Những Kẻ Phá Hoại
Sau khi bữa gặp mặt kết thúc, hai người lái xe về nhà. Từ lúc bước ra
khỏi nhà hàng, Văn Gia Kỳ vẫn luôn trầm mặc, anh cảm giác bầu không khí
hạnh phúc dần cách xa mình, dù cho Chu Vi Quỳnh vẫn còn bên cạnh. Một
thứ xúc cảm lạ kỳ đang tiến gần về phía anh, anh thấy con đường rộng mở
trước mắt, nhưng trong lòng dần thấy sợ hãi.
Chu Vi Quỳnh mở nhạc, một giọng ca nữ cất lên: "Xin nói lời tạm biệt anh, chỉ biết nhẹ nhàng rút đôi bàn tay, dẫu biết nhớ nhung bén rễ, tháng ngày tuyệt vời nay đã còn đâu." Cô ngân nga theo lời bài hát, Văn Gia Kỳ nghiêng đầu sang nhìn một cái, không nói gì, chỉ nắm chặt vô-lăng, cố tập trung nhìn con đường phía
trước, kiềm nén cơn sóng trào dâng trong lòng.
Về đến nhà, Chu Vi Quỳnh đi tắm trước, Văn Gia Kỳ ngồi một mình trong thư phòng, anh tự
rót cho mình chút rượu rồi lấy một quyển sách từ trong ngăn tủ ra, sau
đó đóng cửa lại.
Lúc tắm Chu Vi Quỳnh vẫn còn đang ngân nga, tâm
tình vui sướng, cô đứng trước gương nhìn dáng vẻ trần truồng của chính
mình. Bàn tay cô mơn trớn trên cổ, lau đi hơi ẩm phủ lớp trên gương,
khuôn mặt cô phản chiếu trong gương lóe lên một vệt sáng như bị cắt một
đường, nhìn thôi cũng thấy đau. Cô bỗng bật cười, nghĩ đến lúc cùng Cát
Tuấn Bân lăn trên mặt đất, cô ôm cậu vào trong ngực, ngọn tóc ngắn ngủn
đâm vào lòng bàn tay. Cô ngửi thấy từ da đầu của cậu một mùi hương trộn
lẫn giữa gỗ vụn và đất bùn. Mùi hương này khác hẳn những gì cô tưởng
tượng, cô cứ nghĩ cậu vẫn luôn toát mùi thanh mát như dòng suối trong,
hóa ra chẳng phải thế. Một lần nữa cô lại chìm xuống làn nước, không
nhịn được mà nghĩ tới ngày mai, cô muốn gặp cậu.
Thời điểm ra
khỏi nhà, Lỗ Thuận Tâm nhìn thấy đôi giày mới trên kệ, cô chỉ liếc mắt
một cái. Cát Tuần Bân đã ngồi dậy nhìn cô, cô thu hồi tầm mắt, thờ ơ mà
nói "Em đi đây" rồi lập tức rời đi. Cát Tuấn Bân nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt bất giác bị đôi giày đặt trên tầng kệ cao nhất thu hút. Cậu
bước xuống giường, mặc quần, để nửa trên trần trụi mà mang đôi giày mới
vào. Đi đôi giày này trên chân, cậu cảm giác mặt đất cũng hóa mềm mại
một chút, tầm mắt của cậu cũng như cao lên mấy tấc. Cậu giậm chân vài
cái, trong lòng vững vàng, sau đó mới đi đánh răng rửa mặt.
Lỗ
Thuận Tâm đã tới công ty, cô có hơi sợ sệt, trên đường tới thang máy, cô không ngừng âm thầm cầu nguyện, mong hôm nay của cô suôn sẻ thuận lợi,
không đụng phải Văn Gia Kỳ.
Nhưng cầu nguyện hiển nhiên không có tác dụng, cũng phải, vận may của cô đã sớm dùng hết.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô liền nhìn thấy Văn Gia Kỳ, anh đứng quay lưng
về phía cô, cúi đầu nhìn điện thoại, sắc mặt lạnh nhạt, đôi mày nhíu
chặt. Mấy người bước ra từ thang máy thấy bộ dạng này thì cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, vội vàng đi qua thật nhanh, có người chào hỏi,
anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ "Ừ" một tiếng đáp lại.
Lỗ Thuận Tâm cũng vậy, cô bước qua, miệng chào hỏi nhưng chân không ngừng lại,
vội vã hướng tới văn phòng. Nhưng Văn Gia Kỳ không lên tiếng đáp, không
"Ừ", mà ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt như con dao sắc lẹm, phóng thẳng
tới chỗ cô. Lỗ Thuận Tâm không thể không ngừng bước, nhìn thẳng vào anh.
"Chào buổi sáng, Văn tổng." Cô lên tiếng một lần nữa, không phải vì sợ Văn Gia Kỳ không nghe thấy mà là phản xạ tự bảo vệ mình.
"Ừ." Văn Gia Kỳ rốt cuộc cũng đáp lại cô, một tiếng này phát ra từ tận cổ
họng, hóa thành hòn sỏi nện xuống mặt đất. Đáy lòng Lỗ Thuận Tâm đắng
nghét, chẳng dám nhìn anh nhiều thêm chút nào, lập tức rời đi. Văn Gia
Kỳ lúc này khiến cô nhớ tới món đồ chơi cá sấu cắn tay, không biết khi
nào sẽ cắn xuống.
Đôi mắt Văn Gia Kỳ nhìn điện thoại, nhưng vẫn
có thể thấy bóng dáng Lỗ Thuận Tâm hoảng hốt chạy trốn, anh chỉ thấy
đáng giận. Cô đi rồi, anh cầm điện thoại đứng ngoài cửa một lúc lâu,
nhất thời cảm thấy lúng túng không biết làm sao. Vô số người đi ngang
qua anh, anh cảm giác mất tự nhiên như không mặc quần áo, rốt cuộc mới
không chịu nổi nữa mà trở về văn phòng.
Hôm nay anh tới công ty
sớm, trước khi bước đến thang máy trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Lỗ Thuận Tâm. Anh hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, Lỗ Thuận Tâm không
có ở đây. Anh vốn yên bình bước vào thang máy, lúc cửa thang máy gần
đóng, chợt có người bên ngoài ấn mở, là phụ nữ, dĩ nhiên không phải Lỗ
Thuận Tâm, nhìn người phụ nữ xa lạ nọ, đột nhiên anh thấy bất an trong
lòng. Rồi anh cảm thấy cơ bắp ở nơi sống lưng như co giật, khiến cả
người anh khó chịu không dứt, đầu não rõ ràng tỉnh táo, nhưng thường
xuyên xuất hiện một giọng nói quỷ dị kỳ lạ, anh càng không muốn nghe,
càng nghe thấy rõ ràng hơn hết. Thanh âm kia lệnh cho anh làm những
chuyện không thể giải thích được.
Văn Gia Kỳ ném cái ly trên bàn, cầm cây bút máy, bẻ cong ngòi bút, có vệt mực rỉ ra ngoài, cảm giác đau đớn ngứa ngáy trong lòng mới dịu đi đôi chút. Anh bình tĩnh lại, nhặt
ly lên vứt vào thùng rác, bút thì để lại trên bàn, thi thoảng nhìn nó
vài lần.
Giữa trưa, Lỗ Thuận Tâm cùng Lăng Hiểu Linh và một đồng
nghiệp nữ khác đi ăn cơm, nghe nói gần công ty có quán ăn mới mở, bọn họ hẹn nhau đi xem thử. Trong thang máy, bọn họ gặp phải Vương Chí, anh ta nói cũng muốn cùng đi, Lăng Hiểu Linh và đồng nghiệp kia đồng ý, Lỗ
Thuận Tâm chỉ lén bĩu môi.
Tới quán ăn, Vương Chí cố ý ra vẻ, gọi rất nhiều món, vượt quá khả năng ăn của bốn người, bị Lăng Hiểu Linh
chê lãng phí, anh ta lập tức nói: "Không sao, bữa này tôi mời, các người đẹp vui vẻ là được." Lỗ Thuận Tâm thấy sắc mặt Lăng Hiểu Linh bình
lặng, đồng nghiệp nữ kia cũng chỉ mỉm cười không đáp gì, cô chợt cảm
thấy Vương Chí giống như đang làm xiếc khỉ, chỉ biết nhảy nhót lung tung tự làm bẽ mặt mình.
Sau khi món ăn được dọn lên, Lỗ Thuận Tâm chỉ lẳng lặng ăn, Vương Chí tán chuyện rôm rả với hai người còn lại.
Có lẽ do thấy cô quá im ắng, đồng nghiệp nữ vội mở lời: "Thuận Tâm ăn thật ngon miệng, tôi nhìn cũng thấy thèm nữa."
Lỗ Thuận Tâm cười nói: "Sáng tôi chưa ăn gì, đã sớm đói bụng."
Vương Chí vội chêm vào: "Chưa ăn sáng à? Sao không nói ông đây mua cho."
Lỗ Thuận Tâm làm bộ gắp thức ăn, không nhìn anh ta, chỉ nói "Không cần".
Lăng Hiểu Linh bỗng nhiên nói: "Phải rồi, hôm nay tới sớm một chút, đụng phải Văn tổng ngoài cửa, tôi sợ chết mất."
Đồng nghiệp nữ phụ họa: "Ừ sao hôm nay anh ấy tới sớm thế không biết, còn
đứng ngay ngoài cửa, khác gì chủ nhiệm giáo dục đâu, sắc mặt cũng rất
khó coi."
Lăng Hiểu Linh tiếp lời: "Hình như là ra ngoài nghe điện thoại."
"Tôi thấy anh ấy đang nhìn điện thoại, Tiểu Lý còn đùa rằng có khi do thị
trường chứng khoán hôm nay chạm đáy nên sắc mặt sếp mới như thế." Đồng
nghiệp cười nói.
Nghe vậy, Vương Chí lớn tiếng: "Sao có thể, chút tiền đó Văn tổng không để bụng đâu." Giọng điệu anh ta hơi chút ngạo
nghễ, tựa như cũng "không để bụng" như Văn Gia Kỳ.
Lỗ Thuận Tâm liếc nhìn anh ta một cái, Lăng Hiểu Linh chỉ mỉm cười, đồng nghiệp nữ kia cũng vội thay đổi đề tài.
Cơm nước xong xuôi, trên đường trở về, Vương Chí thuận miệng kể đôi ba
chuyện về Văn Gia Kỳ, nói rằng Văn Gia Kỳ sắp ra dựng nghiệp riêng.
"Không thể nào, anh nghe từ đâu vậy?" Đồng nghiệp nữ vô cùng hiếu kỳ: "Sếp Văn không làm nữa thì nơi này ai sẽ quản lý, cha anh ấy sao có thể đồng ý?"
Vương Chí nói: "Không đồng ý thì có thể làm được gì, công ty cũng đâu phải do mình cha Văn Gia Kỳ định đoạt, còn biết bao nhiêu lãnh đạo khác. Vốn
dĩ, Văn Trọng Đạt muốn biến công ty thành của riêng nhà họ Văn, nhưng
sau này ông ta mới nhận ra, làm vậy khác gì tìm đường chết. Ông ta gánh
vác không nổi, con ông ta cũng không, chi bằng dứt khoát từ bỏ, tìm kiếm con đường khác."
Đồng nghiệp nữ đáp lời: "Tự mình gầy dựng sự
nghiệp đâu dễ dàng, có sẵn miếng bánh mà chẳng muốn ăn, hà cớ gì phải tự mình làm khó mình, thật là đáng giận!"
Vương Chí trào phúng: "Tự làm khó mình? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng Văn Gia Kỳ lập nghiệp bằng
hai bàn tay trắng? Có nguồn lực gia đình, cậu ta làm gì cũng nhẹ nhàng,
tương lai còn nhờ vào cha vợ, tuy không phải quan chức lớn nhưng vẫn xem như có chút quyền lực. Thời buổi này, quyền còn giá trị hơn cả tiền, mà cậu ta lại có được cả hai, làm gì mà chẳng hanh thông!"
Hai
người bọn họ đối qua đáp lại, Lỗ Thuận Tâm nghe chữ hiểu chữ không,
nhưng cô vẫn nghe ra được một chuyện khiến tinh thần cô phấn chấn.
Văn Gia Kỳ sắp rời đi! Anh ta đi rồi không thể quản được cô nữa!
Lỗ Thuận Tâm cực kỳ kích động, phải kiềm nén lắm mới không thốt ra hỏi
Vương Chí rằng đó có phải sự thật không, có phải Văn Gia Kỳ sắp rời đi
không?
Cô thành tâm hi vọng chuyện này là sự thật, tốt nhất là Văn Gia Kỳ đi luôn ngay ngày mai, anh đi rồi cô sẽ được nhẹ nhõm.
Ở bên này, Văn Gia Kỳ nhờ được người khác "chúc" rời đi mà hắt xì liền
mấy cái. Anh đi xuống tầng, tới tiệm cà phê gần đó ăn chút gì. Anh xoa
mũi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tốp người đi ngang qua bên ngoài,
cửa kính tiệm cà phê quá sạch sẽ, anh có thể nhìn rõ ý cười trên mặt cô.
Cô đi cùng Vương Chí, cô nhìn Vương Chí nói chuyện, mỉm cười vui vẻ.
Văn Gia Kỳ nhớ rõ sắc mặt của cô khi nhìn thấy anh lúc ban sáng, anh không
tài nào hiểu nổi, chẳng lẽ mình có điểm nào không bằng Vương Chí? Gã ta
nói gì mà cô thích thú như vậy?
Là cô đang nịnh bợ Vương Chí, ánh mắt Văn Gia Kỳ lạnh lùng nhìn ra bên ngoài, nhất định là như thế. Vương Chí sẽ không dỗ dành cô, gã ta cũng chướng mắt cô thôi, chỉ có cô mới
xu nịnh người khác. Cô là kẻ nông cạn, ngu dốt, hư vinh và ích kỷ, làm
gì cũng có mục đích, cô cười chắc chắn do có ý đồ riêng.
Nhưng sao cô chẳng cười với anh.
Sắc mặt Văn Gia Kỳ biến đổi, cô đã từng cười với anh, lúc mới vào công ty,
cô sẽ mỉm cười chào hỏi, mái đầu vàng chói trông cũng ân cần khẩn thiết, nhưng khi đó anh chỉ thấy nụ cười của cô thật xấu xí, như con gián vươn dài râu, khiến anh muốn giẫm chết. Bây giờ cô không còn cười như thế
với anh nữa, mỗi lần nhìn thấy anh, cô nhát cáy chẳng dám nói gì, chỉ
biết cúi đầu tránh né, không dám nhìn thẳng anh, cô đã bị anh "giẫm" cho hoảng sợ. Cô biết anh chán ghét cô, thế nên cô sẽ không cười với một
người ghét bỏ mình, cô không làm được, dù anh cho rằng cô có thể.
Văn Gia Kỳ muốn nói cho cô biết, cô nên cười với anh đi, mặc kệ anh đối xử
với cô thế nào. Nếu cô có thể cười với Vương Chí, tại sao lại không thể
cười với anh, chẳng lẽ anh lại kém "lợi" hơn gã ta? Anh thầm mắng cô ngu ngốc.
Anh nhìn Lỗ Thuận Tâm chằm chằm, đã có lúc anh cho rằng cô sẽ quay đầu nhìn sang, rất nhiều người có thể nhận biết mình đang bị
quan sát, nhưng trùng hợp, cô ngu dốt hơn người bình thường nhiều.
Cô chẳng phát hiện ra anh, cả đường đi chỉ lo nhìn người khác, khóe môi treo nụ cười, cứ thế mà bước qua anh.