Sau khi để đàn em liên tiếp quật roi da lên người Lâm Dương Thần khiến nàng ngất đi, Lý Bân vẫn không có ý định buông tha. Một thùng nước đá rất nhanh đã được mang đến sau đó trực
tiếp tạt lên người Lâm Dương Thần.
Lâm Dương Thần bị nước lạnh làm tỉnh, sặc sụa ho khan.
Khi ý thức được lấy lại cũng là lúc phải tiếp tục tiếp nhận cơn đau từ trên cổ tay, trên da thịt xâm chiến vào hệ thần kinh như muốn kiểm soát ý
thức.
Lâm Dương Thần nặng nề hô hấp, toàn thân ướt sũng khiến cho nàng lạnh run. Áo sơ mi có chút rách rưới dính sát vào da thịt, ẩn hiện vết roi ghê người.
Lý Bân đến trước mặt nàng, mặt không biểu
tình cất tiếng: "Cô biết cái gì thì mau nói ra, như vậy sẽ không cần
phải chịu khổ nữa."
"...Không... biết."
Lâm Dương Thần suy yếu nặn ra từng chữ. Nàng hiện tại rất mệt, thật không còn khí lực đi giải thích cái gì.
"Tôi hỏi cô, tai nạn xe hai năm trước của đại tiểu thư là ý của Trịnh Tân Thành hay là do cô tự sắp đặt?"
"...Tự tôi."
Lâm Dương Thần gục đầu xuống cho nên Lý Bân không thể nhìn rõ biểu cảm của
nàng. Anh ta không khỏi bất ngờ vì câu trả lời này, rồi lại nghiến răng
nghiến lợi rít lên: "Vì cái gì?"
"Vì cái gì lại muốn đưa đại tiểu thư vào chỗ chết? Cô ấy yêu chiều che chở cô đến vậy, lẽ nào cô một
chút cũng không để tâm sao?"
"Tôi không... muốn hại A Nhiễm... Tôi chỉ là... muốn giết... Tần Kiến Quân."
Nếu Lý Bân đã hỏi đến vấn đề này, Lâm Dương Thần vẫn là quyết định nói thật.
"Ăn nói hồ đồ!" Lâm Dương Thần còn chưa kịp nói hết lời đã bị Lý Bân lớn
giọng cắt ngang, rõ ràng là không tin những lời hoang đường này của
nàng.
"Tụi mày! Đánh tiếp cho tao!"
"Vâng!"
"Cả mày nữa! Đứng đó làm cảnh hay gì? Cùng lên cho tao!" Lý Bân tức giận quát
tháo đám đàn em. Tên đàn em còn lại vội vàng dạ vâng đi lấy một cây roi
da khác rồi vòng ra phía sau lưng Lâm Dương Thần.
Bân ca đi theo
đại tỷ nhiều năm nên cũng đã sớm trau dồi nên tính cách trầm ổn nội
liễm. Đây là lần hiếm hoi hắn chứng kiến Bân ca tức giận đến mất kiểm
soát như vậy.
Lâm Dương Thần trong lòng âm thầm cười khổ. Nàng sớm biết là sẽ không có ai tin những lời này.
Lý Bân như vậy, Tần Tuyết Nhiễm có lẽ cũng không khác biệt.
.......
Trái ngược với địa lao một mảng âm u ẩm ướt, truyền trong không khí còn có
nồng đậm mùi máu tươi khó ngửi. Ở bên ngoài ngược lại không khí trong
lành, bầu trời đầy sao, trăng trong như nước. Lúc này biệt thự Tần gia
đã tắt hết đèn, trong phòng ngủ, Tần Tuyết Nhiễm vòng hai tay ôm lấy đầu gối ngồi ở trên giường, ánh mắt dại ra nhìn bức tường trắng đối diện,
thân ảnh gần như bị bóng tối cắn nuốt.
Cô đang nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Đêm qua sau khi đem Lâm Dương Thần đã ngủ gục về phòng, Tần Tuyết Nhiễm dùng một đêm để suy nghĩ mình nên làm cái gì tiếp theo?
Xuất thân của Lâm Dương Thần, mục đích cùng hành động của nàng đã quá rõ ràng.
Nàng không yêu cô, thứ mà nàng dành cho cô chỉ có lừa gạt cùng lợi dụng.
Thậm chí là hãm hại.
Mà bản thân cô lại hãm vào tình yêu này quá sâu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân chỉ có thể rơi vào vực sâu vạn trượng.
Thân là gia chủ của Tần gia, là người gánh trên vai trọng trách nặng nề.
Trước có thù của cha mẹ, sau lại có thù của chú ba ngoài ra còn có cả
một gia tộc, có mấy trăm anh em phía dưới. Cô tuyệt đối không thể vì
tình cảm mà sa sút, vì một người không đáng mà từ bỏ những trách nhiệm
kia thậm chí đi ngược lại với quy tắc của chính mình.
Nhưng là cô vẫn muốn cho Lâm Dương Thần một cơ hội cuối cùng. Cô cố ý dẫn nàng đi
gặp Khương Thịnh đã hấp hối, gợi ý cho nàng tuyệt đối không nên lừa gạt
phản bội mình, càng không nên làm ra chuyện gì khiến cho mình thất vọng.
Sau đó cho người cắt điện toàn khu vực, cố ý viện cớ đem người điều đi hết. Cô muốn thử Lâm Dương Thần, muốn biết nàng rốt cuộc sẽ chọn cái gì?
Nếu lựa chọn của nàng có thể làm cô hài lòng, có lẽ hai người vẫn còn một
cơ hội có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho cô thất vọng.
Nàng chọn đi giết Khương Thịnh để diệt khẩu.
Điều đó có nghĩa là nàng chưa từng có ý định thành thật với cô, trong đầu
nàng chỉ tồn tại ý nghĩ phải làm sao để tiếp tục lừa gạt cô, giữ vững
cho mình chiếc mặt nạ dối trá.
Cô vạch trần nàng, vạch trần lời nói dối của người kia.
Bởi vì quá thất vọng quá tức giận, sâu bên trong còn có một phần hận ý đang sôi trào mà cô đã mất kiểm soát không chút lưu tình bẻ gãy tay nàng.
Cũng là để chấm dứt phần tình cảm sai lầm này. Cắt đứt tất cả nuông chiều cùng bao dung không nên có.
Sau đó tuyên bố cắt đứt quan hệ với nàng.
Từ nay về sau cô sẽ trở lại là Tần Tuyết Nhiễm của trước kia, trước khi
quen biết Lâm Dương Thần. Một Tần Tuyết Nhiễm kiên định mà tàn nhẫn, sẽ
chỉ đặt lợi ích của Tần gia cùng trách nhiệm gánh vác trên vai lên hàng
đầu.
Còn Lâm Dương Thần sẽ trở thành loại người mà cô hận nhất:
Nội gián. Sẽ phải nhận lấy đối đãi mà một nội gián nên nhận lấy, bị xử
lý theo quy tắc.
Ngồi ở đó một lát lâu, Tần Tuyết Nhiễm mới giật
giật đôi mắt nặng trĩu, lại dời tầm mắt một chút, cuối cùng chăm chú
nhìn vào bức tranh chân dung được treo trên tường.
Bức tranh Lâm Dương Thần tự tay vẽ tặng cho cô.
Cũng là món quà đầu tiên được nhận từ nàng.
"Đây là lần đầu tiên em vẽ tranh tặng cho một người."
"A Nhiễm, em rất vui vì chị đã trân trọng bức tranh này."
Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối!
Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt biến đổi đột nhiên đứng phắt dậy, nhanh như một cơn gió lao đến trước bức tranh, thô bạo gỡ xuống rồi đem nó ra khỏi phòng.
Khi chuẩn bị bước xuống cầu thang cô lại chợt khựng lại, như nghĩ đến điều gì, xoay người chuyển hướng đến thư phòng.
Bên trong thư phòng, mô hình ngôi nhà nhỏ cùng hai người con gái ngồi tựa
đầu vào nhau vẫn vững vàng đặt ở trên bàn làm việc. Tần Tuyết Nhiễm tiến đến gần, lại nhìn chằm chằm vào nó.
"Đây chính là chị và em, phía sau là nhà của chúng ta. Mô hình nếu bảo quản tốt sẽ giữ được rất
lâu cũng không hư hỏng. Cũng giống như chúng ta, có thể cứ như vậy bên
nhau lâu dài."
Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt phẫn nộ lấy ra một cái thùng carton vừa đủ lớn, đem mô hình kia ném vào trong. Sau đó lại đặt
tầm mắt lên cổ tay của mình.
"Đây là vòng bình an sáng nay em xin được từ chỗ sư thầy ở chùa. Đeo nó vào tay, nó sẽ phù hộ chị bình an cả đời."
Cô tháo vòng tay xuống, tiện thể ném luôn vào thùng.
Chưa dừng lại ở đó, Tần Tuyết Nhiễm còn mở két sắt, lấy ra một xấp ảnh chụp.
Ảnh chụp của Lâm Dương Thần và cả ảnh cùng nhau chụp chung, chủ yếu được chụp từ cái lần hai người đi du lịch ở trấn cổ.
"Woa~ Thật đẹp đôi!"
"Thật là tự luyến."
"Tự luyến chỗ nào? Lẽ nào chị không cảm thấy hai chúng ta thật sự rất đẹp đôi sao? Giống như sinh ra là để dành cho nhau vậy."
Tần Tuyết Nhiễm vừa nhớ lại những lời đường mật dối trá kia vừa gom hết mấy chục tấm ảnh bỏ vào thùng.
Ngay cả tấm ảnh được đóng khung đặt trên kệ sách cũng không buông tha.
Cô vẫn nhớ rõ khi đó vì để chọn ra tấm ảnh đẹp nhất đóng khung lại làm kỉ
niệm, cô và Lâm Dương Thần đã phải đắn đo rất nhiều. Bởi vì tấm ảnh nào
cũng đẹp, thật khó để có thể lựa chọn.
Đều đã qua.
Làm
xong hết thảy Tần Tuyết Nhiễm lại quan sát một vòng, xác định không còn
bất kì đồ vật liên quan đến Lâm Dương Thần nữa mới rời khỏi thư phòng.
Cô một tay ôm thùng carton, tay còn lại xách lấy bức tranh lớn một đường
đi ra khỏi nhà, đi thẳng đến bãi rác, không chút lưu luyến đem tất cả
vứt hết vào trong đó.
Nếu đã cắt đứt, vậy cũng không cần phải giữ lại những đồ vật vô nghĩa này nữa.
Không có gì đáng để luyến tiếc.
.....
'Ào'
"A!!!!"
Lâm Dương Thần choàng tỉnh thống khổ thét lên, cảm nhận cơn đau rát toàn thân tựa như dầu thiêu lửa đốt.
Sau khi bị hai tên đàn em của Lý Bân một trước một sau liên tục dùng roi
quật lên người, nàng rất nhanh đã rơi vào hôn mê lần thứ hai. Lần này Lý Bân không còn dùng nước lạnh để gọi tỉnh nàng mà dùng một thùng nước
muối.
Nước muối tiếp xúc với vết thương chằng chịt trên da thịt
tạo nên rất nhỏ tiếng sàn sạt, cũng mang đến cho Lâm Dương Thần cực hạn
thống khổ.
Miệng vết thương đau rát khiến nàng run rẩy càng thêm
lợi hại. Nàng ép mình phải ngửa đầu ra sau, hàm răng cắn chặt môi dưới
đến mức tứa máu, yết hầu liên tục chuyển động vì muốn nuốt xuống tiếng
kêu gào.
Lý Bân trên tay cầm theo một cây gậy sắt, mặt không cảm
xúc đi đến trước mặt Lâm Dương Thần, tay còn lại thô bạo túm tóc của
nàng kéo về phía trước làm cho nàng đối mặt với anh ta.
"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng. Cô biết cái gì thì mau nói ra, nếu không..."
Vừa nói vừa dùng gậy sắt vỗ vỗ vào mặt nàng uy hiếp. "...Tiếp theo sẽ
không chỉ đơn giản như vậy."
Lâm Dương Thần đã đau đến đầu váng mắt hoa, thể lực gần như cạn kiệt không còn đủ sức để mở miệng, chỉ có thể yếu ớt thở dốc.
Những gì nàng biết đều đã nói ra. Những cái khác nàng thật không biết.
Trịnh Tân Thành là ai? Bản tính của hắn xảo trá lại đa nghi, làm sao có thể
dễ dàng để người khác nắm được chuyện làm ăn của mình? Cho dù có là
người thân đi chăng nữa.
Lâm Dương Thần không tin Lý Bân không
biết đạo lý này. Hiện tại anh ta ra tay tra tấn nàng chẳng qua chỉ là
muốn trút giận thay cho Tần Tuyết Nhiễm.
Mà điều kiện tiên quyết
chính là anh ta đã có được sự chấp thuận từ Tần Tuyết Nhiễm. Nếu cô
không ra lệnh tra khảo, Lý Bân làm sao có thể đối với nàng dùng hình?
Nghĩ đến đây, Lâm Dương Thần bất lực kéo lên một nụ cười khổ.
Xem ra A Nhiễm thật sự hận nàng, hận đến nỗi phải dùng đến cách này để trừng phạt nàng.
Mà nụ cười ấy rơi vào mắt Lý Bân lại bị hiểu nhầm thành hàm ý khinh bỉ giễu cợt, khiến cho anh ta càng tức giận đến sôi máu.
"Được! Được lắm!" Lý Bân gật gù buông tay, kéo ra một khoảng cách vừa đủ sau
đó bất chợt nện mạnh gậy sắt lên bụng của Lâm Dương Thần.
Một đòn đánh gần như dùng toàn bộ sức lực, đánh đến Lâm Dương Thần trực tiếp
nôn ra máu, tức bụng khó thở. Lý Bân đỏ mắt nhấc gậy lên dự định tiếp
tục đánh thì bị đàn em cản lại.
"Bân ca bình tĩnh một chút, đánh nữa sẽ chết người!"
Lúc này Lý Bân mới xem như lấy lại được chút lý trí. Lời này không sai.
Thân thể Lâm Dương Thần vốn dĩ gầy yếu mảnh mai, cũng không giống với
Khương Thịnh mình đồng da sắt. Nếu lại thêm vài gậy khẳng định là sẽ bị
đánh chết tươi, đến lúc đó anh ta lấy cái gì giao phó với đại tiểu thư.
Nghĩ vậy Lý Bân liền ra lệnh cho đàn em: "Thả người xuống!"
Một tên đàn em ấn nút điều khiển ròng rọc, không còn lực kéo giữ lại, Lâm Dương Thần trực tiếp té xuống đất.
Vẫn chưa hết tức ngực khó thở, Lâm Dương Thần hé miệng nỗ lực hít vào thở
ra lấy lại nhịp thở nhưng lại chỉ cảm nhận được một trận đau tức dữ dội. Chỉ là không đợi nàng kịp thông thuận hô hấp đã bị hai người tháo dây
thừng sau đó lôi đi, đặt nàng ngồi lên trên một cái ghế gỗ. Ghế trông
khá thô và nặng, hai bên tay vịn có tấm gỗ có thể gập ra đóng lại khiến
cho người ngồi xuống ghế sẽ không có biện pháp đứng lên, trên tấm gỗ dày còn lắp cố định hai cái còng tay bằng sắt.
Bọn họ đặt hai cánh
tay của Lâm Dương Thần lên tấm gỗ sau đó ấn nút, 'cùm cụp' một tiếng,
còng sắt tự động khoá lại cổ tay nàng. Ở phía dưới, cổ chân cũng đồng
dạng bị khoá vào chân ghế.
Cổ tay phải của Lâm Dương Thần đã
sưng thành một mảng xanh tím, sưng to đến nỗi vừa khít với còng tay, bàn tay gần như đã lệch sang một bên trông vô cùng ghê người.
Tiếp đó, cằm của nàng bị Lý Bân thô bạo bóp chặt rồi nhét một cái khăn vào miệng.
Mất đi quyền hạn nói chuyện lại không thể di chuyển, Lâm Dương Thần chỉ có
thể hai mắt bịt kín một tầng sợ hãi ngồi yên tại chỗ nhìn anh ta đi đến
giá treo hình cụ, chọn lấy một cái kìm sắt.
Rất nhanh Lý Bân đã
lần nữa mang theo ánh mắt âm ngoan đứng ở trước mặt nàng, không nói
không rằng dùng kìm sắt gõ gõ lên các ngón tay phải, lại đổi sang tay
trái của nàng.
Sau đó đột nhiên bắt lấy bàn tay trái, dùng kìm kẹp chặt đầu móng tay, ra sức kéo.
Từng giây trôi qua, lực kéo càng lúc càng mạnh, đau đớn ùn ùn kéo đến thổi
quét toàn bộ thần kinh của Lâm Dương Thần. Nàng cắn răng cố nhịn, mồ hôi lạnh thi nhau tuôn ra như suối.
"Ưm!!!!!"
Khi móng tay
hoàn toàn rời khỏi đầu ngón tay, Lâm Dương Thần không nhịn được nữa hét
lên, chỉ là tiếng hét đều bị tấm khăn nhét trong miệng chặn lại.
Dòng đỏ tươi từ đầu ngón tay tứa ra, nhanh chóng chảy xuống thấm ướt mặt gỗ bên dưới.
Có câu nói tay đứt ruột xót, từ nhỏ đến lớn Lâm Dương Thần đều chưa từng
phải trải qua nỗi đau to lớn lại dai dẳng giống như hiện tại, đau đớn
đến tận xương tuỷ.
Nàng đau đến nỗi thân thể căng cứng lại không
tự chủ được run lẩy bẩy. Tuy nhiên hai tay đều đã bị cố định, cổ tay
phải vì dùng sức ma sát vào còng sắt dẫn đến đau đớn nhân lên gấp bội,
hai cổ chân cũng bị mài ra máu.
Nàng chỉ có thể gắt gao cắn chặt khăn trong miệng đến mức xương hàm cũng muốn gãy vụn, hy vọng nhờ vào
đó giảm bớt cơn đau trên cánh tay.
"Ưm!!!!"
Cái móng tay
thứ hai tiếp tục bị trút bỏ, máu tươi tràn ra, Lâm Dương Thần sớm đã
nước mắt đầy mặt, hô hấp không ổn định, tầm mắt cũng là mơ hồ.
Thế giới phảng phất giống như biến thành một màu xám, chỉ có đau đớn là vẫn còn y nguyên không có dừng lại.
Cho đến khi cái móng tay thứ năm hoàn toàn bị trút bỏ, bàn tay tắm máu, tầm mắt Lâm Dương Thần cũng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Lần nữa mở mắt ra, trước mắt đã xuất hiện gương mặt phóng đại của cái người mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Tần Tuyết Nhiễm đứng ở đối diện, khuôn mặt vẫn là xinh đẹp như trước, ánh
mắt lại mang theo ôn nhu cùng thương tiếc tràn đầy. Cô khẽ cúi người
xuống, duỗi hai cánh tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng
vuốt ve gò má, ngón tay lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo.
"A Nhiễm..."
"Em đau quá..."
Lâm Dương Thần có muôn vàn lời muốn nói nhưng khi mở miệng lại chỉ có thể
nức nở gọi tên người kia, nói với cô mình thật sự rất đau, đau đến sắp
không còn chống đỡ được nữa.
"Thần nhi ngoan, đừng khóc. Có chị ở đây, chị sẽ lập tức mang em ra ngoài."
Lâm Dương Thần chết chìm ở trong ôn nhu kia. Phảng phất giống như nàng lại
có thể quay về khoảng thời gian trước, mỗi lần chịu đau chịu uỷ khuất dù chỉ là một chút, Tần Tuyết Nhiễm sẽ thương tiếc dỗ dành nàng.
Lâm Dương Thần mừng rỡ nhoẻn miệng cười. Chỉ cần nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm, nghe được thanh âm cô dỗ dành, dường như vết thương trên thân thể cũng
không còn đau như vậy nữa.
'Ào'
"Khụ!" "Khụ!"
Một
chậu nước lạnh tạt vào mặt, Lâm Dương Thần bừng tỉnh liên tục ho khan.
Lại gian nan nhấc lên mi mắt nặng trĩu, trước mắt nào còn bóng dáng Tần
Tuyết Nhiễm, chỉ có Lý Bân gương mặt lạnh tanh, ánh mắt lại là âm ngoan
nhìn mình chằm chằm.
Thì ra chỉ là ảo giác.
Lâm Dương Thần đầu óc choáng váng, tầm mắt mơ hồ nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng.
Nàng ý thức được rằng tất cả những gì vừa mới xảy ra đều không phải thật. Vì quá mong muốn được nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm, muốn có được an ủi dỗ
dành từ cô, mong muốn tác động lên thần kinh khiến tâm tự động sinh ra
ảo giác.
Nhưng hiện thực khắc nghiệt lại đánh tan vọng tưởng, đánh nàng trở về nguyên hình nguyên dạng.
A Nhiễm sẽ không đến, càng sẽ không lại một lần nữa cho nàng thương tiếc cùng ôn nhu vô hạn giống như lúc trước.
A Nhiễm đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với nàng.
Nghĩ đến đây, cảm giác thương tâm từ bốn phương tám hướng ập đến khiến cho
trái tim đột nhiên rất đau, đau đến cảm giác toàn bộ thế giới trước mắt
đều vỡ vụn.
Đau lòng, có đôi khi còn khó chịu hơn cả nỗi đau xác thịt.
Trong lúc Lâm Dương Thần còn đang chìm ngập trong cảm giác bi thương, đột
nhiên cơn đau từ tay phải truyền đến khiến cho nàng giật mình bừng tỉnh.
Dời tầm mắt xuống, nàng nhìn thấy Lý Bân bọn họ đang sử dụng hình cụ kẹp ngón tay với mình.
Giống hệt với loại hình cụ dùng để tra tấn phạm nhân thời phong kiến, được
thiết kế bằng các thanh gỗ kết nối với nhau nhờ những sợi dây. Năm ngón
tay của nàng bị đặt giữa các thanh gỗ đó. Đồng thời, hai tên đàn em mỗi
người một bên đang nắm lấy hai đầu dây từ từ dùng sức kéo.
Dây
càng kéo căng, các thanh gỗ càng kẹp chặt. Lâm Dương Thần nhanh chóng bị cơn đau đớn tra tấn đến không nhịn được nữa kêu lên thảm thiết nhưng
vẫn là bị khăn trong miệng chặn lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, căn phòng lạnh lẽo u ám chỉ còn lại âm thanh kêu rên giằng xé mơ hồ
trộn lẫn ở trong tiếng xương cốt răng rắc vỡ vụn.
Bàn tay phải
nhanh chóng bị thứ chất lỏng đỏ tươi tẩm ướt, máu me đầm đìa. Tay chân
đều không thể cử động, Lâm Dương Thần chỉ có thể dùng sức gắt gao đập
đầu vào lưng ghế phía sau, ý muốn dùng một loại đau đớn khác để phân tán lực chú ý.
Nhưng vô dụng.
Tất cả các dây thần kinh dường
như muốn căng nứt ra. Lâm Dương Thần ngẩng đầu lên trời, trán và cổ đều
nổi lên gân xanh, hai tròng mắt trắng dã phũ đầy tơ máu, gương mặt trắng bệch lại vặn vẹo trông vô cùng doạ người.
Đau! Đau đến tê tâm phế liệt.
Muốn ngất đi, muốn triệt để ngất đi không làm sao tỉnh lại nữa, đó là khát
vọng duy nhất của nàng lúc này. Nhưng dù chỉ là một ý nguyện đơn giản
như vậy nàng cũng không thể nào đạt được, vẫn phải nhận lấy đau đớn
chồng chất, thống khổ đến tột cùng.