Phải đến nửa ngày sau thì Tử Thanh mới từ từ tỉnh lại, vừa dậy là đã kêu gào đòi ăn, may mà Bích Dao đoán được từ trước nên đã chuẩn bị xong tất cả, không thì lại phải nghe cậu lèo nhèo than thở rồi.
Nhìn Tử
Thanh đã ăn uống no nê, Bích Dao cũng mặc kệ đống xương do cậu ăn xong
ném bừa bãi ra xung quanh mà đặt mông ngồi xán lại, sau đó nheo mắt
nghiêm túc hỏi.
- Này, ngươi nói thật cho ta biết đi, ngươi làm
cách nào mà giết được cái tên Địa Liệt Long Hùng có tu vi cấp sáu hậu kỳ đỉnh phong kia hả?
Đang dùng một cái xương nhỏ để xỉa răng, bất
thình lình lại nghe thấy Bích Dao hỏi vậy khiến cho Tử Thanh có chút
chột dạ vội hắng giọng đáp cho có lệ.
- Ờ thì... ờm...
Cái con Gấu Chó đó đó, nó thấy anh mày đẹp trai, lại còn nết na ngoan hiền...
Cho nên là nó cảm thấy tội lỗi ngập đầu, thế là tự mình đưa ra quyết định tự sát để tạ tội với tao... ai ui... sao mày đánh tao?
Bị Bích Dao vỗ cho một cái thật đau, Tử Thanh phun vội cây tăm bằng xương
trong miệng ra, sau đó xoa xoa chỗ bả vai bị đánh đến mức bỏng rát mà
nhe nanh trợn mắt.
Thấy cậu cố tình làm quá lên như vậy, Bích Dao cũng lười so đo, chỉ tiện tay với lấy một trái cây chín đặt trên tấm
khăn sạch rồi nhét thẳng vào miệng cậu, sau đó lại hỏi tiếp.
- Đừng có nói mấy lời nhảm nhí đó.
Tuy ta nhỏ tuổi hơn ngươi, nhiều lúc suy nghĩ cũng chậm chạp, nhưng tận mắt thấy ngươi hai lần liều mình đương đầu cùng yêu thú cường hãn cũng
khiến cho ta tỉnh ngộ ra nhiều rồi...
- Lần trước là Yểm Mộng Tri Thù, lần này lại là Địa Liệt Long Hùng, con sau còn mạnh hơn con trước đến cả chục lần.
Thế nhưng, cả hai lần này ngươi đều không cho ta giúp sức...
Ta biết, bản thân ta tu vi còn thấp, không giúp được gì nhiều.
Nhưng mà... cả hai lần mắt ngươi đều chảy ra máu tươi, cái này ta đều nhìn thấy mà...
Thấy Bích Dao đỏ bừng mặt, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào, biết
là cô nàng này lại chuẩn bị tự trách bản thân mình vô dụng, thế nên Tử
Thanh chỉ đành thở dài rồi nhẹ vươn tay ra ôm lấy cô gái đã bắt đầu run
lên vì khóc vào lòng mà an ủi.
- Thôi được rồi.
Bố mày chứ, hở tí là khóc, khóc khóc cái quần què ấy mà khóc hoài.
Làm em gái của tao mà bánh bèo quá á, là anh mày đá mày ra chuồng gà đấy...
- Được rồi, không khóc nữa, để yên anh kể cho mày nghe, được chưa?
Ngay lập tức ngừng khóc, Bích Dao vội đẩy Tử Thanh ra rồi khoanh tay để ở trước ngực, sau đó liền mỉm cười vui vẻ đáp.
- Được thôi, vậy ngươi kể đi.
- Ặc ặc...
Bất ngờ trước sự thay đổi nhanh đến chóng mặt của Bích Dao, Tử Thanh tuy là đã sống qua hai kiếp người nhưng mà vẫn không thể thích nghi kịp.
Chỉ là, dù sao thì khi nhìn vào ánh mắt long lanh vẫn còn đang đầy ậng nước của Bích Dao thì cậu cũng đủ biết rằng, sự lo lắng, sự tự trách và cảm
giác bất lực của cô nàng này là từ tận đáy lòng mà phát ra.
Thế
rồi, cũng chẳng có ý định giấu diếm nữa, cậu bạn Tử Thanh đành đem hết
mọi chuyện về môn công pháp Tâm Ma Dẫn cũng như Tâm Ma Kính nói hết cho
Bích Dao nghe.
Thật ra, lần này vì Tử Thanh đã luyện được chút uy lực của Tâm Ma Dẫn, cho nên, khi kết hợp cùng Tâm Ma Kính mới không bị
luồng năng lượng khổng lồ của món thượng cổ Tiên khí này khiến cho bị
thương nặng như lần đối phó với Yểm Mộng Tri Thù.
Nhưng nói gì
thì nói, Địa Liệt Long Hùng dù sao cũng mạnh hơn Yểm Mộng Tri Thù đến cả chục lần, vậy nên, để có thể từ trong một ánh nhìn gợi ra được vô
thượng tâm ma trong linh hồn nó thì Tử Thanh đã phải dùng đến năng lượng bản nguyên của Tâm Ma Kính.
May mắn cho Tử Thanh là nhờ có tiền
đề từ việc tu luyện Tâm Ma Dẫn, cho nên quá trình Tâm Ma Kính phụ thể
mới diễn ra nhanh chóng và thuận lợi như vậy.
Hơn nữa, trong linh hồn của Địa Liệt Long Hùng cũng ẩn giấu vô số tâm ma cực kỳ mạnh mẽ,
chưa nói tới những cái khác, chỉ riêng oán niệm của Xích Giao trong lúc
bị Địa Liệt Long Hùng giết chết cũng đã đủ để sinh ra một loại tâm ma
cực kỳ cường đại rồi.
Do đó, khi bị Tâm Ma Dẫn của Tử Thanh kêu
gọi, vô số những oán niệm, những góc khuất ẩn sâu trong linh hồn của Địa Liệt Long Hùng mới được dịp trỗi dậy, mà tâm ma do oán niệm của Xích
Giao ẩn chứa trong tinh huyết càng lại là thứ đáng sợ và có tính phá hủy linh hồn mạnh mẽ nhất.
Dẫn đến kết quả chính là, dưới sự đau khổ vô cùng vô tận của linh hồn, ý chí của Địa Liệt Long Hùng hoàn toàn bị
tâm ma chiếm giữ, sau đó mới có cảnh tượng con yêu thú này tự bẻ gãy cổ
của mình để kết thúc tất cả.
Qua lời kể của Tử Thanh, mọi chuyện
có vẻ như cũng không có gì là nguy hiểm lắm, thậm chí, nếu như Bích Dao
không cẩn thận suy nghĩ kỹ thì sẽ cảm thấy mấy chuyện này đối với cậu
chỉ là mấy chuyện nhỏ mà thôi.
Nhưng dù sao thì Bích Dao cũng
không phải là loại người chỉ biết nhìn vào cái lợi trước mắt, huống chi, lần nào Tử Thanh cũng vì sự an toàn của cả hai người mà tự mình gánh
vác tất cả, những nguy hiểm và khó khăn trong đó đâu phải Bích Dao không nhìn thấy được.
Nhìn cô nàng Bích Dao lại ngồi ngẩn ngơ ra một lúc lâu, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên rồi tràn ra mấy giọt nước lóng lánh.
Với kinh nghiệm của mình thì Tử Thanh biết ngay là cô nàng này lại chuẩn bị tự trách bản thân mình vô dụng rồi, vì vậy chỉ thấy cậu vung tay lên gõ một cái thật mạnh vào giữa trán của Bích Dao rồi mắng.
"Cộp"
- Á...
- Tao biết ngay là kiểu gì mày cũng khóc mà.
Cái con nhỏ này, tao làm anh thì cái nào khổ hơn, cái nào nguy hiểm hơn là tao phải gánh chứ.
Khóc cái quần què ấy mà khóc, không nín nhanh lên là sau này tao khỏi luyện chế pháp khí cho mày đấy.
Đã biết là Tử Thanh rất ngoa mồm, lại còn cứ thích gõ vào đầu người khác,
nhưng trong lòng Bích Dao vẫn nhịn không được mà tự trách bản thân mình
vô dụng, lần nào cũng để cho Tử Thanh phải đối đầu với nguy hiểm một
mình.
Nước mắt nước mũi tèm nhem, Bích Dao nắm lấy tay của Tử Thanh rồi nghẹn ngào cam kết.
- Anh Thanh, ta biết những gì mà ngươi làm đều phải đánh đổi bằng cả máu và nước mắt...
Những nguy hiểm và gian khổ trong đó... tuy là ta không trực tiếp trải qua nhưng cũng có thể phần nào cảm nhận được...
- Bích Dao ta kiếp này có một người huynh trưởng như ngươi thì không còn dám cầu mong điều gì nữa.
Bích Dao xin thề, đời này kiếp này chỉ nghe lời của ngươi, tuyệt đối không
có tâm tư gì khác, nếu dám có ý đồ xấu với ngươi, nguyện bị vạn hỏa
thiêu thân, vĩnh viễn không vào luân hồi...
"Bộp"
Lại vung tay gõ vào đầu Bích Dao một cái nữa, Tử Thanh trợn tròn hai mắt mà nghiến răng nghiến lợi mắng.
- Tiên sư bố mày.
Ăn nói linh ta linh tinh, thề mới nguyền cái gì?
Anh mày cần mấy cái đấy chắc?
Tao thương mày như là ruột thịt, có mỗi đứa em gái, tao không bảo vệ mày thì bảo vệ ai?
Và thế là, sau một ngày dài trôi qua, mọi vấn đề quanh đi quẩn lại cũng
chỉ gói gọn trong mấy lời than trách bản thân mình vô dụng của Bích Dao
mà thôi.
Thêm nữa, còn một chuyện mà Bích Dao lựa chọn giấu kín
không muốn để cho Tử Thanh biết, đó là kể từ lúc nghe được chân tướng
mọi chuyện, cũng như những gì mà Tử Thanh đã âm thầm làm chỉ để bảo vệ
cho mình, thì trong lòng cô nàng Bích Dao cũng âm thầm hạ một cái quyết
tâm thật lớn.
Chẳng những phải cùng Tử Thanh bước vào nội môn Cửu Lâm Tiên Vực, mà bản thân cô nàng trước khi ra khỏi Thăng Vân Lộ sẽ
phải đột phá tới cảnh giới Thần Phách Cảnh hậu kỳ.
Do Tử Thanh
không biết được mấy cái suy nghĩ trong lòng của cô nàng, nên trong lúc
Bích Dao âm thầm hạ quyết tâm thì cậu lại bận suy nghĩ về mấy cái vấn đề khác.
Tuy rằng linh dược trong tay hai người cũng có mấy gốc đạt tới ngàn năm tuổi thọ, lại còn là loại linh dược có hỏa tính vô cùng
nồng đậm như Lục Dương Thổ Chi, rất là phù hợp với Bích Dao.
Nhưng dù sao thì Tử Thanh cũng không biết luyện chế đan dược, mà để cho Bích
Dao tự mình luyện hóa hấp thu nguồn năng lượng khổng lồ đó thì cậu lại
không dám để cho cô nàng liều lĩnh làm thử.
Vậy nên, lựa chọn tốt nhất mà cậu nghĩ ra vẫn là giữ lại nội đan của Địa Liệt Long Hùng cùng
với một gốc Lục Dương Thổ Chi, để dành sau này khi Bích Dao thăng cấp sẽ là thứ có tác dụng hỗ trợ cực lớn đối với cô nàng.
Cẩn thận kiểm kê lại thành quả vừa mới đạt được một lần nữa, lúc này thì cả Tử Thanh
và Bích Dao đều tỏ ra rất là hài lòng về những gì đang xuất hiện trước
mặt.
Lần này, hai người bọn họ thu được hai viên nội đan và tinh
phách của hai con Địa Liệt Yêu Hùng, trong đó có một viên nội đan và
tinh phách cấp năm trung kỳ, một viên nội đan và tinh phách cấp năm hậu
kỳ, cộng thêm một gốc linh dược ngàn năm là Lục Dương Thổ Chi.
Thế nhưng, khi phải lấy gốc Lục Dương Thổ Chi còn lại này làm vé vào nội môn thì Tử Thanh lại cảm thấy không hài lòng cho lắm.
Vì dù sao đi nữa, loại linh dược hỏa hệ đạt tới ngàn năm tuổi thọ như này
cũng là vật tương đối quý hiếm, chưa kể tới đây còn là thứ cực kỳ phù
hợp với Bích Dao, cho nên Tử Thanh rất không bằng lòng để giao nó ra làm vé vào cửa nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực.
Suy đi tính lại mãi,
cuối cùng thì Tử Thanh lại đem gốc Linh Chi kia cất nốt, còn về vấn đề
linh dược dùng làm vé vào nội môn thì sẽ do cậu tự mình giải quyết.
Cũng may là trong lúc đánh nhau với Yểm Mộng Tri Thù, hai người cũng đã thu
được hai gốc Bích Thủy Thanh Liên tuổi thọ hơn ngàn năm rồi, vì vậy, dù
là không tìm được thêm một gốc linh dược nào trên năm trăm tuổi thì Tử
Thanh cũng chẳng cần phải lo lắng.
Có điều, khi vận may đã tự mình gõ cửa tìm đến thì cho dù có muốn tránh cũng tránh không được.
Vì thế, trong khoảng thời gian gần hai mươi ngày cuối cùng của cuộc thi
tuyển chọn nội môn đệ tử, mặc kệ là Bích Dao và Tử Thanh cật lực đạp
pháp khi bay đi vô cùng nhanh, nhưng lại vẫn rất vô ý mà tìm được đến cả chục gốc linh dược có tuổi thọ trên trăm năm.
Đối với số linh
dược này, thấp nhất thì cũng đã đạt tới gần sáu trăm năm tuổi thọ, còn
chưa kể, trong đó có mấy gốc linh dược tương đối quý hiếm, tồn tại bên
trong Thăng Vân Lộ cũng đã vượt quá bảy tám trăm năm rồi.
Chẳng
những yêu thú canh giữ đều là cấp năm, mà số linh dược này còn tự mình
tạo ra một tầng phòng ngự riêng biệt, nên để hái được linh dược một cách trọn vẹn nhất thì Tử Thanh cũng phải bỏ ra không ít công sức.
Chỉ là, nói sao thì cũng nhờ vào số linh dược xuất hiện một cách bất thình
lình như này, mà hai người Tử Thanh mới gom được gần như là đầy đủ số
nội đan yêu thú cần thiết.
Nhìn hai mươi bốn viên nội đan đủ các
loại màu sắc đang trôi lơ lửng trước mặt, tuy rằng với số lượng này thì
cũng đã đủ để hai người vào được nội môn Cửu Lâm Tiên Vực rồi.
Nhưng với đầu óc của một Fan cứng tu tiên như Tử Thanh thì cậu lại không cho là như vậy.
Lời căn dặn của gã tu giả nội môn từng nói trước khi mở ra Thăng Vân Lộ vẫn cứ văng vẳng bên tai, ý nghĩa ẩn giấu sâu trong đó sao cậu lại không
hiểu cơ chứ.
Đa phần là mọi người sẽ chỉ cố gắng để hoàn thành số lượng vật phẩm mà nội môn đã đưa ra, nên một khi bước vào nội môn thì
sẽ không thể trở thành những trọng điểm được tông môn ra sức bồi dưỡng.
Mà trong cuộc tuyển chọn lần này, nếu như có người may mắn vượt xa đồng
bạn trở thành tâm điểm của sự chú ý, vậy thì chắc chắn sẽ có thể trở
thành trọng điểm bồi dưỡng của nội môn Cửu Lâm Tiên Vực.
Trong
lịch sử tông môn cũng đã từng có ghi chép rằng, khi Thăng Vân Lộ xuất
hiện nhiều đệ tử có biểu hiện xuất sắc thì những thế lực lớn trong nội
môn sẽ ra mặt để chiêu mộ nhân thủ, thậm chí còn có trường hợp một vài
trưởng lão nội môn cũng đích thân đến Thăng Vân Lộ để thu nhận những
nhân tài này làm đệ tử nữa.
Vì vậy, với tri thức gom góp được từ
cả trăm bộ tiểu thuyết mà bản thân từng đọc, chẳng khó để Tử Thanh vạch
ra được một con đường đúng đắn và phù hợp nhất cho mình.
Tuy rằng đã sớm có tính toán, nhưng Tử Thanh cũng không định dành giật cái vị
trí quán quân đứng đầu của cuộc thi tuyển chọn lần này, cho nên cậu chỉ
cố gắng làm sao để bản thân và Bích Dao lọt được vào tốp những người dẫn đầu là được rồi.
Như vậy vừa không trở thành tâm điểm bị người
khác dồn sức chú ý, vừa có thể đứng trong tốp những đệ tử có năng lực
nhất mà nội môn sẽ phải để tâm bồi dưỡng.
Từ những suy nghĩ sâu
xa này, cậu bạn Tử Thanh liền hết sức cố gắng truy tìm thêm yêu thú cấp
năm và linh dược trên trăm năm tuổi.
Vì dù sao thì nội môn cũng
không bắt đệ tử phải giao hết số linh dược hay nội đan thu được trong
Thăng Vân Lộ ra, nên nếu có thể tích góp nhiều thêm một chút thì vẫn tốt hơn là không có gì.
Vừa thành công giết chết một bầy Thiết Nha
Ma Báo cấp năm trung kỳ, sau khi thu hết nội đan và tinh phách của tám
con yêu thú, lúc này thì cậu bạn Tử Thanh mới coi như là có chút thỏa
mãn mà thở dài tự nói.
- Haizzz.
Tính thêm số nội đan này
nữa thì sơ sơ mỗi người đã có mười sáu viên để nộp cho nội môn rồi, linh dược trên năm trăm năm cũng có hơn mười cây.
Ừm... tạm ổn rồi đấy.
Ánh mắt lại thoáng liếc về phía Bích Dao đang ngồi tu luyện cách đó không xa, lông mày của Tử Thanh cũng chậm rãi khẽ chau lại.
- Cái con nhỏ này, đang yên đang lành lại cắm đầu cắm cổ tu luyện làm gì nhỉ?
Mấy nay cứ hễ gặp được yêu thú là nó lại xung phong lên trước, chả lẽ nó bị ngáo đá à?
Thôi kệ nó đi... ý...
Đang lẩm bẩm thì bất ngờ lại cảm thấy luồng linh lực nóng rực trên người
Bích Dao có sự tăng giảm thất thường, Tử Thanh biết ngay là cô nàng này
đang sắp sửa thăng cấp tiến vào cảnh giới Thần Phách Cảnh hậu kỳ.
Chỉ có điều, tuy là linh lực có sự biến động vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà Bích Dao mãi vẫn không thể thăng cấp thành công, thậm chí khi đã ngồi như
vậy đến cả bốn năm ngày rồi mà vẫn không hề có dấu hiệu gì gọi là đột
phá cả.
Nhìn luồng linh lực nóng rực trên người Bích Dao đã bắt
đầu có dấu hiệu tán loạn, với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao nhiêu năm
của mình, không khó để Tử Thanh có thể nhìn ra là Bích Dao đang có xu
thế rơi vào tình trạng thăng cấp thất bại.
Hiện giờ, muốn giải
quyết được thì cũng chỉ còn cách là Tử Thanh phải trợ giúp cô nàng một
phen, nếu không, nhẹ thì thăng cấp thất bại rồi trọng thương, tu vi cũng lùi lại một bậc.
Nặng thì kinh mạch đứt đoạn, linh khí tiêu tán
hóa thành phế nhân, thậm chí là bị chính nghệp hỏa của bản thân thiêu
đốt hóa thành tro bụi.
- Hự...
"Phừng phừng"
Nghe
tiếng rên nhỏ của Bích Dao, lại thấy ngọn Xích Diệm Ma Viêm đang bùng
cháy trên cơ thể nhỏ gầy, trong lòng của Tử Thanh cũng theo đó mà nóng
hết cả lên.
Cậu thừa biết Bích Dao liều mạng muốn thăng cấp là
bởi vì sợ cậu lúc nào cũng gánh hết mọi việc rồi gặp nguy hiểm, cho nên
cô nàng chỉ còn cách điên cuồng tu luyện để sớm ngày có thể một lần đứng ra bảo vệ lại cho cậu mà thôi.
Suy nghĩ này của cô nàng cũng
không phải Tử Thanh không có nhìn thấu, chỉ là, cậu thật không nghĩ tới
Bích Dao lại sẽ vì cậu mà điên cuồng đến mức này.
"Phừng phừng... phừng phừng"
Xích Diệm Ma Viêm ngày một bùng cháy mãnh liệt hơn, bộ quần áo màu xanh nhạt và chiếc nội giáp thượng phẩm pháp khí do Tử Thanh luyện ra đã sớm bị
đốt đến mức không còn ra hình dạng.
Máu tươi từ hai tai, mũi và
miệng đồng loạt chảy ra hòa vào cùng làn sương đỏ do máu thoát ra từ cơ
thể rồi bị Ma Viêm thiêu đến bốc hơi, nhìn Bích Dao lúc này thật khiến
cho người ta nghĩ rằng chỉ chốc nữa thôi, cả thân thể nhỏ gầy trước mắt
sẽ bị đốt thành tro bụi.
Nắm tay siết chặt, tinh thần của Tử
Thanh vội liên kết cùng với Tâm Ma Kính, cậu biết rất rõ là chiếc gương
này không hề đơn giản, nói đúng hơn là linh tính của Tâm Ma Kính vô cùng cổ xưa và bí ẩn.
Khi xưa chiếc gương này đã giúp cậu luyện chế
ra rất nhiều đan dược, nên theo suy nghĩ của Tử Thanh thì hẳn là Tâm Ma
Kính sẽ có một khí linh cực kỳ bá đạo.
Lần này Bích Dao rơi vào
hiểm cảnh cũng có một phần lỗi là do cậu, nên đứng trước biến cố của cô
em gái nuôi này Tử Thanh mới vội vàng thử cùng khí linh bí ẩn của Tâm Ma Kính kết nối, hi vọng là sẽ có thể trợ giúp Bích Dao thăng cấp thành
công.
"Boong"
Một tiếng chuông rất nhỏ vang lên, không gian cũng như ngừng hẳn lại.
Lúc này, đôi mắt đen láy của Tử Thanh chợt chuyển thành sắc đỏ tươi kỳ dị,
vô vàn những ký tự màu vàng ròng từ trên chiếc gương lớn mới vừa xuất
hiện treo lơ lửng giữa bầu trời đột ngột trút xuống đỉnh đầu cậu.
Bàn tay trong vô thức nhẹ nâng lên, một gốc Lục Dương Thổ Chi chợt từ bên
trong nhẫn trữ vật bay ra rồi trôi nhanh về phía đỉnh đầu của Bích Dao.
Ánh sáng màu đỏ hồng từ đôi con ngươi đang nhấp nháy của Tử Thanh khẽ chiếu tới, một gốc Linh Chi có tuổi thọ hơn một ngàn ba trăm năm ngay lập tức run lên rồi tan ra hóa thành sáu ngọn lửa màu nâu đỏ.
Sáu ngọn
lửa này chính là Lục Dương Chân Hỏa mà Lục Dương Thổ Chi ngưng tụ trong
suốt ngàn năm qua, chẳng những mang theo uy lực cực lớn mà còn chứa đựng một nguồn năng lượng vô cùng khổng lồ.
Ánh sáng đỏ hồng từ trong mắt của Tử Thanh lại lóe lên, cả sáu ngọn lửa màu nâu đỏ như được nhận
lệnh mà khẽ run lên rồi ngay lập tức chui thẳng vào giữa đan điền của
Bích Dao.
"Phừng phừng"
Hai loại lửa chí dương gặp nhau,
một loại cảm giác vô cùng nóng bỏng tựa như đang ở giữa một dòng chảy
dung nham khổng lồ khiến cho vạn vật xung quanh như muốn bùng cháy theo.
May là Tâm Ma Kính ở trên cao đã phóng ra một vòng năng lượng trùm lên mảnh không gian xung quanh Bích Dao, lúc này mới có thể tránh cho cô nàng
trong lúc vô ý mà thiêu rụi cả mảnh rừng rậm nơi đây.
Vốn Xích
Diệm Ma Viêm thu được trong một loại linh thạch cực kỳ quý hiếm gọi là
Xích Luyện Ngu Cơ, loại lửa này từ sớm đã là một loại Địa hỏa không hề
yếu kém rồi, nay lại được sáu ngọn Lục Dương Chân Hỏa hòa vào giúp cho
uy lực của ngọn lửa này càng tăng lên đến mức kinh người.
Quần áo đã sớm hóa thành tro bụi để lộ ra thân thể trắng nõn trần truồng, may
mà còn có dải khăn lụa mang phẩm cấp Linh khí cực phẩm lơ lửng xoay tròn xung quanh mới tạm thời che đi được những chỗ yếu hại trên cơ thể Bích
Dao.
Thực ra thì Tử Thanh cũng chẳng phải là dạng người dâm dê đê tiện, mà cô nàng này lại đang trong lúc sống chết nên Tử Thanh cũng
lười để tâm đến mấy chuyện khác, trong lòng cậu bây giờ chỉ mong sao là
cô em gái nhỏ này có thể an toàn thăng cấp là cậu đã hài lòng lắm rồi.
- Á...
Ưm...
Một tiếng rên khe khẽ từ khóe môi của Bích Dao vang lên, nhưng như thể là
sợ người kia nghe thấy nên liền bị hàm răng ngà cắn chặt lấy bờ môi mềm
chặn lại.
Trong cơn mơ màng, Bích Dao chỉ lờ mờ nhìn thấy dáng
người thấp thỏm không yên của Tử Thanh ở cách đó không xa, một sự ỷ lại
khó mà nói rõ chợt dâng lên khiến cho cô nàng nhịn không được mà nhỏ
giọng nhõng nhẽo.
- Anh Thanh, ta cảm thấy rất khó chịu.
Cả người... cả người rất nóng, rất... rất là đau...
Nắm tay siết chặt đến trắng bệch cả ra, cậu bạn Tử Thanh nghe thấy Bích Dao nhỏ giọng thều thào thì vội bước lên mấy bước rồi cao giọng quát.
- Không được kêu, tập trung vượt cấp cho tao.
Mày mà làm sao thì tao đập vỡ sọ mày, dốc sức đột phá cảnh giới đi, tao ở ngoài này hộ pháp cho...
- Anh Thanh...
- Bố mày, anh anh cái quần què...
Dốc hết sức đột phá đi, tao không rảnh nghe mày kêu ca đâu.
Làm em tao mà mày dám lầm lầm lì lì đột phá trước à, lần này mà không thành công thì đừng có gọi tao là anh nữa.
Cố hết sức luyện hóa nguồn năng lượng kia đi...
Tuy là có chút ngoa ngoắt, nhưng sự quan tâm mà Tử Thanh giành cho Bích Dao ẩn trong tiếng quát mắng vẫn là thứ mà cô nàng có thể cảm nhận được.
Trong sự mê man do luồng năng lượng khổng lồ của Lục Dương Thổ Chi đột ngột
mang tới, Bích Dao chỉ biết rằng, lần này mình nhất định phải thăng cấp
thành công, nếu không thì bản thân sẽ lại bị Tử Thanh bỏ rơi ở phía sau, sẽ không thể hiên ngang đứng ra bảo vệ cho cậu được.
Vì sự cố
chấp này, ý chí của Bích Dao như được tiếp thêm sức mạnh mà điên cuồng
chống lại nguồn năng lượng khổng lồ đang chạy loạn trong cơ thể.
Cuối cùng, dưới sự liều lĩnh đến cố chấp của Bích Dao, hai loại lửa chí
dương cũng dần dần ổn định rồi hòa vào với nhau hình thành nên một ngọn
lửa mới.
Mà ở trong đan điền của cô nàng, con Chim Công màu nâu
đỏ gọi là Liệt Hỏa Thiên Tước cũng đột nhiên ngẩng đầu kêu lên một tiếng cực kỳ hưng phấn.
"Kréc"
Hỏa diễm trên thân bùng cháy,
vốn từ màu nâu đỏ chợt chuyển dần sang sắc đỏ tươi rồi đậm dần hóa thành một loại huyết hỏa trong suốt tựa như là thủy tinh, trên thân Liệt Hỏa
Thiên Tước lúc này cũng bất ngờ xuất hiện rất nhiều những đường nét hoa
văn màu vàng kim kỳ lạ.
Thiên Tước có dấu hiệu tiến hóa thành một loại hình thái mới, điều này chứng tỏ trong lúc đột phá, thần phách của Bích Dao cũng đã xảy ra chút biến dị.
Với cách nhìn của Tử Thanh thì đây hẳn là do việc luyện hóa và dung hợp thành công Xích Diệm Ma
Viêm với Lục Dương Chân Hỏa mà tạo thành.
Ngay khi thần phách tiến hóa, từ trên người của Bích Dao cũng tràn ra một loại hơi thở có tính uy áp vô cùng mạnh bạo.
"Kréc kréc"
Hót lên hai tiếng, thân ảnh của Liệt Hỏa Thiên Tước bất ngờ từ trong đan
điền của Bích Dao bay ra, sau đó liền phá tan vòng ánh sáng màu đỏ hồng
do Tâm Ma Kính tạo ra rồi bay thẳng lên trời.
"Phừng"
Một ngọn lửa màu đỏ đậm trong suốt như thủy tinh từ trên người Thiên Tước bùng lên hóa thành một đóa hoa lửa vô cùng xinh đẹp.
Cả không gian như được thắp sáng, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng cao, nhưng đóa hoa lửa kia còn chưa kịp bùng nổ nhiệt độ khủng bố của mình thì rất nhanh đã bị Thiên Tước há miệng ra hút ngược trở lại trong bụng.
Nhìn con Chim Công to lớn với dáng vẻ uy nghi như vật thể sống chân thật,
ánh mắt của Tử Thanh cũng nhiều hơn một chút cảm giác thả lỏng.
Vốn đang kết nối cùng với Tâm Ma Kính, nên sự thay đổi đến mức ngưng thật
của Liệt Hỏa Thiên Tước sớm đã bị Tử Thanh nhìn thấu, nhưng kỳ lạ là, sự thay đổi bất ngờ này vậy mà lại khiến cho cậu cảm thấy có chút áp lực
đè nặng lên lồng ngực.
Thế rồi Thiên Tước chợt thu lại hai cánh, sau đó tựa như là một viên thiên thạch hừng hực lửa đỏ rơi xuống người Bích Dao.
"Ầm"
Một tiếng nổ lớn vang lên, không gian xung quanh phạm vi cả trăm mét chợt bị một ngọn lửa đỏ rực trong suốt tỏa ra bao phủ.
Không kịp để cho Tử Thanh phải vận linh lực phòng ngự, đóa hoa lửa vốn mang
theo nhiệt độ kinh người đột ngột hóa nhỏ rồi mờ hẳn đi.
Sau đó,
một thân ảnh nhỏ gầy mặc một thân áo dài màu hồng nhạt chợt loạng choạng từ giữa màn hoa lửa mờ ảo chạy ra rồi nhào thẳng vào lòng Tử Thanh
khiến cho cậu suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.
- Hu hu hu.
Anh Thanh, suýt chút nữa thì ta không được gặp lại ngươi rồi.
Hu hu hu hu...
- Ặc...
Bị ôm đến nghẹt thở, Tử Thanh tuy là rất vui vì Bích Dao đã thăng cấp
thành công, nhưng với tính cách có phần chua ngoa và cái miệng không
chịu nói ra lời dịu dàng của mình thì lúc này lại nghe thấy Tử Thanh gào lên.
- Tiên sư bố mày, nghẹt... nghẹt thở chết anh mày rồi.
Thả ra... thả tao ra...
"Cốp"
- Ai ui.
Vừa mới thoát ra khỏi vòng tay của Bích Dao thì đã ngay lập tức tặng cho cô nàng một cái gõ thật đau vào giữa trán, cậu bạn Tử Thanh lúc này vội
vận hết mười phần công lực mà hít sâu một hơi rồi cất giọng mắng.
- Bố mày chứ.
Đang yên đang lành mày vội đột phá làm cái quần què gì hả?
Thời cơ chưa đến, linh lực áp súc còn chưa đủ đã vội đi thăng cấp rồi, tao bảo mày thăng cấp đấy à?
Tiên sư bố mày...
Và thế là, trái ngược với tình cảnh khóc lóc sợ sệt của Bích Dao chính là
một Tử Thanh phồng mang trợn mắt gào giọng lên để mắng chửi.
Tuy
rằng chua ngoa, đanh đá là thế, nhưng sau mỗi một câu mắng chửi thì lại
có một giọt nước long lanh từ trong khóe mắt chảy ra, khiến cho Bích Dao đang đứng đờ người ra nghe chửi cũng nhịn không được mà òa lên khóc
theo.
Đã sớm coi Bích Dao như em gái ruột thịt, cho nên nhiều lần Tử Thanh thà rằng tự mình nhảy vào hiểm cảnh cũng không muốn cô em gái
này bị thương vì mình.
Mà nào có ngờ, cô gái này cũng chẳng muốn
nhìn cậu cứ hết lần này tới lần khác lao vào nguy hiểm, nên mới có
chuyện vội vã muốn thăng cấp như vậy.
Kết quả là suýt chút nữa
thì thăng cấp thất bại, may mà Tử Thanh nhờ vào Tâm Ma Kính kịp thời trợ giúp, không thì Bích Dao cũng khó mà giữ được mạng.
Mắng chửi cả nửa ngày cũng thấm mệt, lúc này chỉ thấy Tử Thanh vừa dùng tay áo chùi
chùi nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt vừa hậm hực ngồi phịch xuống
đất thở dốc.
Bích Dao cũng rất thức thời mà ngoan ngoãn ngồi ở
bên cạnh, cô nàng còn không quên lấy thịt nướng với nước cất trong nhẫn
trữ vật ra rồi dâng cho cái người mới vừa tốn sức vì mắng chửi kia.
Vừa ăn thịt nướng vừa uống mấy ngụm nước mát, khí nóng trong lòng cũng đã
nguội đi, Tử Thanh dẩu môi liếc Bích Dao mấy cái rồi lại hậm hực cắn xé
miếng thịt trên tay.
Biết là bản thân đã khiến cho Tử Thanh giận dỗi, thế nên Bích Dao cũng không dám lèo nhèo năn nỉ như mọi khi.
Nhìn cô nàng ngoan ngoãn đến lạ, Tử Thanh cũng lười so đo nên chỉ thở dài
một cái rồi lại quay qua gõ lên đầu người ta một cái, sau đó mới nghiến
răng quát.
- Bố mày.
Sau này còn dám làm bừa nữa thì tự mà đi nhặt xác nhá, tao còn lâu mới nhặt cho.
Ôm đầu vì bị Tử Thanh gõ đau, nhưng vì thấy cậu đã chịu mở miệng khiến cho Bích Dao cảm thấy nhẹ nhõm hơn vội nhích gần lại rồi cười lấy lòng mà
đáp.
- Hì hì.
Ta biết rồi, từ nay ta sẽ chú ý, không dám làm bừa nữa đâu.
Và thế là, sau khi nguôi giận, Tử Thanh và Bích Dao lại tiếp tục dọc theo
lộ tuyến đánh dấu trên la bàn mà tìm đường ra khỏi Thăng Vân Lộ.
Lần này Bích Dao trong họa gặp phúc, với nguồn năng lượng khổng lồ của Lục
Dương Thổ Chi, cộng thêm Tâm Ma Kính âm thầm hỗ trợ, tu vi của cô nàng
chẳng những đột phá bước vào cảnh giới Thần Phách hậu kỳ, mà còn nghiễm
nhiên đạt tới cảnh giới Địa Linh Cảnh sơ kỳ.
Nhìn cô em gái nhỏ
vẫn thường hay nép ở sau lưng mình giờ đây đã bước vào tầng lớp tu giả
Địa Linh Cảnh, trong lòng của Tử Thanh cũng ngập tràn một loại cảm giác
hãnh diện vô cùng.
Chỉ còn cách thời hạn hai tháng chừng mười
ngày, trong khoảng thời gian này, tất cả những đệ tử tham gia Thăng Vân
Lộ đều đang hết sức săn giết yêu thú và tìm kiếm linh dược, cố gắng để
có được một vé vào được nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực.
Mà trong mấy ngày này Tử Thanh lại hoàn toàn nhàn rỗi đến mức không thể nhàn rỗi hơn.
Giờ đây Bích Dao đã là tu giả Địa Linh Cảnh sơ kỳ rồi, tuy là mới vừa đột
phá không lâu, linh lực cũng chưa có ổn định, nhưng khả năng kết nối câu thông với thiên địa linh khí đã là thứ mà Tử Thanh khó có thể so sánh
cùng.
Vì vậy, cứ hễ là nơi mà hai người đặt chân đến thì lại có
yêu thú cấp năm bị giết chết, mà linh dược trên năm trăm năm tuổi thọ bị cô nàng thu hái cũng đã vượt qua con số mười gốc rồi.
Thậm chí,
khi chỉ còn cách ngày Thăng Vân Lộ đóng lại có ba ngày thì Bích Dao lại
xách về cho Tử Thanh thi thể của hai con yêu thú cấp sáu trung kỳ, kèm
theo là hai gốc linh dược hơn tám trăm năm tuổi thọ.
Lần này nhờ
vào việc tu vi tăng cao, bản thân lại dung hợp thành công hai ngọn Địa
hỏa tạo ra một ngọn lửa mới gọi là Xích Dương Chân Hỏa, do đó Bích Dao
mới dám liều mình đánh nhau cùng yếu thú cấp sáu trung kỳ, hơn nữa còn
có thể vượt cấp giết chết yêu thú ở cấp bậc này.
Đứng trên một
ngon núi lớn, phóng tầm mắt ra xa nhìn hàng trăm đệ tử đang tụ họp ở
giữa một thung lũng rộng lớn, Tử Thanh vừa nhàn nhã sắp xếp lại số linh
dược và nội đan của mình với Bích Dao vừa chờ đợi thời gian đánh dấu
trên la bàn kết thúc.
Sau khi nhét hết tất cả vào túi trữ vật, lúc này Tử Thanh mới nhìn vào chiếc la bàn trên tay rồi nói.
- Đi thôi, thời gian Thăng Vân Lộ đóng lại cũng sắp tới rồi.
Tung người bay lên không trung, dưới chân lập tức xuất hiện hai món pháp khí phi hành, Tử Thanh và Bích Dao không mất nhiều thời gian đã đi tới nơi
mà đám đệ tử tham gia Thăng Vân Lộ tụ tập.
- Này, ngươi chuẩn bị đủ số nội đan yêu thú chưa?
Ta còn thiếu hai viên nữa, nhưng linh dược mà ta hái được lại có hai gốc đạt tới trên sáu trăm năm.
Hi vọng là sẽ được thông qua...
- Ta cũng còn thiếu một viên nội đan nữa.
Còn về linh dược thì ta có đến năm gốc, không biết là có thể vào được nội môn không?
- Ta có ý này.
Ở đây ta có năm viên nội đan cấp năm, các ngươi nếu thiếu thì lấy đồ có giá trị ra đổi với ta đi.
- Được đó, được đó.
Linh dược của ta cũng dư ra vài gốc, ai cần gì thì đổi đi...
Bên tai là vô số những tiếng bàn bạc sôi nổi, đối với việc đám đệ tử này
trao đổi nội đan và linh dược thì Tử Thanh cũng không có hứng xen vào.
Chỉ là, cậu thì không hứng thú, nhưng lại có vài người rất muốn thể hiện bản thân.
- Hừ.
Một đám phế vật, chỉ là nội đan cấp năm mà cũng không thu gom đủ còn muốn vào được nội môn sao?
- Đúng đó, đám phế vật này chỉ tổ khiến cho tông môn chúng ta bị xem thường thôi.
Còn không tự biết thân biết phận mà cút đi nữa?
- Ha ha ha...
Vốn dĩ Tử Thanh cũng không có ý định xen vào mấy lời bình luận ác ý này,
nhưng vô tình là ở giữa đám người đang trao đổi nội đan và linh dược lại có không ít đệ tử xuất thân từ Lạc Nguyệt Phong.
Hơn nữa, khi
một nữ đệ tử của Lạc Nguyệt Phong đang trao đổi nội đan cùng một đệ tử
của núi khác thì lại bị mấy tên thanh niên vừa lên tiếng khinh thường
khi nãy tiến tới ngăn cản, lúc này thì Tử Thanh mới chuyển dời sự chú ý
của mình tới đám người đó.
Chỉ thấy trong đám đông này có hơn
phân nửa là mặc quần áo có thêu hoa văn đặc trưng của Tây Lục Phong, số
còn lại ít hơn là người của Thạch Lâm Phong và Bích Uyển Phong, ai nấy
tu vi cũng đều là Thần Phách Cảnh trung kỳ.
Dẫn đầu đám đông hơn
trăm người này là mười mấy gã đệ tử của Tây Lục Phong, trên tay ai cũng
đều có một món cực phẩm Pháp khí uy lực vô cùng mạnh mẽ, chưa kể đến tu
vi của bọn họ đã sớm đạt tới Thần Phách Cảnh hậu kỳ.
Bên cạnh đám người Tây Lục Phong còn có mấy tên đệ tử dẫn đầu của hai ngọn núi khác, tu vi cũng là Thần Phách Cảnh hậu kỳ, hiển nhiên bọn họ là những điểm
sáng trong cuộc thi lần này mà ba ngọn núi lớn kia xuất ra.
Lúc
này, nữ đệ tử của Lạc Nguyệt Phong vốn đã đưa một gốc linh dược hơn năm
trăm năm tuổi cho tên thanh niên là đệ tử của Lục Nhạn Phong.
Những tưởng rằng sẽ có thể nhận lại một viên nội đan cấp năm tương xứng,
nhưng bất ngờ lại bị mấy tên đệ tử của Bích Uyển Phong và Thạch Lâm
Phong đứng ra ngăn cản cướp mất.
- Các ngươi muốn làm gì?
Trả nội đan lại cho ta.
- Há?
Trả nội đan cho ngươi sao?
Đám phế vật của Lạc Nguyệt Phong các ngươi mà cũng muốn vào nội môn sao, thật là nực cười.
- Con mắt nào của ngươi thấy rằng viên nội đan này là của ngươi?
Hửm?
- Chỉ là một nữ tử hèn mọn tu vi chẳng bằng ai mà cũng muốn vào nội môn sao?
Lạc Nguyệt Phong các ngươi đúng là loại hình thấp kém nào cũng có thể xuất ra được nhỉ?
Ha ha ha ha...
Bị người ta cướp mất nội đan, ngay cả bản thân và ngọn núi nơi mình tu
luyện cũng bị đem ra xỉ nhục chế giễu, nữ đệ tử kia lập tức rút kiếm ra
chỉ thẳng mặt mấy tên nam tu giả kia mà mắng.
- Vô sỉ.
Lạc Nguyệt Phong chúng ta như thế nào cũng không đến lượt mấy tên khốn kiếp các ngươi nói này nói kia.
Mau trả nội đan cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Bị nữ đệ tử của Lạc Nguyệt Phong đe doạ, thế nhưng đám nam đệ tử kia lại
không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, chưa nói tới việc tu vi của bọn họ ngang bằng nhau, chỉ riêng mặt hậu thuẫn và nhân số thì nữ đệ tử của Lạc
Nguyệt Phong kia không thể so cùng bọn họ rồi.
Vì vậy, sau khi nữ đệ tử kia quát xong thì một bàn tay to lớn lấp lánh ánh vàng do linh
lực ngưng tụ chợt mạnh mẽ lao tới vỗ mạnh lên mũi kiếm khiến cho thân
kiếm run lên rồi rơi mạnh xuống đất.
"Keng"
- Hự.
Bị luồng linh lực mạnh mẽ kia xâm nhập vào cơ thể, khóe môi của nữ đệ tử kia chợt trào ra một tia máu loãng.
- Các ngươi muốn làm gì?
Đừng tưởng Lạc Nguyệt Phong bọn ta không dám đánh trả, có giỏi thì tới đây đi.
- Đúnh đấy, Lạc Nguyệt Phong bọn ta không sợ các ngươi đâu.
Có mấy nam đệ tử của Lạc Nguyệt Phong ở gần đó thấy vậy vội chạy qua, sau
đó rút pháp khí chỉ thẳng mặt đám người kia mà mắng, tình thế bất ngờ
lại trở nên có chút căng thẳng.
- Hừ.
Không biết tự lượng sức.
- Hự...
Một tiếng hừ lạnh bất ngờ vang lên, theo sau là một luồng linh lực cực hàn
lạnh đến mức thấu xương tràn tới khiến cho đám đệ tử của Lạc Nguyệt
Phong không kịp cản lại.
Tên thanh niên vừa mới ra tay này chính
là đệ tử của Thạch Lâm Phong, tên là La Giáp, tu vi ở vào cảnh giới Thần Phách Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Sau khi dùng linh lực công kích
bất ngờ khiến cho đám người của Lạc Nguyệt Phong bị thương, tên La Giáp
này cũng không có ý dừng lại, bàn tay một lần nữa vung lên phóng ra hơn
mười thanh đoản kiếm bằng băng về phía mấy người của Lạc Nguyệt Phong.
"Vút vút vút..."
Chỉ có điều, khi mười mấy thanh băng kiếm chỉ còn cách đệ tử của Lạc Nguyệt Phong chưa đầy một mét thì bất ngờ lại bị hơn mười sợi tơ mảnh màu đỏ
tươi như máu xuyên qua phá nát.
"Răng rắc, răng rắc, răng rắc..."
Ánh mắt của đám đông ngay lập tức đổ dồn về phía điểm bắt nguồn của những sợi tơ mảnh.
Ở nơi đó, một bàn tay thon dài trắng nõn đang tùy ý chơi đùa với những
sợi tơ mảnh màu đỏ hệt như là đang khẽ vân vê những sợi dây đàn vậy.
Nhẹ gẩy những đầu ngón tay để thu hồi mấy cây kim bạc vẫn còn đang ghim sâu vào trong nền đất cứng, Tử Thanh chầm chậm quay đầu lại liếc xéo cái
tên thanh niên vừa mới phóng ra những thanh băng kiếm rồi cất giọng mỉa
mai.
- Ú chà chà.
Ở đây thế mà lại xuất hiện mấy con Chó dại thích cắn càn này, thú vị thật đấy?