Trong sân nhà Từ thẩm có một hán tử đang chẻ củi, vừa nhấc mắt đã thấy
một ca nhi đứng ở cổng, lời chưa kịp nói thì mặt đã đỏ trước.
Sầm Ninh hỏi: "Từ thẩm có nhà không? Ta muốn mua vịt."
"Có, có, mẹ ta và tiểu muội đang ở trong phòng đấy." Hán tử kia nói lắp.
Ở buồng trong, dường như Từ thẩm nghe thấy động tĩnh, đi ra cửa ngó xem.
Niềm vui lớn nhất cả đời Từ thẩm chính là tụ tập cùng mấy lão tỷ muội dưới
gốc cây nơi cổng thôn, giặt quần áo bên bờ sông nhỏ và ngồi tán gẫu bất
chấp trước cổng nhà ai.
Vài người hợp thành một nhóm, có thể đem chuyện từng nhà từng nhà trong phạm vi mười dặm lảm nhảm qua một lượt,
lớn thì nhà ai thêm đứa trẻ con bụ bẫm, nhỏ thì trưa hôm qua nhà ai đã
hầm nồi thịt.
Cho nên bà vừa thấy Sầm Ninh đã nhận ra ngay y là
phu lang của nhị tiểu tử nhà họ Lục, dẫu sao việc hôn nhân này từ lúc
đính hôn đến khi thành thân, thêm lần trước Lục Vân Xuyên mang trứng gà
và sườn lợn về nhà mẹ đẻ cùng Sầm Ninh, tất cả đều đã qua lại mồm miệng
mấy bà nhiều lần.
"Ôi, phu lang của Lục nhị tới à, mau vào ngồi đi!" Nhìn thấy Sầm Ninh, Từ thẩm rất chi là nhiệt tình.
Sầm Ninh cười cười, nói: "Thím, ta muốn mua vịt của người, ngài giúp ta chọn một con nhé."
"Vịt thì đầy, ngươi muốn mua về hầm canh à?" Từ thẩm nghe Sầm Ninh tới mua
vịt, càng nhiệt tình hơn, "Cái thời tiết này hầm canh vịt ăn là tốt
nhất, bổ dưỡng lắm, ngươi chờ chút, ta chọn cho ngươi một con mập mạp."
Nói xong thì đi ra sân sau lựa con vịt rồi xách tới cho Sầm Ninh xem: "Con
này được, ta coi tay ngươi trắng nõn, không tiện dính máu tanh, nếu
ngươi muốn, thím trụng nước làm sạch cho, ngươi lấy về chỉ cần hầm
luôn."
"Vậy cảm ơn ngài." Sầm Ninh cũng sợ sát sinh, Từ thẩm có
thể xử lý sạch sẽ giúp y là tốt nhất, "Vậy ta đi về trước, canh thời
gian lát nữa lại đến lấy."
"Không cần." Từ thẩm phất tay, "Sân
nhà ta cũng xa nhà ngươi, đi đi về về phiền phức, ngươi vào trong phòng
ngồi một lát, tí là xong ngay, con gái ta ở bên trong đấy, các ngươi tụ
một chỗ mà trò chuyện."
Nói xong thì vỗ cái bốp lên đầu con trai mình: "Thất thần gì đấy! Chẻ củi của mày đi."
Lòng nhiệt tình không thể chối từ, Sầm Ninh đành phải vào phòng ngồi xuống.
Quả nhiên trong phòng có một cô nương, thấy Sầm Ninh vào thì vội vàng gọi:
"Thím, ngươi ngồi đi, ta đi rót nước cho ngươi, ngươi kêu ta Yến Tử là
được."
Sầm Ninh cười đáp lại.
Vốn Yến tỷ nhi thường xuyên
chơi chung nhóm với Trúc ca nhi và Như tỷ nhi, hay nghe hai người bọn họ nói Sầm Ninh đẹp, còn mình thì là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đẹp
thiệt, lớn lên thanh tú như vậy." Trong lòng Yến tỷ nhi nghĩ, rót ly
nước cho Sầm Ninh, còn cố ý làm ấm ly một lát bằng nước trắng.
Sầm Ninh ngồi trên giường đất, thấy cái giường phía trước có mấy cái khăn
tay nằm rải rác trên bàn, y cũng không đưa tay cầm lên, chỉ nhìn hoa văn trên đó vài lần.
Yến tỷ nhi rót nước xong thì thấy Sầm Ninh đang nhìn khăn trên bàn, có hơi ngượng ngùng: "Toàn là ta phí thời gian thêu vớ vẩn, thêu cũng chẳng đẹp."
Sầm Ninh cười nói với nàng: "Vẽ mẫu rất tốt, chỉ là đường may chưa đủ tinh tế, luyện tập nhiều sẽ tốt hơn."
"Thật vậy ư?" Yến tỷ nhi có chút kinh hỉ.
Mẹ nàng không biết thêu thùa, thời điểm xuất giá năm ấy thì trực tiếp cắt
vải đỏ làm áo cưới, phía trên cũng chẳng có lấy một hoa văn nào.
Mẹ nói khi đó cuộc sống khổ cực, có thể ăn cơm no đã tốt, nào còn quản
ngươi thêu hoa được hay không, thêu giống thật cũng có đổi được miếng
cơm để ăn đâu.
Nhưng giờ cuộc sống ngày càng tốt, Yến tỷ nhi nhìn tỷ nhi và ca nhi đồng lứa bên cạnh mình đều biết thêu thùa, tệ lắm cũng có thể thêu túi tiền gì đó, cũng vội vàng luyện tập.
Mẹ nàng
không biết, hai tẩu tẩu bận bịu chuyện con cái và lo liệu việc nhà cũng
không rảnh để ý đến nàng, nàng liền theo sau Như tỷ nhi học tập, tốt xấu gì cũng có thể thêu mấy thứ hoa văn đơn giản.
Nàng biết Sầm Ninh thêu thùa cực kỳ tốt, có thể giao khăn cho cửa hàng ở trên trấn, mẹ của Như tỷ nhi còn đặc biệt bỏ tiền ra tìm y thêu vỏ chăn, vì thế hơi đỏ
mặt khẽ hỏi Sầm Ninh: "Thím, ngươi xem khăn của ta, ta còn phải luyện
bao lâu nữa mới có thể giao lên trên trấn để bán vậy?"
Sầm Ninh
ngẩn ra, nghiêm túc nhìn qua từng chiếc khăn một, nói: "Này ta không nói chính xác được, ngươi muốn đem khăn lên trấn bán à?"
"Ừm." Yến tỷ nhi lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi, "Ta muốn kiếm ít tiền tiết kiệm làm tiền tiêu vặt."
Trước khi cô nương và ca nhi ở trong thôn xuất giá, ngoại trừ của hồi môn
người nhà mua cho, còn phải tự mình tích cóp chút tiền vụn, để phòng
ngừa sau khi xuất giá cuộc sống ở nhà chồng không suôn sẻ, trong tay
chẳng có nổi mấy đồng bạc sẽ phải ngậm đắng nuốt cay.
Từ hồi Sầm Ninh còn ở nhà, thường ngày cha mẹ cùng hai ca ca của y bán con mồi
cũng sẽ cho y chút tiền đồng, dặn dò y giữ cho cẩn thận, giữ đến lúc
xuất giá thì mang đến nhà chồng để dùng.
Yến tỷ nhi suốt ngày
chơi chung một chỗ với Trúc ca nhi và Như tỷ nhi, cuộc sống trong nhà
Trúc ca nhi cùng Như tỷ nhi thoải mái, hoặc là lì xì năm mới, hoặc là
ngày thường giúp người nhà chăm sóc gia cầm, đều có thể kiếm được vài
đồng.
Không giống Yến tỷ nhi, trên nàng còn có ba người ca ca,
tiền sinh lễ cho ba người con trai cùng tân phòng không phải là con số
nhỏ, vậy nên dù nhà nàng nuôi nhiều gà vịt như thế, cuộc sống vẫn khó
khăn túng thiếu.
Thường ngày Yến tỷ nhi giúp mọi người chăm sóc
gà vịt, cũng ngại mở miệng đòi tiền cha mẹ huynh tẩu mình, chỉ có thể tự nghĩ cách kiếm.
Cô nương gia nếu muốn kiếm tiền, chỉ còn con
đường thêu thùa mà thôi, dù sao thì kim chỉ trong nhà cũng không cần
nàng phải bỏ tiền.
Sầm Ninh nghe xong, mím môi suy nghĩ trong
chốc lát rồi nói: "Bây giờ ngươi giao khăn tay cho cửa hàng ở trên trấn, sợ là người ta không nhận, nhưng ngươi có thể thử đưa cho người bán
hàng rong, hoặc là chờ đến phiên chợ đông thì cầm lên chợ bán."
"Có thể bán ra ngoài sao?" Yến tỷ nhi hỏi.
"Ta chỉ biết có người bán hàng rong sẽ nhận thu khăn tay ở trong thôn, mua
đi bán lại cho một ít nhà bình thường trên thị trấn, nhưng cụ thể thu
hay không, thu ở đâu, chia chác như thế nào, ta cũng không rõ lắm. Nhưng trên phiên chợ đông có người bán khăn, giá ở chợ đông bán ra không cao, nhưng nếu bán được nhiều, thì vẫn có thể kiếm được một ít."
Bán
khăn là công việc vất vả lại chẳng lời bao nhiêu, trừ phi thêu thùa cực
kỳ tốt như Sầm Ninh và Diêu Xuân Linh thì có thể đem lên cửa hàng trên
trấn bán, khăn tay loại này thì đi bán hàng rong hoặc là đến phiên chợ
bán rẻ mới có thể tiêu thụ.
Bởi vậy chả mấy người trong thôn làm
cái này, có thời gian thêu hoa thế kia, còn không bằng cho gà vịt trong
nhà ăn phát mập một chút, kiếm cũng được nhiều tiền hơn đấy.
Nhưng đối với Yến tỷ nhi mà nói thì không giống vậy, đồ từ nhà mẹ nàng đâu
mang đi được, cũng biết của hồi môn của bản thân sẽ không phong phú gì,
có thể dựa vào sức mình kiếm một phân tiền cũng tốt hơn.
Vẻ mặt
của Yến tỷ nhi hơi kích động: "Phiên chợ đông kia không phải còn hai ba
mươi ngày nữa sao, ta phải nhân cơ hội này thêu nhiều thêm một chút, có
thể bán ra là tốt nhất, không thể bán thì coi như ta đang luyện tập."
Sầm Ninh lại nói, "Chợ đông diễn ra sau Tết, ngươi không cần thêu tỉ mỉ
quá, chỉ cần thêu thêm mấy cái hoa văn cát lợi, dùng chỉ màu thêu ra sự
vui mừng. Ngoại trừ khăn tay, còn có thể thêu chút khăn lau mồ hôi, chắc hẳn có thể bán đi."
Phiên chợ đông là hội chợ do trấn trên mở
trước khi tuyết rơi, người trên trấn tưng bừng sôi nổi, người trong thôn có gì muốn bán cũng có thể nhân dịp này đem bán, tiện kiếm chút tiền để tránh đông.
Có cách kiếm thêm tiền, Yến tỷ nhi vui vẻ quá đỗi,
nàng cũng chẳng ngại ít tiền, bây giờ ít, chờ nàng thêu nhiều, đường may tốt hơn, kiếm không được nhiều hơn ư, có lẽ một ngày nào đó cũng có thể cung ứng hàng hóa cho cửa hàng trên trấn giống Sầm Ninh, giờ cách lúc
nàng xuất giá còn sớm lắm, chưa cần vội.
Sầm Ninh xách vịt đã
được Từ thẩm xử lý xong xuôi về nhà, đi ngang qua nhà trước, y đứng ở
cổng hô một tiếng vào trong phòng: "Tẩu tẩu, buổi tối ta hầm canh vịt,
tối ra nhà sau ăn cơm nhé."
"Được rồi." Diêu Xuân Linh ở trong phòng trông Chỉ ca nhi, nghe thấy thanh âm của Sầm Ninh thì lên tiếng.
Sầm Ninh cũng không ở lâu, nghe thấy tiếng đáp lại liền về nhà.
Y đem nửa xâu tiền mà mẹ Như tỷ nhi đưa cho bỏ vào túi tiền phía dưới chăn, lại mở cái rương ra, lấy tráp tiền đếm qua một lần.
Công việc trên tay Lục Vân Xuyên qua hai ba ngày nữa sẽ kết tiền công, đợi
đến lúc tới phiên chợ đông ở trên trấn bán củi than cùng cải thảo cũng
có thể kiếm chút tiền, mấy ngày nay y bận thêu chăn, giờ chăn thêu xong
rồi, mỗi ngày y thêu thêm mấy cái khăn, trước khi tuyết rơi giao cho cửa hàng trên trấn bán lại thu được một khoản tiền.
Như vậy tiền cho mùa đông không đáng lo nữa, có thể mua chút đồ Tết qua một năm tốt lành.
Sầm Ninh đếm tiền mà phấn khởi trong lòng, mặt khác lấy một lượng bạc bỏ
vào trong túi tiền chuẩn bị mua sợi bông và vải để dùng, cẩn thận cất kỹ tráp tiền.
Y biết người trong thôn ngầm chê cười nhà họ Lục
nghèo, đó là bởi vì họ cảm thấy Lục Vân Xuyên và Lục Vân Lãng phân gia
với cha mẹ, không được bao nhiêu ruộng đồng lại chẳng nuôi gia súc.
Ruộng nương chính là ông trời của người nông dân, chỉ có nhìn thấy đất đai
nhà ngươi nhiều, vào ngày mùa một nhà mấy miệng ăn đều thu hoạch không
xuể, đến mức phải ra ngoài mời người ta tới thu mới coi như là nhà giàu
và phú hộ chân chính.
Nhưng trên thực tế, so với mấy gia đình
mười mấy nhân khẩu đều dựa vào vài mảnh ruộng đó để ăn cơm, cuộc sống ở
nhà họ Lục ngược lại dư dả hơn.
Lục Vân Xuyên và Lục Vân Lãng đều là người chịu thương chịu khó, không giống nhiều hán tử trong thôn,
trong ruộng có việc thì làm, không việc liền nghỉ.
Hai huynh đệ
Lục gia trước nay toàn hết việc trong ruộng rồi thì đi tìm việc khác
làm, với lại việc gì mệt việc gì dơ cũng không để người nhà nhúng tay.
Tiền kiếm được cũng giao toàn bộ cho người nhà giữ, không cầm đi cờ bạc gái gú say sỉn.
Trong lòng Sầm Ninh không biết đã bao nhiêu lần thấy may mắn vì bản thân hồi đó gật đầu chọn gả cho Lục Vân Xuyên.
Tướng công săn sóc đáng tin cậy, giữa chị em dâu hòa thuận vui vẻ, dựa vào
đôi tay mình có thể kiếm được cơm ăn nước uống, cuộc sống như bây giờ
với y mà nói, đã là cuộc sống tốt đẹp nhất có thể tưởng tượng đến lúc
còn ở trong khuê phòng.
Tới buổi trưa, Sầm Ninh làm nóng bánh
cuộn hấp lúc sáng, lại lấy cải khô nấu một nồi canh rau, sau khi ăn đơn
giản qua bữa cơm trưa, liền rúc vào trong phòng thêu khăn tay.
Y
cũng không ngồi trên giường đất, chuyển cái ghế đẩu ra cửa phòng ngồi,
thêu chốc lát liền nhìn tới ngọn núi xa xa cho mắt nghỉ ngơi một chút.
Nhà họ Lục tựa lưng vào núi Vân Khê, trông ra bên ngoài chính là núi xanh
nối liền nhấp nhô ở nơi xa, phong cảnh một năm bốn mùa đều cực kỳ tươi
đẹp.
Thêu xong hai cái khăn đã hết nửa buổi chiều, Diêu Xuân Linh dẫn Chỉ ca nhi tới, còn bưng theo một cái hũ nhỏ.
"Ngươi nói muốn hầm vịt, ta trước tiên tới phụ ngươi một tay, thời gian hầm
món đó lâu lắm." Diêu Xuân Linh nói rồi đưa hũ nhỏ cho Sầm Ninh, "Đây là cao* sơn trà ta tự nấu, đậy kín trong hũ, vào mùa thu đông bị khô miệng đau họng thì lấy một thìa hòa với nước uống."
(*) Gốc là 膏: nghĩa là cao, mỡ, kem (để bôi); ở đây tác giả nói có thể hòa
với nước để uống nên mình nghĩ nó dạng si rô á, nhưng với bối cảnh
truyện thì không dùng từ này được.
Sầm Ninh nhận lấy: "Ta vừa nói, cứ cảm thấy năm nay đã quên gì đó, thì ra quên lên núi hái lá sơn trà."
Diêu Xuân Linh cười nói: "Ta thấy ngươi thêu vỏ chăn chắc là lo liệu không
hết việc, năm nay tiện nấu thêm một ít, ta còn làm chút rượu nếp, bây
giờ lạnh quá, phỏng chừng chờ đến lúc có tuyết nhỏ là có thể mở vò ra
uống, đến lúc đó lại nặn mấy viên trôi nước nấu chung, ngày tuyết rơi ăn vào một chén thì ấm cả người. Thấy đám lão gia trên trấn vào ngày có
tuyết cứ muốn bắc ghế thưởng tuyết pha trà, ta nói chứ nước trà uống
quanh năm bốn mùa, có cái gì lạ đâu, chả bằng ngắm tuyết ăn chén chè nếp* còn ngon hơn!"
(*) Gốc là 酒酿圆子, là một món ăn vặt truyền thống ở vùng Giang Nam, Trung
Quốc. Dùng bột gạo ve thành những viên nhỏ, sau đó nấu chung với đường
phèn, cuối cùng cho men gạo và cẩu kỷ vào.
Sầm Ninh nghe xong cũng cười: "Được, ta đây chờ lúc tuyết rơi thì tìm tẩu tẩu đòi rượu nếp uống."
Hai người nói cười tiến vào phòng bếp nhóm lửa, canh vịt phải ninh lửa nhỏ mới thơm, sáng sớm liền ninh luôn.
Sầm Ninh bẻ củi nhét vào miệng bếp lò, hỏi Diêu Xuân Linh: "Tẩu tẩu, mẹ của Như tỷ nhi có nói với ngươi chuyện đi áp phòng không?"
"Nói
rồi." Diêu Xuân Linh bố trí ổn thỏa cho Chỉ ca nhi ở một bên rồi chặt
vịt, "Cũng quái lạ, trước kia người trong thôn thành thân lúc áp phòng
chưa từng có người gọi nhà ta, sao lần này mẹ của Như tỷ nhi lại gọi hai chúng ta?"
Nói xong tỉ mỉ nghĩ lại, nói khẳng định: "Sợ là do thấy ngươi thêu chăn đẹp quá đó."
Sầm Ninh không hiểu chuyện này: "Trước nay ta chưa từng áp phòng cho ai, ta chả hiểu quy củ gì đâu."
Diêu Xuân Linh cũng chưa từng áp cho người ta, nhưng nàng xem qua không ít,
toàn bộ quy trình biết đại khái một chút, nghĩ nghĩ rồi nói: "Kỳ thật
cũng chẳng có quy củ gì, chính là ngày đó ăn mặc trông đẹp đẽ, trang
điểm kiểu...... phú quý một chút là được."
"Phú quý một chút?" Sầm Ninh ngẩng đầu lên từ bếp lửa.
"Cho tân nhân hưởng chút hỷ khí thôi, rồi xin ít lộc, trước đây ta thấy mấy
thím trong thôn đi áp phòng, hộp trang sức trong nhà sợ là bị cuốn hết
luôn, đầu cắm mấy cây trâm, bằng gỗ bằng bạc hoa cả mắt."
Sầm Ninh nghe xong, trong lòng đại khái đã có cân nhắc.
Chặt vịt xong, Sầm Ninh bỏ thịt vịt vào trụng sơ bằng nước, chờ máu loãng
sôi lại, Sầm Ninh múc tiết ra, mang vịt ra sân rửa sạch hai lần bằng
nước giếng, như vậy thịt vịt càng săn chắc.
Xử lý tốt thịt vịt,
dùng mỡ heo phi thơm gừng và tỏi, lại bỏ thịt vịt bỏ vào nồi đảo tới
lui, mở tủ bát, còn đổ vào tiếp nửa muỗng rượu.
Diêu Xuân Linh ở
bên cạnh bưng nồi đun nước tới, Sầm Ninh cho thịt vịt vào nồi rồi ninh
từ từ bằng lửa nhỏ, lại ném mấy quả táo khô vào.
Canh vịt đang hầm, món khác chưa vội làm, Diêu Xuân Linh cùng Sầm Ninh trông lửa và cắn hạt dưa tán gẫu.
"Khoai lang trong ruộng đã đào ra chưa?"
Sầm Ninh lắc đầu: "Chưa đâu, ta đã hỏi Xuyên Tử, hắn nói trong nhà không
nuôi heo, cả thảy chỉ trồng một khoảng đất nhỏ, phỏng chừng không được
bao nhiêu, cho nên dùng để nướng ăn vào mùa đông."
Diêu Xuân Linh nói: "Hai ngày nữa hãy đào ra, có thể nhân trước tiết tháng mười* thu bột, như vậy mùa đông sẽ có miến khoai lang để ăn, còn có thể chiên một chút thịt viên khoai lang**. Chờ thu hoạch xong khoai lang, củ cải trong ruộng cũng sẽ sinh trưởng tốt."
(*) Nguồn gốc của cách gọi này là vì ở một số khu vực phía nam Trung Quốc,
trong thời kỳ đông chí và mùa tuyết rơi nhẹ (tương đương tháng 10 âm
lịch) thường có giai đoạn thời tiết ấm áp như mùa xuân nên các loại cây
như đào, mận tưởng rằng mùa xuân đang đến và nở hoa lần thứ hai.
(**) Gốc là 粉圆子, tìm trên baidu thì chỉ thấy món 山粉圆子, một món ăn nổi tiếng ở tỉnh An Huy. Người dân sẽ sử dụng tinh bột làm từ khoai lang để thịt có mùi thơm béo ngậy và dẻo.
"Chờ củ cải mọc ra, lên thị trấn mua chút dạ dày heo, nấu canh củ cải trắng dạ dày heo mà ăn."