Tô Tình ý vị thâm trường nhìn Nhiếp Tinh Thần vẻ mặt tĩnh lặng như nước đứng trước cửa phòng mình, qua mấy
giây mới khẽ nghiêng người nhường đường cho cô vào trong. "Vào đi."
Hai người vào phòng, Tô Tình ra hiệu mời Nhiếp Tinh Thần ngồi ghế sofa sau
đó đi lấy một chai rượu vang cùng hai ly chân dài đặt lên bàn. Bản thân
cũng ngồi ở vị trí sát bên cạnh đối phương, từ tốn khui rượu rót ra ly.
"Nào, tôi mời em."
Nhiếp Tinh Thần không từ chối, tiếp nhận rượu từ tay cô ấy, cùng cô ấy chạm ly sau đó nâng lên khoé môi.
Đợi một ly rượu thấy đáy Tô Tình mới dùng ngữ khí cợt nhả mà hỏi: "Không
biết ngọn gió nào đưa em đến đây vậy nha? Là có chuyện muốn hỏi tôi
sao?"
Nhiếp Tinh Thần cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi ra chuyện mà cô vẫn luôn thắc mắc trong lòng: "Lâm Dương Thần cùng Tần Tuyết
Nhiễm là mối quan hệ gì?"
Một câu hỏi vừa rơi xuống khoé môi Tô
Tình cũng tức thì giơ lên ý cười. Cô ấy dường như không mấy bất ngờ,
thản nhiên trả lời: "Trước đây hai người bọn họ từng có một đoạn tình
cảm, sau đó thì chia tay rồi. Bây giờ... là mối quan hệ tình nhân, A
Nhiễm bao dưỡng Lâm Dương Thần."
Mặc dù trưa nay nghe Tần Tuyết
Nhiễm gọi Lâm Dương Thần là sủng vật, hơn nữa thông qua cái cách mà hai
người đối đãi với nhau cũng đã đoán được đôi phần nhưng khi nghe Tô Tình sử dụng những cụm từ như "quan hệ tình nhân", "bao dưỡng", Nhiếp Tinh
Thần vẫn cảm thấy tâm như bị đâm nhói.
Dù đã tận lực kiềm chế tuy nhiên gương mặt cô vẫn xuất hiện một tia biểu tình khó coi, một cái
chau mày rất khẽ, tiếp tục hỏi: "Giữa bọn họ rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì? Vì sao lại chia tay?"
Tô Tình không bỏ qua nét biến hoá rất
nhỏ trên gương mặt ngàn năm không đổi của Nhiếp Tinh Thần, trong lòng
không khỏi nhấc lên hứng thú, tay linh động rót thêm một ly rượu đưa đến trước mặt, tỏ ý mời cô.
Một câu hỏi tương ứng với một ly rượu.
Nhiếp Tinh Thần hiểu ý lập tức nhận lấy, một hơi nốc cạn.
Tô Tình ngược lại vắt chéo hai chân từ tốn thưởng thức rượu vang trên tay, ung dung nhấm nháp dư vị, chờ Nhiếp Tinh Thần phát ra biểu tình sốt
ruột mới chịu mở miệng: "Tần gia vốn dĩ có một kẻ thù không đội trời
chung, Lâm Dương Thần là con gái ruột của kẻ đó. Cô ấy cố tình tiếp cận A Nhiễm, lợi dụng mối quan hệ với A Nhiễm trộm cắp tài liệu cơ mật, làm
ra một vài chuyện gây hại đến Tần gia. Sau đó thì mọi chuyện bại lộ."
"Sau đó thế nào?"
Sau khi cạn hết ly rượu thứ ba, Tô Tình ngữ khi tàn nhẫn: "Còn thế nào nữa? Tần gia có quy tắc của Tần gia, nội gián một khi bại lộ thân phận sẽ
khó tránh khỏi việc phải nhận trừng phạt thích đáng. Mà A Nhiễm cũng vì
vậy đoạn tuyệt tình cảm với Lâm Dương Thần."
Trừng phạt thích
đáng? Nói đến đây trong đầu Nhiếp Tinh Thần chợt loé lên một ý nghĩ lại
không quá nắm chắc bèn tiếp tục hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Cách đây vài tháng, sao em lại hỏi đến vấn đề này?"
Vài tháng? Đây không phải trùng khớp với thời điểm cô đến bệnh viện gặp Lâm Dương Thần mình đầy thương tích sao? Lần đó nàng bị thương rất nặng,
bàn tay phải biến thành nửa tàn phế. Ngay cả bác sĩ cũng nói hết thảy
không phải tai nạn mà là do người bạo hành.
Cô vẫn luôn cho rằng người khiến chị gái ra nông nỗi kia là Trịnh Tân Thành, hoá ra lại là Tần Tuyết Nhiễm.
Nghĩ vậy Nhiếp Tinh Thần không khỏi lòng đầy phẫn nộ, khó có thể kiềm chế
gằn giọng: "Cái gì gọi là trừng phạt thích đáng? Tần Tuyết Nhiễm sao cô
ta có thể tâm ngoan thủ lạt mà xuống tay chứ? Dù gì hai người cũng từng
bên nhau không phải sao?"
Tô Tình đột nhiên bật cười.
"Chị cười cái gì?" Nhiếp Tinh Thần không tránh giận lây sang người Tô Tình. Chuyện này thì có gì đáng cười?
Tô Tình đáp: "Tôi cười suy nghĩ của em quá đơn thuần."
"Em biết rõ tính chất nghề nghiệp của chúng tôi chứ?"
Nhiếp Tinh Thần: "Tôi biết, các người là xã hội đen."
Tô Tình mỉm cười gật đầu. "Xã hội đen chúng tôi kiêng kị nhất chính là nội gián. Từ trước đến nay cũng từng có không ít người trà trộn vào Tần gia làm nội gián, em biết kết cục của bọn họ ra sao không?"
Sau đó
cô ấy nhích đến gần, đem cánh môi kề sát bên tai Nhiếp Tinh Thần hạ thấp ngữ giọng: "Đều không toàn mạng. Thi thể à? Hoặc là không vết tích phân huỷ ở trong bồn chứa axit, hoặc là chìm sâu nơi lòng đại dương thăm
thẳm, làm mồi cho cá ăn."
Tô Tình không chút kiêng kị đem một mặt đen tối bóc trần cùng Nhiếp Tinh Thần, lời này khiến một người luôn
trầm tĩnh như cô cũng không tránh được cương cứng thân mình. Tuy nghề
nghiệp có chút đặc biệt nhưng dù gì thì cô cũng chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường chưa từng tiếp xúc với thế giới ngầm, càng khó có thể
tiếp nhận mặt tối hung hiểm của thế giới ấy.
Mà Tô Tình không bỏ
qua chút phản ứng này từ cô, khoé môi hơi nâng kéo giãn khoảng cách đồng thời thanh âm cũng quay trở về như thường: "Lâm Dương Thần chính là
ngoại lệ duy nhất. Nếu không phải A Nhiễm vì tình cảm trước đây mềm lòng tha cho cô ấy một mạng thì hiện tại em còn có thể gặp được một Lâm
Dương Thần hoàn hảo không chút sứt mẻ sao?"
Nhiếp Tinh Thần âm
thầm cười lạnh. Không chút sứt mẻ sao? Vậy chị ấy không thể tiếp tục
theo đuổi ngành y, về sau cũng không thể nào cầm bút vẽ được tính là cái gì chứ?
"Nếu như chị ấy là bất đắc dĩ thì sao? Các người đã điều tra rõ ràng sự việc hay chưa?"
Cho đến bây giờ thì Nhiếp Tinh Thần đã có thể kết luận chuyện mà Trịnh Tân
Thành ép buộc Lâm Dương Thần đi làm rốt cuộc là gì, chính là ở bên cạnh
Tần Tuyết Nhiễm làm nội gián cho hắn.
Nhưng trớ trêu thay chị gái lại đem lòng yêu Tần Tuyết Nhiễm.
Nghĩ đến đây Nhiếp Tinh Thần càng thêm đau lòng chị gái. Nếu không phải
Trịnh Tân Thành dùng tính mạng của cô và mẹ ép buộc thì nàng cũng đâu
đến mức phải rơi vào tình cảnh này?
Tô Tình lắc đầu thở dài. "Cho dù bất đắc dĩ đi chăng nữa thì những tổn thương mà cô ấy mang đến cho A Nhiễm vẫn là sự thật không thể chối bỏ. Nếu như em đọc tin tức thì em
sẽ hiểu, thời điểm hai năm trước A Nhiễm từng "chết" một lần."
Nhiếp Tinh Thần nhớ lại thời điểm cô tra cứu thông tin về Tần Tuyết Nhiễm
cũng nhìn thấy tin tức chị ta từng chết đi sống lại nhưng chỉ là lướt
qua vì thứ duy nhất mà cô quan tâm lúc đó là thân phận của chị ta.
Bây giờ nghe Tô Tình nói như vậy Nhiếp Tinh Thần không thể không móc điện thoại di động ra tra cứu thêm một lần nữa.
Ở thời điểm đó tin tức Tần Tuyết Nhiễm "niết bàn trùng sinh" từng gây
chấn động toàn thành phố, các phương tiện truyền thông lớn nhỏ đều tranh nhau đăng tin. Cho nên không khó để có thể một lần đọc hiểu hết thảy sự việc.
"Nói như vậy tai nạn giao thông này là..." Qua một lát Nhiếp Tinh Thần mới ngẩng đầu, có chút hoang mang mà hỏi.
"Không thể nào! Khẳng định có hiểu lầm xảy ra ở đây."
"Không có hiểu lầm, chính miệng cô ấy đã thừa nhận bản thân là chủ mưu của vụ
tai nạn. Nếu không làm sao A Nhiễm có thể tức giận đến mức đoạn tuyệt
quan hệ?"
Nhiếp Tinh Thần nội tâm gặp một trận đả kích trầm
trọng. Nhưng không phải vì Lâm Dương Thần từng hãm hại Tần Tuyết Nhiễm
mà bởi vì cho đến bây giờ cô mới phát hiện một vài chuyện.
Ba
ngày sau khi tai nạn ô tô xảy ra, Tần Tuyết Nhiễm được xem như đã chết
thì chị gái cũng nổ súng tự sát, tự sát không thành lại lâm vào hôn mê
sâu.
Hai năm sau Tần Tuyết Nhiễm bất ngờ quay trở về, Trịnh Tân
Thành cũng lập tức xuất hiện ở bệnh viện, không từ thủ đoạn tìm biện
pháp làm cho chị tỉnh lại, bao gồm việc dùng đến thuốc cấm.
Ròng
rã hai năm ấy cô và mẹ đã từng làm sao cũng nghĩ không ra một người luôn lạc quan tươi sáng như Lâm Dương Thần vì cái gì lựa chọn từ bỏ sinh
mạng của mình, bỏ lại người thân các cô. Hiện tại xâu chuỗi hết thảy các mốc thời gian cùng sự việc diễn ra Nhiếp Tinh Thần rốt cuộc mới hiểu rõ chị gái từng phải trải qua những gì.
Thì ra ở nơi mà cô không
biết nàng từng phải cô độc chiến đấu một mình, từng bị dồn vào tình thế
tiến thoái lưỡng nan, từng chơi vơi khi đứng trước sự lựa chọn, buộc
phải hy sinh hạnh phúc của bản thân để bảo hộ cô và mẹ chu toàn, cuối
cùng lựa chọn từ bỏ sinh mạng chỉ vì bất đắc dĩ tổn hại đến người mình
yêu.
Chẳng trách nàng lại nhận hết thảy lỗi lầm về phần mình, kêu cô đừng oán trách Tần Tuyết Nhiễm. Chẳng trách nàng một mực muốn đưa cô và mẹ sang nước ngoài, một mình đấu với Trịnh Tân Thành.
Tất cả những thứ nàng đang phải gánh vác trên vai Tần Tuyết Nhiễm liệu có biết hay không?
Nghĩ vậy bèn hỏi: "Vậy... hai người bọn họ tại sao lại biến thành mối quan hệ hiện tại?"
Tô Tình nhún vai. "Cái này thì... một lời khó nói hết. Em tự đoán đi."
Không cần đoán, chỉ cần nhìn vào thái độ hai người đối đãi với nhau cũng đủ
biết Tần Tuyết Nhiễm đem Lâm Dương Thần về bên cạnh mục đích cũng chỉ là muốn chậm rãi dày vò nàng nhằm thoã mối hận trong lòng. Mà Lâm Dương
Thần lại cam tâm tình nguyện nhận lấy hết thảy.
Nhiếp Tinh Thần
trong lòng chồng chất ưu sầu không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Thay vào đó là chủ động rót rượu, cùng Tô Tình cụng ly, nốc cạn.
Rượu vang
vốn dĩ nên chậm rãi thưởng thức, chậm rãi nhấm nháp, cảm nhận bằng cả vị giác và khứu giác mới có thể nếm ra dư vị tuyệt vời của nó nhưng cô lại xem rượu như nước mà liên tục cho vào miệng. Qua thêm vài ly, một chai
rượu vang rất nhanh đã sắp thấy đáy.
Tô Tình nhìn dáng vẻ cô khác xa ngày thường trong lòng không khỏi nảy sinh bất ngờ.
Cho đến thời điểm hiện tại mối quan hệ giữa Tô Tình cùng Nhiếp Tinh Thần
cũng xem như tốt đẹp. Cô ấy thường xuyên nhắn tin rủ rê Nhiếp Tinh Thần
đến quán bar uống rượu, các món rượu mới do chính tay cô ấy nghiên cứu
điều chế đều để đối phương đến thử nghiệm trước tiên đồng thời cho lời
nhận xét, dần dần giữa hai người cũng hình thành một sự ăn ý đặc biệt.
Tuy nhiên khi ở cạnh cô ấy người kia luôn mang theo một loại khí chất
quạnh quẽ, mặt vô biểu tình càng tăng thêm cảm giác xa cách, sẽ không
chủ động cùng cô ấy bắt chuyện cũng như không quan tâm đến bất kì điều
gì.
Vậy mà hiện tại đối phương lại chủ động đến trước mặt cô ấy,
hỏi han cô ấy rất nhiều vấn đề đồng thời trên gương mặt ngàn năm không
đổi kia cũng xuất hiện một vài biểu tình mà trước nay cô ấy chưa từng
được chứng kiến.
Tô Tình trong lòng nhấc lên hứng thú bừng bừng,
nhấp môi nói: "Em hỏi tôi nhiều thứ như vậy tôi đều thành thật kể cho em nghe. Vậy tôi cũng hỏi em một câu."
"Em thích Lâm Dương Thần sao?"
Câu hỏi vừa rơi xuống động tác Nhiếp Tinh Thần uống rượu cũng khựng lại, ánh mắt thoáng lay động, lại không có trả lời.
Nhiếp Tinh Thần không phủ nhận, Tô Tình cho rằng cô bị mình nói trúng bèn tiếp lời: "Lẽ nào chính là vừa gặp đã yêu?"
"Thì ra em thích kiểu giống Lâm Dương Thần, thiếu nữ vẻ ngoài thuần khiết
mỏng manh tính cách lại tươi sáng ấm áp. Chẳng trách em không có hứng
thú với tôi."
Nhiếp Tinh Thần đặt ly rượu đang uống dang dở
xuống, đầu óc có chút lâng lâng, ánh mắt dính vào mông lung men say mơ
hồ nhìn chất lỏng đỏ sẫm đang gợn sóng trong lòng cốc, suy nghĩ lại đặt ở một nơi xa xăm.
Thật lâu mới bâng quơ hỏi một câu: "Tình yêu... rốt cuộc là cái gì?"
"Còn có, hai người phụ nữ sẽ yêu nhau thế nào?"
Cô thật không hiểu vì sao chị gái chọn yêu một người phụ nữ, vì sao lại
yêu một người không nên yêu, lựa chọn con đường gập ghềnh gian nan nhất
để rồi thương tích đầy mình, một mình gánh chịu hết thảy thống khổ.
Nhìn ánh mắt Nhiếp Tinh Thần có chút mơ hồ không giống bình thường, ngay cả
da dẻ cũng dần nổi lên phiếm hồng, khoé môi Tô Tình bỗng nhấc lên một nụ cười thâm sâu chuyển ngữ giọng kiều mị: "Tôi từng nói em nên thử yêu
đương một lần, thử liền biết thôi."
Tiếp đó kề sát cánh môi đến
bên tai người kia, phả khí nóng vào bên trong. "Còn về vấn đề hai người
phụ nữ yêu nhau ra sao, nếu như em muốn biết, tôi sẽ đích thân chỉ dạy
cho em."
Dứt câu liền hé miệng ngậm lấy vành tai cô.
Một
dòng điện cường độ nhỏ từ vành tai chạy thẳng lên đại não, toàn thân
bỗng gặp một trận tê rần, Nhiếp Tinh Thần đầu óc trống rỗng cũng không
kịp làm ra bất kì phản ứng, để mặc Tô Tình tác loạn.
Đối phương
không cự tuyệt, Tô Tình càng được nước lấn tới. Chiếc lưỡi không xương
linh hoạt mút lấy vành tai Nhiếp Tinh Thần khiến cô vô thức phát ra
tiếng rên rỉ rất nhỏ.
"Ưm..."
Kể từ tiệc tối cho đến hiện
tại cả hai đều đã uống không biết bao nhiêu rượu, ý thức đã chẳng còn dư lại bao nhiêu. Cứ thế thuận lý thành chương, Tô Tình linh hoạt hết mút
rồi lại hôn liếm vành tai Nhiếp Tinh Thần, động tác cực kì nhuần nhuyễn.
Hơn hai mươi năm trong cuộc đời Nhiếp Tinh Thần chưa từng trải qua loại cảm giác này. Cảm giác vô cùng kì quái, một luồng tê dại chạy dọc sống lưng lan tràn đến tứ chi, chạy thẳng lên trung khu thần kinh, ở trong muôn
vàn khó chịu bỗng xen lẫn một tia thoải mái khó có thể tả.
Cô
nhắm chặt hai mắt, một phần đại não vẫn còn thanh tỉnh nói với cô nên cự tuyệt, nên lập tức đẩy Tô Tình ra khỏi tuy nhiên tay chân lại không
biết vì tác dụng của cồn hay vì cảm giác mà đối phương mang đến làm cho
mềm nhũn, làm sao cũng nhấc không lên sức lực.
Dần dần, đôi môi Tô Tình rời khỏi vành tai, một đường chậm rãi hôn liếm đến gò má trắng mịn.
"Đừng..."
Cuối cùng cô ấy áp đôi môi của mình lên cánh môi đang mấp máy khiến lời cự
tuyệt tắt nghẹn bên trong cổ họng, biến thành thứ thanh âm rên rỉ mơ hồ.
Nhiếp Tinh Thần đình trệ hô hấp, cảm giác mọi thứ xung quanh xoay tròn choáng ngợp. Lần đầu tiên trong đời cô gần một người đến nỗi có thể nhìn thấy
từng sợi mi dày của đối phương đang run rẩy. Cũng là lần đầu tiên trong
đời cô thất thố như thế.
Cô khẽ hé miệng hòng bắt lấy một chút
không khí, nào ngờ một vật thể ấm nóng đã lập tức tận dụng thời cơ quét
qua răng môi, đẩy vào sâu bên trong khoang miệng, hung hăng cuốn chiếc
lưỡi cô mút lấy.
Cái lưỡi trơn mềm giống như ăn không đủ thuần
thục quấn lấy đồng loại của nó dây dưa trêu chọc rồi lại nhiệt tình tấn
công đưa đẩy, chốc chốc lại thâm nhập vào sâu bên trong yết hầu khuấy
đảo từng ngóc ngách, tham lam đem hết nước bọt cùng khí tức ngọt ngào
nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn càng lúc càng ướt át, nhịp thở cả hai dần dần trở nên nặng nề. Chẳng biết từ lúc nào cánh tay đang buông xuôi của Nhiếp Tinh Thần đã bất tri bất giác bắt lấy cánh tay Tô Tình, níu
chặt.
Rõ ràng trước thế tấn công rào rạt Nhiếp Tinh Thần bắt buộc phải từng bước lui binh, có lẽ rất nhanh sẽ thua đến tan tác. Động tác
níu chặt Tô Tình chẳng khác nào níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Cuối cùng, phần lý trí còn xót lại duy nhất trong cô cũng dần dần tan biến không thấy tung tích.
Đã làm đến bước này Tô Tình làm sao có thể bỏ qua cơ hội? Càng càn rỡ xâm
lược từng tấc không gian bên trong khoang miệng Nhiếp Tinh Thần chẳng bỏ sót bất kì nơi nào.
Không thể phủ nhận Tô Tình chính là một cao
thủ giường chiếu thực thụ. Cô ấy một bên hôn Nhiếp Tinh Thần, một bên
dùng cánh tay thuần thục khẽ luồng xuống eo nhịp nhàng vuốt ve xoa niết
rồi dần dần dùng lực nâng cơ thể đối phương, từng bước đỡ cô đến bên
giường.
Nhiếp Tinh Thần hoàn toàn bị Tô Tình dẫn dắt theo tiết
tấu của cô ấy, bị cô ấy đẩy ngã lên giường, đè ở dưới thân. Mà nụ hôn
giữa hai người cũng chưa từng có một giây dừng lại.
Quần áo, váy, nội y lần lượt bị trút bỏ, từng kiện rơi xuống đất. Cơ thể gặp phải
luồng không khí mát lạnh khẽ run rẩy lại rất nhanh đã được một cơ thể ấm áp quấn lấy, lây truyền nhiệt độ.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, thẳng
cho đến khi không còn dù chỉ là một chút dưỡng khí hai người mới tách
nhau ra, cùng thở dốc đứt quãng.
Tô Tình từ bên trên tỉ mỉ nhìn ngắm thân thể Nhiếp Tinh Thần một lượt từ trên xuống dưới, cẩn thận đáng giá toàn thân cô.
Ngay lúc này, người con gái ấy không hề che lấp bất kì thứ gì đem mỗi một bộ phận thân thể phơi bày trước mặt cô ấy. Da dẻ vốn dĩ trắng như tuyết
bởi vì cồn mà phơn phớt nhiễm một màu đỏ hồng, dù không có bất kì vẻ mặt thừa thãi lại vẫn tồn tại một loại phong tình mờ ảo.
Thân hình
có chút non nớt, cho dù là ngực hay đường cong đều không thể sánh được
với các cô gái từng lên giường cô ấy, lại chẳng hiểu sao vẫn có thể khơi dậy dục vọng mãnh liệt nơi sâu bên trong linh hồn trống rỗng cô độc.
Cổ họng Tô Tình khát khô, lồng ngực nóng râm ran, gấp không đợi được nữa
cúi đầu vùi vào hõm cổ Nhiếp Tinh Thần, đôi môi không ngừng dao động nơi từng tấc da thịt trên thân thể cô.
Đầu tiên là chiếc cổ, sau đó đến xương quai xanh, ngực, tiết tấu dần dần nhanh hơn lặp đi lặp lại vuốt ve âu yếm.
Hai cỗ thân thể trơn bóng quấn quýt dây dưa lấy nhau dấy lên bầu không khí xuân sắc vờn quanh khắp căn phòng kín.
Không gian xung quanh lượn lờ khí tức mê loạn của hai người bọn họ, bốn bề
yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ đứt quãng hoà lẫn cùng với âm thanh ngón tay mạnh mẽ va chạm cùng vách thịt mềm.