngoại trừ trăm ngàn đóa hoa màu đỏ đậm tựa như xúc tu mọc đầy trên lưng của nó ra, thì cái đầu Giao Long cùng với những xương gai
xuất hiện dọc theo thân thể cũng là thứ khiến cho con dị thú này trở nên vô cùng đặc biệt trong mắt người thường.
Vốn dĩ thì đầu Rồng và
những hàng xương gai dài nhọn chính là đặc trưng cơ bản nhất của bộ tộc
Giao Long, cho nên, dù cho dị thú này có thân thể của một con Rết khổng
lồ thì trong tên gọi của nó vẫn có một chữ Long xuất hiện.
Hơn
nữa, cặp sừng mọc ở trên đầu của con Xích Diễm Địa Ma Long này cũng
không hề giống với bất kỳ một loài Giao Long bình thường nào.
Theo như cách nói của Tử Thanh thì cho dù có nhìn kiểu gì đi chăng nữa, thì
cặp sừng mọc ở trên đầu của con dị thú này cũng có hình dạng rất giống
với sừng của một con Trâu Rừng, vừa to lớn dài nhọn, mà cũng vừa thô ráp sần sùi.
Sau khi đã biết được thông tin và lai lịch của con dị
thú trước mặt, cũng biết rằng, nếu như muốn cho Thượng Quan Văn Vũ có
thể thuận lợi tiếp cận được đóa Tử Liên Địa Tâm Diễm thì cả năm người sẽ phải hợp lực xử lý con Xích Diễm Địa Ma Long này trước.
Do đó,
cậu bạn Tử Thanh với vai trò là người có tu vi cao nhất trong năm người
liền bắt đầu động não suy nghĩ, hay nói đúng hơn là âm thầm trao đổi với khí linh của Tâm Ma Kính để tìm ra đối sách xử đẹp Xích Diễm Địa Ma
Long.
Thông qua những mảnh thông tin mà Tâm Ma Kính mang đến, sau một hồi chọn lọc và nghiên cứu, cuối cùng thì Tử Thanh cũng đã biết
được cách thức để hạ sát con dị thú thượng cổ này.
- Hừ hừ, mày chết với tao.
Con Xích Diễm Địa Ma Long này tuy là thượng cổ dị thú, trong người vừa có cả huyết mạch của loài Rết và tộc Giao Long.
Mà cảnh giới cũng tương đương với một tu giả Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
- Thế nhưng, muốn giết được nó thì cũng không phải là không thể...
Sau khi an bài chiến thuật cho từng người, lúc này cậu bạn Tử Thanh liền
lôi cây roi vốn là Tiên khí của mình ra rồi chuẩn bị xông lên đánh nhau
với dị thú.
- Xích Diễm Địa Ma Long cơ à, đã thế thì tao cho mày thành Rết sấy khô chiên giòn luôn.
Anh em đâu, xông lên...
Hô hào một lúc cho có khí thế, nháy mắt một cái đã thấy cậu bạn Tử Thanh lao vào ẩu đả cùng với Xích Diễm Địa Ma Long.
Sát Lục Yêu Tiên ở trong tay Tử Thanh cứ tựa như là một con rắn dài có linh tính, vừa chuẩn xác quất mạnh lên từng điểm yếu trên thân thể dị thú,
vừa gây ra sát thương không hề nhẹ cho Xích Diễm Địa Ma Long.
Dưới sự công kích của Sát Lục Yêu Tiên, cho dù Xích Diễm Địa Ma Long có cảnh giới ngang ngửa với một tu giả Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, vậy thì cũng tránh không khỏi cảnh bị đánh đến mức da tróc thịt bong.
"Grào"
Tiếng gào thét không ngừng vang lên, từng đợt sóng năng lượng mạnh mẽ liên
tục tràn ra xung quanh, khiến cho ngay cả bốn người Thượng Quan Văn Việt đang đứng ở cách đấy không xa cũng bị đẩy lùi về sau đến hơn mười
trượng.
- Há há.
Uây kích thích thật đấy.
Lâu lắm rồi mới được đánh nhau sướng tay như thế này.
Hí hí hí, để anh mày lột mấy cái mảng giáp xác trên người mày ra nhé...
Càng đánh càng hăng, mặc dù trên người cũng đã bị công kích của Xích Diễm
Địa Ma Long khiến cho bị thương không ít chỗ, thậm chí ở một số nơi, vết thương còn đang trào ra máu tươi không ngừng.
Thế nhưng kỳ lạ
là, vào giờ phút này, khi Tử Thanh đang giao chiến cùng với Xích Diễm
Địa Ma Long thì cả tinh thần và tính cách của cậu lại cứ như là biến
thành một con người khác, vừa điên cuồng hiếu chiến, lại vừa phấn khích
một cách lạ kỳ.
Hai mắt trợn tròn như muốn lồi cả ra, bốn người
Thượng Quan Văn Việt ngơ ngẩn đứng nhìn Tử Thanh trong bộ dạng này cũng
đều không hẹn mà thoáng rùng mình một cái.
- Ẹc ẹc.
Đây là anh Thanh nhà ta sao?
Quá là... quá là biến thái rồi...
- Hắn...
Hắn đang coi cái tên dị thú kia như là con mồi để thoải mái đùa bỡn đấy à?
Như thế nào mà ta lại không biết là Tử Thanh còn có một mặt đáng sợ như này chứ?
Ôi đại ca của ta ơi, đáng sợ quá đi mất...
- Quá kinh khủng rồi.
Đúng là vẫn không nên chọc vào cái tên biến thái này mà...
Nghe thấy ba người kia lần lượt buông lời cảm thán về Tử Thanh, trong lòng
Thượng Quan Văn Việt cũng theo đó mà khẽ nảy lên vài cái.
Nghĩ
đến cảnh tượng Tử Thanh nghiến răng quay người bỏ đi vì bị bản thân
trách mắng, sau lưng của Thượng Quan Văn Việt lập tức có mồ hôi lạnh
chảy ra.
- Haizzz.
Ta... ta vẫn nên chủ động nói lời xin lỗi với hắn thì tốt hơn.
Nếu không thì... chậc chậc...
Cái vẻ mặt phấn khích đến mức biến thái này thật sự là dọa chết người mà.
Không biết là sự hăng hái của bản thân đã khiến cho mấy người bên cạnh sợ đến mức nào, ngay lúc này, cậu bạn Tử Thanh ngoại trừ cảm thấy trong lòng
đang không ngừng trào dâng một loại cảm xúc phấn khích đến lạ ra thì
cảnh giới tu vi cũng đang lờ mờ có dấu hiệu đột phá.
Bởi vậy mà
Tử Thanh mới vui vẻ đến mức quên cả đau đớn trên người, vừa hừng hực ý
chí chiến đấu với Xích Diễm Địa Ma Long, vừa điên cuồng vận chuyển linh
lực dựa theo công pháp của Hỗn Độn Chân Kinh để hấp thu khí hỗn độn ở
xung quanh.
Bị sự điên cuồng của Tử Thanh khiến cho kinh sợ,
trong tâm trí của Xích Diễm Địa Ma Long lập tức xuất hiện một tia ý niệm cực đoan.
Chỉ thấy thân thể khổng lồ nhanh chóng cuộn lại theo chiều xoắn ốc, chiếc đầu Giao Long ngẩng cao gào lên một tiếng đầy phẫn nộ.
Nhìn thấy trước ngực Xích Diễm Địa Ma Long lập lòe ánh sáng huỳnh quang màu
đỏ hồng, Tử Thanh vốn đang hăng say chiến đấu cũng vội quay đầu hét lên
với Thượng Quan Văn Việt.
- Tất cả lui ra.
Tập trung dùng lực phòng ngự, đừng lo cho ta.
Mau, lùi lại đi.
Biết rằng đã đến lúc bước vào thời khắc hung hiểm nhất, mấy người bên phía
Thượng Quan Văn Việt sau khi nghe Tử Thanh hét lên một tiếng liền vội vã lui ra thật xa, sau đó hợp lực tạo thành một tầng phòng ngự ở quanh
thân.
Đồng tử lập tức chuyển thành một màu đỏ sậm yêu dị, khóe
môi Tử Thanh nhẹ nhếch lên, một luồng khí tức màu đen sẫm pha lẫn chút
sắc đỏ âm trầm lặng lẽ từ trên người cậu tỏa ra.
Hai tay chầm
chậm kết thành một đạo thủ ấn mà từ trước đến nay bản thân chưa từng
dùng đến, Tử Thanh vừa lơ lửng đứng đối diện với Xích Diễm Địa Ma Long
vừa khẽ mở miệng rồi lạnh giọng quát.
- Hỗn Độn Chân Kinh, Tử Linh Hóa Hình.
Yêu Liên Đồ Linh Ấn, Trấn Áp Vạn Linh.
Trấn cho tao...
Theo tiếng quát vừa dứt của Tử Thanh, từ sau lưng cậu lập tức có vô vàn
những luồng linh khí màu đen đỏ nhanh chóng tụ hợp, chớp mắt vài cái đã
ngưng tụ thành hình dạng của một đóa hoa Sen to lớn rộng chừng hơn mười
trượng.
Đóa hoa này pha lẫn giữa hai loại màu sắc là đen sẫm và
đỏ thắm, từ giữa tâm Sen còn không ngừng tỏa ra một loại khí tức vừa u
ám lạnh lẽo, vừa trống rỗng đến mức khiến cho con người ta cảm thấy như
cả linh hồn và thể xác đều đang bị phong ấn lại.
Hoa Sen vừa
thành hình, luồng ánh sáng huỳnh quang lập lòe nơi lồng ngực của Xích
Diễm Địa Ma Long cũng đã ngưng tụ lại tại chiếc miệng đang mở lớn của dị thú.
Sau đó, một ngọn hỏa diễm màu đỏ sậm mang theo nhiệt độ khủng bố của Xích Diễm Địa Ma Long lập tức được phun ra.
Hơn nữa, khi con dị thú này phát động công kích thì ngoại trừ hỏa diệm nóng cháy ra, từ trong chiếc miệng mọc đầy răng nhọn của nó còn có vô vàn
khói độc theo sau ngọn lửa tràn lan ra bên ngoài.
Loại công kích
vừa mang theo nhiệt độ nóng rực vừa ẩn chứa kịch độc của Xích Diễm Địa
Ma Long nháy mắt khiến cho cả khoảng không gian bên dưới dòng sông nham
thạch này sôi trào, độc khí nồng đậm tựa như sương mù nhanh chóng bao
phủ khắp mọi nơi.
Nhìn mấy người Thượng Quan Văn Việt đã ở trong
phạm vi an toàn, đáy mắt của Tử Thanh lại lóe lên chút ánh sáng màu đỏ
hồng, đóa hoa Sen to lớn vừa ngưng tụ sau lưng lập tức nở rộ rồi mang
theo một loại khí tức hỗn độn chầm chậm bay về phía ngọn lửa mà Xích
Diễm Địa Ma Long vừa phun ra.
"Ầm ầm..."
Tuy rằng hai đòn
công kích vô cùng mạnh mẽ va chạm, thế nhưng, ngoại trừ việc sóng năng
lượng tràn ra gây nên những rung động cho tầng vật chất nơi đây thì cũng không hề có một vụ nổ lớn nào xảy ra cả.
Đóa Sen vốn dĩ là công
kích mà Tử Thanh lĩnh ngộ được từ Hỗn Độn Chân Kinh, tuy rằng đây là lần đầu tiên thi triển, thế nhưng uy lực của nó lại khiến cho Tử Thanh cũng phải kinh ngạc không thôi.
Bởi vì được ngưng tụ từ hỗn độn chi
khí, mà loại linh khí hỗn độn này lại là thứ được hình thành từ thời
nguyên thủy sơ khai nhất.
Cũng có thể coi như là loại linh khí
khởi nguồn của tất cả vạn vật trên thế gian, cho dù có là linh khí thiên địa, linh khí ngũ hành hay thậm chí là Tiên Thiên Linh Khí cũng chỉ là
thứ được xuất hiện mãi sau này mà thôi.
Trước mặt loại linh khí
hỗn độn nguyên thủy nhất thì mấy loại linh khí khác đều không đáng nhắc
đến, tất cả lập tức sẽ bị linh khí hỗn độn phong ấn rồi nhanh chóng tịnh hóa.
Mặc dù Tử Thanh tu luyện Hỗn Độn Chân Kinh, lấy việc thu
nạp linh khí hỗn độn trong trời đất làm tiền đề, thế nhưng, để có thể
đạt tới cảnh giới khiến cho linh khí hỗn độn của bản thân lột xác trở
thành nguyên thủy nhất thì có là tu giả Luân Hồi Cảnh cũng chưa chắc đã
làm được.
Tuy là đòn công kích của Yêu Liên Đồ Linh Ấn mang theo
khí tức hỗn độn, có thể không ngừng phong ấn và tịnh hóa ngọn lửa độc
của Xích Diễm Địa Ma Long, nhưng xét về mặt uy lực thật sự thì vẫn còn
rất xa mới có thể đạt tới cảnh giới nguyên thủy kia.
Có điều, dù
sao cũng là công kích mang theo hỗn độn chi khí, cho nên Yêu Liên Đồ
Linh Ấn vẫn có thể chậm rãi phong ấn và phân giải đòn công kích mang
tính ngũ hành thuộc tính hỏa của con dị thú trước mặt.
Nhìn ngọn
độc hỏa mà bản thân phun ra không ngừng bị đóa Sen kia phong ấn rồi hóa
giải, sáu con mắt hẹp dài của Xích Diễm Địa Ma Long tràn đầy một loại
thần sắc kinh hoàng.
Đòn công kích này vốn là phương pháp bảo
mệnh cuối cùng của nó, vậy mà giờ đây lại không thể thiêu chết được gã
tu giả trẻ tuổi trước mặt, điều này nhất thời khiến cho con thượng cổ dị thú này rơi vào hoảng loạn.
Cả thân hình khổng lồ đột ngột rung
lên, tầng tầng giáp xác thô cứng trên người bỗng chốc dựng ngược, ngay
cả những đóa hoa màu đỏ sậm trên lưng cũng đồng loạt bốc cháy, Xích Diễm Địa Ma Long lúc này cứ như là một ngọn núi lửa đang cuồng nộ mà nhắm
thẳng hướng Tử Thanh rồi lao tới.
Ngay lập tức cảm nhận được nguy cơ sinh tử, lông tơ trên người của Tử Thanh bắt đầu dựng đứng cả lên.
Ngón tay lại một lần nữa chuyển động theo từng nhịp điệu kỳ dị, những đạo
thủ ấn phức tạp không ngừng được Tử Thanh liên kết lại với nhau, tạo
thành một chuỗi hành động tựa như đang múa.
Thế rồi, ngay tại
trước lúc Xích Diễm Địa Ma Long mang theo cuồn cuộn hỏa diễm lao thẳng
vào đóa sen hai màu đen đỏ, loạt thủ ấn ở trên tay Tử Thanh cuối cùng
cũng dừng lại.
Nhìn ba vòng tròn pháp trận màu đen tuyền vừa hình thành đang xoay tròn bên ngoài đóa Sen lớn, khóe môi với một tia máu đỏ tươi óng ánh của Tử Thanh chợt vểnh lên rồi cất giọng lạnh lùng quát.
- Hỗn Độn Tịnh Ma Quang.
Tịnh Hóa.
Thanh âm vừa dứt, từ giữa tâm Sen lập tức ngưng tụ ra một tia sáng màu đen ánh kim kỳ lạ.
"Grào... grào..."
Hét lên thảm thiết hai tiếng, thân thể khổng lồ đang bừng bừng hỏa diễm của Xích Diễm Địa Ma Long vừa mới va chạm cùng tia sáng màu đen ánh kim
mỏng manh kia liền lập tức bị ăn mòn với tốc độ mặt thường có thể thấy
được.
Vốn dĩ, theo lẽ thường thì với cơ thể khổng lồ và huyết
mạch thượng cổ dị thú của mình, Xích Diễm Địa Ma Long có thể dùng đòn
công kích này để đụng nát đóa Sen hai màu đen đỏ mà Tử Thanh ngưng tụ
ra.
Ấy vậy mà, khi thân thể mang theo nguồn năng lượng cuồng bạo
do sử dụng bí pháp thiêu đốt tinh huyết để đổi lấy va chạm cùng tia sáng màu đen ám kim kia, thì mỗi một nơi bị tia sáng chiếu trúng trên cơ thể liền lập tức tan rã.
Nhìn thân thể khổng lồ đã bị tia sáng màu
đen ánh kim phân giải đến gần phân nửa, Tử Thanh cắn răng dồn hết linh
lực trong người truyền vào đóa Sen to lớn trên cao mà nghiến răng cười
gằn.
- Hừ hừ.
Cho dù có là thượng cổ dị thú thì anh mày cũng thịt tốt.
Hỗn Độn Tịnh Ma Quang, thịt chết nó cho anh.
Để mặc cho máu tươi tràn ra nơi khóe miệng, cũng không thèm quan tâm tới
cảm giác đau thắt lồng ngực do kinh mạch bị rút cạn linh lực tạo ra.
Cậu bạn Tử Thanh lúc này đã hoàn toàn bị kích động mà liều mình rút sạch
linh lực trong nội thể, sau đó toàn lực gia trì lên đóa Sen to lớn kia,
quyết tâm dù cho có bị thương nặng thì cũng phải xử lý sạch sẽ con dị
thú thượng cổ trước mặt này.
- Grào grào...
Grào...
Gào lên những tiếng thét đầy phẫn nộ, dưới sự điên cuồng đến mức biến thái
của Tử Thanh, đường đường là một huyết mạch dị thú thượng cổ vô cùng
cường đại như Xích Diệm Địa Ma Long, đến cuối cùng vẫn không thể nào
thoát khỏi kết cục bị Tử Thanh làm thịt mà vong thân.
"Rầm"
- Hự.
Khục khục...
Chiếc đầu Giao Long nặng nề rơi xuống lớp vật chất cứng rắn màu đen xám, Tử
Thanh lúc này cũng không còn sức để chống đỡ nữa, thân thể khẽ run lên
rồi cúi người ho ra mấy ngụm máu lớn.
Mặc kệ làn khói độc vẫn còn chưa hoàn toàn tan hết, Thượng Quan Văn Việt nhìn sắc mặt tái mét của
Tử Thanh mà trong lòng chợt thắt lại, sau đó vội vàng lao tới ôm lấy
người vừa mới bị thương không nhẹ kia.
Toàn thân vô lực ngã nhoài trong vòng tay của Thượng Quan Văn Việt, tuy rằng rất muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật sâu, thế nhưng lí trí lại ép Tử Thanh nhấc đôi mi
nặng trĩu lên rồi thều thào phân phó.
- Văn Vũ, mau... mau thu tinh phách của Xích Diễm Địa Ma Long lại.
Để... để Tử Vũ luyện hóa nó...
Sau đó... sau đó... ngươi... thử đi... đi thu phục Tử... Tử Liên Địa Tâm Diễm...
Ngón tay run rẩy khẽ nâng lên rồi chỉ vào khoảng không trước mặt, ngay trước khi Tử Thanh ngất lịm đi thì một vòng sáng màu đỏ hồng bất ngờ từ đầu
ngón tay cậu phóng ra, chớp mắt đã hình thành nên một kết giới bao trùm
khoảng không gian nơi đây.
Để Tử Thanh tựa đầu lên vai mình ngủ
say, Thượng Quan Văn Việt sau khi căn dặn Thượng Quan Văn Vũ vài câu
liền lùi sang một bên, bắt đầu từ tốn đưa linh lực của mình vào trong
kinh mạch của Tử Thanh, chậm rãi bổ sung lại linh lực cho người đang ngủ say trong lòng.
Đứng ở hai bên trái phải Thượng Quan Văn Vũ là
Bích Dao và Tử Vũ, nhiệm vụ của hai người này dĩ nhiên là hộ pháp cho kẻ chuẩn bị thu phục đóa Tử Liên Địa Tâm Diễm kia rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mới đó mà năm người đã ở tại đáy dòng nham thạch này gần một tháng.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc linh lực và những tổn thương trong kinh mạch của Tử Thanh đã được Thượng Quan Văn Việt cẩn thận bù đắp
lại, thì bên phía Thượng Quan Văn Vũ vẫn không có gì thay đổi.
Có chăng là nhóc Tử Vũ trong lúc nhàm chán đã thả ra yêu phách chân hỏa
của bản thân, vô tình lại đốt lên tinh phách của Xích Diễm Địa Ma Long,
khiến cho tinh phách có dấu hiệu bị hòa tan.
Kết quả là tên nhóc
này phải tìm gấp một chỗ để bắt đầu luyện hóa tinh phách của Xích Diễm
Địa Ma Long, tránh cho bản thân bị tinh phách phản phệ mà thụ trọng
thương.
Nhìn nhóc Tử Vũ cau mày luyện hóa tinh phách, lại nhìn
Thượng Quan Văn Vũ vẫn đang không ngừng kết nối cùng Tử Liên Địa Tâm
Diễm, trong lòng của Thượng Quan Văn Việt chợt xuất hiện chút cảm giác
bối rối khó mà nói rõ.
Trải qua nhiều ngày được Thượng Quan Văn
Việt dốc lòng điều dưỡng, cuối cùng, khi thời gian ở đáy sông nham thạch này qua đi hơn một tháng thì tinh thần của Tử Thanh cũng đã bừng bừng
sức sống trở lại.
Chỉ có điều, vừa khôi phục lại linh lực chưa lâu thì từ trên người Tử Thanh đã lại xảy ra chút biến động rồi.
Nhìn ngọn lửa màu đen ám kim đang bừng cháy trên người cậu, đôi lông mày của Thượng Quan Văn Việt cũng theo đó mà chau lại.
- Hửm?
Hắn lại đột phá rồi sao?
Tên này... đúng là đồ biến thái mà...
Như cảm nhận được có người đang nói xấu mình, vì vậy trong lúc chịu đựng
Niết Bàn Ma Viêm thiêu thân, cậu bạn Tử Thanh bất ngờ lại vô thức búng
ngón tay đem một ngọn lửa nhỏ bắn về phía bụng dưới của Thượng Quan Văn
Việt.
- Hự...
Bất ngờ bị Tử Thanh công kích, tuy rằng
Thượng Quan Văn Việt phản ứng không chậm, tuy nhiên chỗ bụng dưới của
hắn vẫn bị ngọn lửa nhỏ kia bắn trúng.
Kể ra cũng lạ, vốn là ngọn lửa nhỏ được bóc tách ra từ Niết Bàn Ma Viêm, ấy vậy mà khi chui vào
bụng dưới của Thượng Quan Văn Việt thì ngọn lửa này lại không mang đến
một chút thương tổn nào cho hắn.
Sau khi chui thẳng vào bụng dưới của Thượng Quan Văn Việt thì như thể hoàn toàn biến mất, khiến cho hắn
nghi ngờ rằng có phải bản thân đã xuất hiện ảo giác hay không.
Thời gian ở dưới đáy sông nham thạch cứ thế mà nhàm chán trôi qua, đến hơn
nửa tháng sau, đợi Thượng Quan Văn Vũ thu phục Tử Liên Địa Tâm Diễm
không được lại thấy Tử Thanh độ Niết Bàn Kiếp lần thứ hai thành công.
Trợn trừng hai mắt nhìn đóa Sen trên đỉnh đầu Tử Thanh đang nhẹ nhàng ngăn
cản rồi phân giải con Lôi Giao khổng lồ do thiên đạo tạo thành.
Ba người Thượng Quan Văn Việt, Bích Dao và nhóc Tử Vũ sau khi luyện hóa
thành công tinh phách của Xích Diễm Địa Ma Long tỉnh lại đều ngơ ngác
đến mức không dám tin vào mắt mình.
- Ôi mẹ của ta ơi.
Có ai nói với ta là Tử Thanh đại ca thật sự đang độ Niết Bàn Kiếp đi.
- Ta cũng không tin là anh Thanh đang vượt Niết Bàn Kiếp nữa.
Làm gì có ai độ Niết Bàn Kiếp mà lại nhẹ nhàng khoan thai như hắn chứ?
Haizzz...
Không biết là bản thân lại mang tới những bất ngờ gì nữa, bây giờ thì cậu bạn Tử Thanh vẫn còn đang đắm mình trong sự ban thưởng của thiên đạo.
Sau khi trải qua sự tẩy lễ và ban thưởng Kim Sắc Thần Căn, tu vi của Tử
Thanh lúc này cũng đã hoàn toàn tấn thăng lên một tầng mới, chân chính
bước vào cảnh giới Niết Bàn Cảnh trung kỳ.
"Rắc rắc... rắc rắc..."
Hết vươn vai rồi lại vặn người mấy cái, sau khi nghe thấy các khớp xương
trên người mình vang lên từng tiếng kêu khô khốc, bấy giờ thì Tử Thanh
mới sảng khoái mà bước về phía mấy người Thượng Quan Văn Việt.
Vừa liếc mắt một cái đã thấy được tu vi của nhóc Tử Vũ có thay đổi, lại nhớ tới tinh phách tràn ngập hỏa khí của Xích Diễm Địa Ma Long trước đó nên Tử Thanh cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
Tiện tay gõ lên trán cô nàng Bích Dao một cái, cậu bạn Tử Thanh bất ngờ bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi nhẹ giọng nói.
- Yên tâm, cứ cố gắng tu luyện cho tốt.
Để mấy nữa anh mày lại tìm thử coi có thiên tài địa bảo gì hợp với mày không?
Kiểu gì trước khi rời khỏi đây anh cũng giúp mày lên tới Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, không phải lo.
Bưng trán ai oán lườm Tử Thanh một cái, tuy nhiên vẫn nghe ra được sự quan
tâm và an ủi của cậu, cho nên cô nàng Bích Dao chỉ khẽ bĩu môi rồi gật
đầu một cái coi như là đồng ý.
Thoáng thấy nét ngại ngùng không
được tự nhiên trên mặt Thượng Quan Văn Việt, cũng biết rõ là trong
khoảng thời gian vừa qua hắn luôn cẩn thận giúp mình điều hòa thương thế và khôi phục lại linh lực.
Suy đi nghĩ lại một phen, vô tình thì sự bực dọc khi bị hắn quát mắng lúc luyện chế thành công Đế Mãng Kiếm
cũng chẳng biết đã tan biến từ khi nào.
Nhưng với bản tính thù
dai của mình, cậu bạn Tử Thanh vẫn tự nhủ trong lòng rằng: " dù cho hắn
có giúp mình trị thương cả tháng thì cũng thể tha thứ cho hắn dễ dàng
như vậy được."
Vì vậy, kết quả là Thượng Quan Văn Việt vẫn phải hứng chịu một cái lườm thật sắc lẹm đến từ vị trí của cậu bạn Tử Thanh.
Biết là mình đuối lý, nên ngoại trừ cười gượng ra thì Thượng Quan Văn Việt cũng chẳng còn biết phải làm gì vào lúc này.
"Phừng phừng"
Một tiếng vang lớn cộng với sóng năng lượng mạnh mẽ đột ngột tràn ra, bên
phía Thượng Quan Văn Vũ vốn dĩ vẫn luôn yên lặng trong suốt hơn một
tháng qua giờ đây lại bất ngờ nảy sinh dị biến.
Chỉ thấy đóa Tử
Liên Địa Tâm Diễm chầm chậm rời khỏi vị trí của nó, sau đó nhằm thẳng
hướng ngực trái của Thượng Quan Văn Vũ mà bay tới.
Ngay tại lúc
đóa Sen lửa màu tím đậm hòa vào cơ thể của Thượng Quan Văn Vũ, thì từ
bên ngoài cơ thể của hắn cũng lập tức bốc lên một ngọn hỏa diễm cùng
màu.
Thậm chí, từ không trung phía trên dòng sông dung nham cũng
chợt có mây đen cùng thiên lôi xuất hiện, biểu thị cho việc Niết Bàn Lôi Quang bị dẫn động.
Cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì đạt được
sự chấp thuận của Tử Liên Địa Tâm Diễm, cho nên quá trình độ Niết Bàn
Kiếp của Thượng Quan Văn Vũ có phần hơi thụ động.
Tuy nhiên, bởi
vì Tử Liên Địa Tâm Diễm uẩn dưỡng trong mình một tia Tiên Thiên Linh
Khí, nên khi thành công dung hợp với ngọn lửa này thì tu vi của Thượng
Quan Văn Vũ nháy mắt đã nhảy vọt hai cái cảnh giới, từ Thiên Linh Cảnh
trung kỳ bước trực tiếp vào cánh cửa Niết Bàn Cảnh sơ kỳ.
Hơn nữa còn thành công dung nhập tia Tiên Thiên Linh Khí đó vào trong tâm mạch, hoàn toàn biến trái tim với vị trí trọng yếu thành một món Linh khí cực phẩm của thân thể.
Chỉ mất khoảng năm ngày để độ qua Niết Bàn
Kiếp sơ kỳ, mấy ngày sau, khi đang ngồi giữa một bãi đất trống, Thượng
Quan Văn Vũ đột nhiên cất giọng nói.
- Lần trước, khi tia Tiên Thiên Linh Khí kia dung nhập vào trong tâm mạch của ta.
Linh thức của ta chợt có một chút cảm ứng mơ hồ về vị trí có thể xuất hiện tia Tiên Thiên Linh Khí tiếp theo...
Ách...
Nhìn ba người Tử Thanh, Bích Dao và nhóc Tử Vũ đột nhiên dí sát mặt tới gần, lời đang nói dở của Thượng Quan Văn Vũ cũng bị ép cho chui tọt xuống cổ họng.
Sau khi bị Tử Thanh lườm rụng một lớp da, cuối cùng thì Thượng Quan Văn Vũ mới có cơ hội nói rõ ràng tất cả mọi thứ.
Hóa ra, sau khi tu giả hấp thu được một tia Tiên Thiên Linh Khí, thì bản thân tu giả đó sẽ có được một loại cảm ứng đặc biệt.
Đại loại như kiểu là sẽ có một chút cảm ứng về vị trí có thể sẽ có Tiên Thiên Linh Khí xuất hiện.
Mặc dù cảm ứng này tương đối mơ hồ, nhưng dù sao thì có cảm ứng vẫn còn hơn là phải tự mình dò tìm trong khoảng không gian bao la vô tận này.
- À, thì ra là thế.
Bảo sao mấy lần trước đám người của Huyền Thiên Tiên Điện lại kiếm chác được nhiều Tiên Thiên Linh Khí đến vậy.
Sau khi đoán ra được chút mánh khóe của đám người Huyền Thiên Tiên Điện,
lúc này thì Thượng Quan Văn Vũ bất đắc dĩ bị Tử Thanh coi như là một
chiếc máy quét dò tìm kho báu, hơn nữa còn luôn ở trong trạng thái bật
hết công suốt không được ngừng nghỉ.
Tìm kiếm đã quá mười ngày,
đến khi Thượng Quan Văn Vũ mệt mỏi đến mức muốn đình công, thì bất ngờ
tia Tiên Thiên Linh Khí dung nhập vào trong trái tim của hắn lại đột
ngột truyền đến một chút dao động.
Nhìn khoảng phế tích hoang tàn trải dài bên dưới khe núi, đôi mắt của Tử Thanh chợt nheo lại rồi quay
qua tỏ vẻ không tin tưởng với cảm ứng của Thượng Quan Văn Vũ.
- Ẩy.
Ngươi nói sự rung động xuất phát từ sâu bên trong mảnh phế tích này đó hả?
Đùa chứ, cái nơi này nó nát không tưởng nổi, nếu như có xuất hiện Tiên
Thiên Linh Khí thật thì sớm đã bị người ta hốt đi từ mấy đời rồi...
Nghe Tử Thanh nói vậy, tuy rằng rất muốn gật đầu đồng ý với những điều mà Tử Thanh nói, thế nhưng, từ sự rung động nơi trái tim lại không để cho
Thượng Quan Văn Vũ gật đầu thừa nhận được.
- Cái kia...
Thật sự là ta có cảm ứng mà.
Sự rung động của tia Tiên Thiên Linh Khí kia là bắt nguồn từ vị trí trung tâm phế tích, các ngươi cứ nghe ta một lần này đi.
Cũng không có tiếp tục nghi ngờ thêm nữa, dù sao thì cũng đã đến đây rồi,
sẵn tiện đi xuống khám phá thử mảnh phế tích trước mặt cũng không phải
là cái gì khó khăn lắm.
Thả mình nhẹ bay tới lối vào phế tích,
đến khi trước mắt hiện ra vô số những cột đá và dấu tích cung điện gãy
đổ nằm ngổn ngang khắp nơi, bất ngờ là trong lòng Tử Thanh lại đột ngột
xuất hiện một loại cảm giác gì đó có chút nôn nóng.
Nhìn mảnh phế tích đổ nát trước mặt, đoán chừng nơi đây có thể từng là lãnh địa của
một tông phái lớn nào đó, tuy rằng đã nát đến không thể nát hơn, nhưng
dù sao thì Tử Thanh cũng kìm lòng không được mà cất bước đi vào.
Xuyên qua con đường phủ đầy cỏ dại và đá vụn, cũng chẳng biết đã đi được bao
xa, đến khi phía trước bị chặn lại bởi một tòa cung điện khổng lồ màu
đen xám thì mấy người Tử Thanh mới dừng lại.
Thử dùng thần thức
quét qua tòa cung điện trước mắt một lúc lâu, nhưng kỳ lạ là cho dù Tử
Thanh có thử đi thử lại cũng không thể thăm dò được gì từ tòa cung điện
bằng đá trước mắt.
Chỉ có điều, khi mà cậu định quay người bỏ đi thì Tâm Ma Kính lại có chút cảm ứng mà khẽ dao động.
Cẩn thận đẩy cánh cửa đá nặng trịch ra, một lối vào sâu hun hút phủ đầy bóng đen u tối ngay lập tức hiện ra.
Dùng linh lực tạo thành những quả cầu lửa bay lơ lửng phía trước, mấy người Tử Thanh chầm chậm dọc theo lối vào mà bước tới.
Chỉ có điều, ngay khi bước chân của Tử Thanh vô tình đạp lên một cơ quan
ẩn, chớp mắt một cái, cả không gian rộng lớn xung quanh bất ngờ bùng
sáng, mọi thứ đều được hơn trăm ngọn đèn treo trên tường soi rọi một
cách rõ ràng.
- Ý...
Khẽ kêu lên một tiếng, sau đó như là
bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh ngạc, cậu bạn Tử Thanh đột nhiên
vươn tay chỉ vào một vòng tròn kết giới ngay tại chính giữa không gian
rộng lớn này.
- Ủa ủa.
Có người kìa, xem coi là thế lực nào tới trước chúng ta vậy?
Nghe Tử Thanh nói, mấy người Thượng Quan Văn Vũ nhanh chóng chú ý tới ba người đang đứng giữa trung tâm của kết giới.
- Kia là...
Áo bào màu tím, trên vạt áo còn thêu hình Bát Dực Thiên Long.
Đây là người của Huyền Thiên Tiên Điện...
- Sao ở đây lại có người của Huyền Thiên Tiên Điện chứ?
Không phải đám đệ tử của Huyền Thiên Tiên Điện luôn đi cùng nhau sao?
Như thế nào lại có ba người xuất hiện ở đây?
- Ủa?
Người đứng ở giữa kia... sao hắn lại mặc pháp y màu lục nhạt nhỉ?
Tuy rằng trên ống tay áo vẫn thêu hình Bát Dực Thiên Long, nhưng sao màu sắc lại bất đồng như vậy?
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào bóng lưng mặc áo bào màu xanh nhạt, đến khi bàn
tay ấm áp của Thượng Quan Văn Việt vỗ nhẹ lên vai thì Tử Thanh mới giật
mình tỉnh táo lại.
- À hả?
Các ngươi nói, ba người kia thuộc thế lực của Huyền Thiên Tiên Điện à?
Chắc chắn không?
Sau khi nhận được hai cái gật đầu xác nhận đến từ huynh đệ nhà Thượng Quan
thế gia, lúc này thì Tử Thanh mới hít sâu một hơi nói tiếp.
- Đi, chúnh ta cũng vào đó xem sao.
Nhìn tình hình thì mấy người kia có vẻ đang bị điều gì đó vây khốn rồi.
Dẫn theo bốn người Thượng Quan Văn Việt đi tới bên ngoài kết giới, khẽ cảm
nhận được Tâm Ma Kính lại bắt đầu có rung động, Tử Thanh cũng không nghĩ nhiều nữa mà đi xuyên qua tầng kết giới bán trong suốt kia.
Vừa
xuyên qua tầng kết giới đã cảm nhận được luồng linh lực đậm đặc như thủy dịch tràn ngập xung quanh, khiến cho từng lỗ chân lông trên người Tử
Thanh đều muốn nở ra hết cỡ để hút lấy linh khí nơi này.
Cảm nhận được có người tới, người mặc áo bào màu xanh nhạt lập tức cảnh giác mà quay người lại rồi lạnh giọng quát.
- Ai?
Ngay vào lúc người mặc áo xanh quay người lại, cả Tử Thanh và hắn ngay lập tức trợn trừng hai mắt mà đồng thời cùng thốt lên.
- Ngươi...
- Ngươi...
Mất mấy giây để có thể nói ra cái tên mà bản thân vẫn hay nghĩ đến, Tử
Thanh ngập ngừng mãi cuối cùng mới dám đem thanh âm đang đè ép trong cổ
họng phun ra bên ngoài.
- Ngươi là Hàn Hi?
Phải là ngươi không... à quên...
Là ngươi phải không?
- Ha ha ha...
Bị câu từ lủng củng của Tử Thanh khiến cho bật cười, thanh niên mặc áo bào màu xanh nhạt lập tức tiến lên hai bước rồi gật đầu đáp.
- Phải, là ta, Hàn Hi.
Còn ngươi, chắc hẳn chính là cái tên chuyên gia gây họa Tử Thanh đúng không?
- Á há há há...
Nghe được câu trả lời mà bản thân hi vọng nhất, cậu bạn Tử Thanh lập tức
nhảy cẫng lên vì vui sướng, sau đó bất chấp hình tượng mà chạy vội tới
túm lấy vai của thanh niên trước mặt mà vừa lắc vừa hồ hởi la lên.
- Á há há há.
Ta đây chứ còn ai.
Oa, tên nhóc Hàn Hi nhà ngươi, cuối cùng thì ta cũng gặp lại đứa bạn tốt ngày xưa rồi.
Ha ha ha ha...
Sau một hồi quậy phá lung tung, đến khi Tử Thanh vì cười quá lớn mà sặc
nước bọt thì mấy người Thượng Quan Văn Việt mới có cơ hội được nghe Tử
Thanh kể lại một thời quá khứ oanh liệt khi xưa.
Để mặc mấy người xung quanh ngây ngốc, Tử Thanh vừa nướng thịt vừa sơ lược hỏi qua một
chút về cuộc sống của Hàn Hi trong những năm gần đây.
Hóa ra, sau khi Tử Thanh mất tích được hai năm, Hàn Hi khi đó được Thái thượng
trưởng lão của Tử Vân Tông thu làm đệ tử, nhờ có Tiên thiên Thánh phẩm
Thanh Ngọc Linh Đằng làm Thần Phách, cho nên Hàn Hi rất nhanh đã trở
thành hạt giống quý báu của cả Tử Vân Tông.
Những kẻ khi xưa từng hãm hại hắn và Tử Thanh cũng đều chịu chung kết quả vô cùng thê thảm,
không bị biến thành phế nhân thì cũng phơi thân trong miệng của yêu thú.
Thế rồi cũng đến ngày mở ra cánh cổng đi vào bí cảnh, lấy thiên phú cực
phẩm đan Mộc Linh căn của mình, Hàn Hi ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của Huyền Thiên Tiên Điện.
Đến nay, khi đã gia nhập môn phái này gần mười năm, thiếu niên nhút nhát gầy yếu năm nào cuối cùng đã trở thành
một trong mười kẻ đứng đầu lớp đệ tử trẻ của Huyền Thiên Tiên Điện.
Đáng nói là, với tư chất và thiên phú của Hàn Hi, một vị trưởng lão trong
Huyền Thiên Tiên Điện còn phá lệ vì hắn mà tìm về một loại Linh mộc cực
kỳ quý hiếm làm quà bái sư, gọi là U Mộc Độc Xà Đằng.
Giờ đây, tu vi của Hàn Hi sớm đã bước vào cảnh giới Niết Bàn trung kỳ từ lâu,
khoảng cách tới cách cửa Niết Bàn Cảnh hậu kỳ chỉ còn một bước nhỏ mà
thôi.
Ngồi han huyên một lúc lâu, cuối cùng thì cũng đến lúc Tử Thanh hỏi Hàn Hi về kết giới nơi đây.
Chần chừ một hồi, sau đó mới nghe Hàn Hi cất giọng nói.
- Nơi đây vốn tồn tại một cánh cổng bí mật, chính là lối vào địa cung của phế tích tông môn thượng giới...
Hóa ra, bên trong kết giới này còn có một tòa trận pháp vô cùng mạnh mẽ có
nhiệm vụ che giấu và bảo vệ cho lối vào địa cung, tin tức này cũng là do Hàn Hi ngẫu nhiên có được cách đây không lâu.
Còn về việc vì sao hắn lại ở đây cùng hai gã đệ tử khác, thì lý do mà Hàn Hi đưa ra cũng tương đối thuyết phục.
- Ta vốn là kẻ lẻ loi, một mình đi tới được đây cũng không dễ dàng gì.
Cho nên có rất nhiều kẻ ghen ghét và đố kỵ, tìm đủ mọi cách nhằm hãm hại ta...
- Khi trước vì tranh đoạt một tia Tiên Thiên Linh Khí mà bị mấy người
khác của Huyền Thiên Tiên Điện gạt bỏ, cho nên ta và hai huynh muội Lý
Tu Nghi và Lý Mộ Huyên mới tách ra đồng hành cùng nhau...
Nghe
thấy những gì mà Hàn Hi nói, tuy rằng trong lòng Tử Thanh rất muốn rơi
nước mắt đồng cảm, nhưng không hiểu tại sao, từ sâu trong tâm thức nơi
mà Tâm Ma Kính ngự trị lại tản ra chút rung động vô cùng kỳ lạ.
Nó rất giống với cái cảm giác khó tin và nghi ngờ khi nghe ai đó đang viện một cái cớ vô cùng lố lăng và thô thiển, thậm chí, cái cảm giác đó còn
xuất hiện một chút sự khinh bỉ và coi thường không hề nhẹ.
Cũng
không để ý nhiều đến những cảm giác kỳ lạ kia, Tử Thanh gặp lại bạn cũ ở đây thì vui vẻ tựa như là trẻ con mà suốt ngày dính ở bên cạnh Hàn Hi
không rời, vừa cùng thảo luận cách khai mở lối vào địa cung, vừa bàn
cách truy tìm tia Tiên Thiên Linh Khí có thể tồn tại bên dưới địa cung
này.
Mất tròn ba ngày mới có thể tìm ra cách phá giải trận pháp
bảo vệ lối vào địa cung, ngay khi mấy người Tử Thanh chuẩn bị tiến vào
linh môn u ám trước mặt thì đôi mắt vốn trong trẻo của Hàn Hi chợt lóe
lên chút sắc màu u ám lạ kỳ.
Chỉ có điều, chút sắc màu u ám trong mắt Hàn Hi cùng cái nhếch mép khẽ khàng của hắn lại không hề bị ai phát hiện, những người có mặt ở đây, thậm chí ngay cả Tử Thanh cũng hoàn
toàn không hề để tâm đến chút lạ thường toát ra từ trên người Hàn Hi.
Tất cả đám người chỉ đơn giản là dồn sự chú ý của mình vào cái nơi rất có
thể sẽ xuất hiện Tiên Thiên Linh Khí mà thôi, vậy nên sự thay đổi rất
nhỏ đó hoàn toàn bị bọn hắn phớt lờ.