Trái ngược với Trịnh gia nổi đầy giông bão, Tần gia ở bên này lại là bầu không khí hớn hở vui tươi. Tần lão gia cho người chuẩn bị sẵn một bàn
đồ ăn phong phú, vẻ mặt tràn đầy ý cười ngồi ở trên sofa phòng khách
trông đợi cháu gái trở về. Cả Tô Tình cũng có mặt từ rất sớm. Vừa nhìn
thấy bốn người xuất hiện cô ấy đã lập tức chặn ở cửa, vung quyền muốn
động tay động chân với Tần Tuyết Nhiễm.
Tần Tuyết Nhiễm lắc mình
tránh né, chỉ qua vài chiêu đã thành công khoá lấy tay Tô Tình. Hai
người kề sát vào nhau, Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười châm chọc: "A Tình, hai
năm không gặp thân thủ của cậu vẫn kém như vậy?"
"Để tôi đánh vài cái thì có làm sao? Đồ khốn nhà cậu! Không chết cũng không thèm nói một tiếng, hại lão nương khổ sở khóc tang cho cậu. Khiến bạn
bè thương tâm suốt hai năm cậu vui lắm đúng không?"
Tần Tuyết
Nhiễm lúc bấy giờ mới buông tay ra, hai tay nâng lên đầu làm động tác
đầu hàng. "Được được mình sai rồi, cậu đánh đi." Còn nhắm mắt lại làm ra vẻ sẵn sàng bị đánh.
Tô Tình chỉ đành tức giận giật tay xuống.
"Mình xin lỗi mà." Tần Tuyết Nhiễm thấy cô ấy có chút thoả hiệp liền thừa
thắng xông lên, thân mật khoát vai cô ấy. "Cậu muốn mình đền bù thế nào
cũng được."
"Hừ!" Tô Tình tức giận gạt tay cô.
"Đại tiểu thư, lão gia còn đang đợi cô." Lý Bân ở một bên lên tiếng nhắc.
"Được tôi biết rồi."
Tần Tuyết Nhiễm tiến vào trong nhà, nhìn thấy Tần lão gia cô liền nở một nụ cười nhu hoà nói với ông ấy: "Ông nội, con đã về."
Ban ngày ở công ty Tần lão gia cũng chưa có cơ hội nhìn kĩ cô cháu gái đã
hai năm không gặp. Hiện tại một lần nữa nhìn thấy ông ấy liền có chút
xúc động vội chống gậy đứng dậy. Tần Tuyết Nhiễm tiến tới ôm chằm lấy
ông, ông cũng liên tục vỗ tấm lưng cô, hiền hoà nói: "Vất vả cho con
rồi." Qua một lát hai ông cháu mới tách ra, mỉm cười nhìn nhau.
Sau đó mọi người rửa tay lần lượt ngồi vào bàn cơm. Trên bàn, Tần lão gia
ngồi ở vị trí chủ vị, hai bên là Tần Tuyết Nhiễm, Tần Tuyết Ngưng, Trần
Thu Nghiên và Tô Tình.
Tần lão gia đợi mọi người an ổn mới từ ái
nói: "Hôm nay gọi mọi người đến là để ăn một bữa cơm chào mừng A Nhiễm
trở về. Trước tiên ta xin lấy nước lọc thay rượu kính các con một ly,
cảm ơn các con vì đã toàn tâm hiệp trợ Tần gia trong suốt thời gian qua. Một lát nữa không cần câu nệ lão già ta, cứ tuỳ ý ăn uống."
Tần
lão gia nói rồi nâng ly nước trên tay, vì tuổi tác đã cao nên ông không
thể uống rượu, vấn đề này mọi người đều biết. Mọi người cũng theo đó
nâng ly rượu của mình lên cùng ông cụng ly sau đó một hơi uống cạn.
Cạn xong ly đầu tiên người làm lại rót đầy rượu vào ly của mỗi người. Tần
Tuyết Nhiễm bấy giờ mới lên tiếng: "Mình cũng có chuyện muốn nói với các cậu."
Tần Tuyết Nhiễm thở ra một hơi, nâng ly lên. "Trước hết
mình muốn nói lời xin lỗi." Ánh mắt của cô kiên định, ngữ điệu chân
thành chậm rãi nói: "A Tình, A Nghiên, xin lỗi các cậu. Xin lỗi vì đã
giấu đi chuyện mình vẫn còn sống, hại các cậu thương tâm suốt hai năm.
Hy vọng các cậu có thể tha lỗi cho mình."
Trần Thu Nghiên không
chút do dự nâng ly rượu trong tay mình lên cụng với Tần Tuyết Nhiễm.
Buổi trưa ở công ty nàng ấy cũng đã phát tiết ra hết, mắng cũng mắng
đánh cũng đánh, không cần phải nói thêm điều gì nữa.
Trước sau
vẫn chỉ có hai người cùng cụng ly, Tần Tuyết Nhiễm cùng Trần Thu Nghiên
nhìn nhau lại nhìn sang Tô Tình, nhược nhược gọi: "A Tình..."
Tô Tình không lên tiếng, quay mặt sang hướng khác không thèm phản ứng cô.
Tần Tuyết Nhiễm mềm nhũn nói: "A Tình~ Cậu không thể tha thứ cho mình sao?"
Nghe ra ngữ khí làm nũng trong thanh âm của cô mọi người đều có chút kinh
ngạc. Phải nói việc Tần Tuyết Nhiễm làm nũng với người khác là cực kì
hiếm thấy.
Qua giây lát Tô Tình bất đắc dĩ thở dài. "Thôi được
rồi tha lỗi thì tha lỗi. Cậu đã thành tâm như vậy, mà mình cũng không
phải kẻ hẹp hòi." Nói rồi cô ấy nâng ly lên mạnh mẽ cụng vào ly của Tần
Tuyết Nhiễm một cái thật kêu.
Tần Tuyết Nhiễm bật cười. "Cạn ly nhé."
Uống hết một ly, Tần Tuyết Nhiễm lại tiếp tục: "Thứ hai, mình cũng muốn nói
lời cảm ơn với các cậu. Cảm ơn các cậu vì hai năm qua vẫn luôn ở lại trợ giúp Tần gia không rời không bỏ."
Tuy trong cuộc họp báo, khi
được hỏi cảm nhận của bản thân cho lần "niết bàn trùng sinh" này, Tần
Tuyết Nhiễm đã gửi lời cảm tạ đến những anh em bạn bè vẫn luôn hiệp trợ
Tần gia vượt qua hoạn nạn nhưng riêng đối với hai người bạn thân này, cô vẫn là muốn mặt đối mặt trực tiếp nói cảm ơn.
Trần Thu Nghiên mỉm cười ôn nhu nói: "Đều là bạn bè, không cần phải khách sáo như vậy."
Tô Tình: "Tiếp tục, cạn ly!"
Tần lão gia nhìn đám trẻ tràn đầy sức sống đang vui vẻ cười nói cảm thấy
bản thân cũng trẻ ra chục tuổi. Đã rất lâu ông không có được vui vẻ như
vậy, cũng hoàn toàn có thể yên tâm trút bỏ gánh nặng, an dưỡng tuổi già.
"A Nhiễm." Tần lão gia gọi.
"Dạ."
"Kể từ nay ông nội đem Tần gia hoàn toàn giao cho con. Con có quyền làm chủ mọi việc lớn nhỏ, ông sẽ không can thiệp vào bất kì chuyện gì nữa."
Tần Tuyết Nhiễm gật đầu kiên định. "Dạ con biết rồi, ông nội an tâm."
Tần lão gia lại quay sang nói với Tần Tuyết Ngưng: "Còn A Ngưng nữa, con
cũng đừng vội quay lại Anh quốc, chuyện bên đó cứ giao cho người khác
đi. Chị con vừa mới trở về còn rất nhiều việc cần phải xử lý, con phải
giúp nó quản Tần thị cho tốt."
Tần Tuyết Ngưng nhướng mày cười. "Vâng ạ."
"Được rồi. Các con mau động đũa đi, đừng mải uống rượu, vất vã cả ngày trời cũng đói bụng rồi."
Tuy Tần lão gia đã nói không cần câu nệ nhưng trong lúc ăn cơm mọi người
cũng không có nói chuyện. Ăn hết một bữa cơm, Tần lão gia tâm lý nói
muốn về nghỉ ngơi trước để lại không gian cho đám trẻ. Trước khi đi chỉ
dặn dò Tần Tuyết Nhiễm chọn thời gian đến thăm hỏi thím ba rồi chống gậy cùng chú Thẩm ra về.
Sau khi Tần lão gia rời đi Tần Tuyết Ngưng cũng ra ngoài chơi với bạn, thế là chỉ còn lại ba người.
"Chúng ta lên tầng thượng uống rượu đi?" Tô Tình đề nghị.
Trời đêm dày đặc như mực pha trong nước, tia sáng yếu ớt của trăng sao không thể chiếu xuyên qua. Dưới ánh đèn mờ ảo của sân thượng có ba người ngồi xung quanh quầy bar mini, Tần Tuyết Nhiễm chọn ra những chai rượu trân
quý nhất đặt lên bàn, cùng hai người bạn thân vừa uống rượu vừa nói một
vài chuyện vụn vặt.
Tô Tình thở dài cảm thán. "Cậu không biết
đâu, lúc nghe tin cậu còn sống bọn mình đã vui mừng đến phát khóc. Tai
nạn xe lần đó nghiêm trọng như vậy, mọi người đều tin cậu đã chết."
Một tháng trước khi Tần Tuyết Ngưng gọi mọi người đến thông báo chuyện Tần
Tuyết Nhiễm vẫn còn sống và đang lên kế hoạch quay trở lại, cả Tô Tình,
Trần Thu Nghiên và Lý Bân đều há hốc mồm kinh ngạc. Kinh ngạc qua đi
chính là vui mừng, Trần Thu Nghiên còn kích động bật khóc.
Trần
Thu Nghiên khẽ lắc đầu với Tô Tình, Tô Tình hiểu ý vội dùng tay che
miệng. Sau đó hai người cùng dồn tầm mắt về phía Tần Tuyết Nhiễm, quả
nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô mới lúc nãy còn thản nhiên thoáng chốc đã biến thành ảm đạm.
Đối với Tần Tuyết Nhiễm mà nói, tai nạn lần
đó không những là biến cố làm thay đổi cuộc đời cô mà còn khiến người
chú yêu quý của cô ra đi mãi mãi.
Người hiểu chuyện đều đoán
được lần đó là Tần Tuyết Nhiễm liên luỵ Tần Kiến Quân. Tần Kiến Quân vốn dĩ là kiểu người ôn hoà nho nhã được mọi người kính trọng, không can dự vào hắc đạo, càng sẽ không gây thù chuốc oán với bên ngoài. Ngược lại
là Tần Tuyết Nhiễm, kẻ thù của cô nhiều đến nỗi hai bàn tay đếm không
xuể, kẻ muốn cô chết còn nhiều hơn là người hy vọng cô được sống bình
yên. Vậy mà xui xẻo thay, kẻ thù lại chọn đúng dịp Tần Kiến Quân ngồi
chung xe với cô mà ra tay động thủ.
Tần Tuyết Nhiễm xem Tần Kiến
Quân như cha ruột, ông ấy mất cô chính là người đau khổ nhất, không
những đau khổ mà còn phải sống trong cảm giác áy náy tự trách không
thôi.
"A Nhiễm, mình xin lỗi." Tô Tình áy náy nói.
"Mình
không sao." Tần Tuyết Nhiễm cười cười nâng ly rượu lên một hơi uống cạn, ánh mắt nhìn về không gian tĩnh mịch bên ngoài, tầm mắt xa xa không rõ.
Cô đang suy nghĩ về hung thủ gây ra vụ tai nạn.
Cho đến
hiện tại Tần Tuyết Nhiễm vẫn chưa điều tra ra kẻ đã hại cô và chú ba.
Chỉ biết hung thủ là người của Trịnh Tân Thành và hung thủ không chỉ có
một. Một là hacker ngồi trên chiếc xe bám đuôi kia, và kẻ còn lại là kẻ
giúp hắn đặt bẫy ở trên xe cô. Hai người bọn chúng phối hợp với nhau cực kì ăn ý.
Khoảng thời gian vừa tỉnh dậy sau hôn mê Tần Tuyết
Nhiễm liền bắt tay vào việc điều tra vụ tai nạn. Ngày đó hai thuộc hạ
thân tín của Tần lão gia ở hiện trường tai nạn kiểm tra chiếc xe lại
ngoài ý muốn phát hiện một con chip lạ sau đó bọn họ quyết định mang
luôn con chip về. Đó là lý do vì sao sau khi cảnh sát tìm đến thì không
tìm được chút manh mối gì.
Tần Tuyết Nhiễm bấy giờ mới
giải đáp được nghi hoặc trong lòng. Mới đầu cô không biết hacker làm
cách nào phá được hệ thống tường lửa bậc nhất thế giới để xâm nhập vào
hệ thống xe thông minh, đặc biệt là bắt buộc phải giữ được một khoảng
cách nhất định thì mới có thể cướp quyền điều khiển. Sau đó nhìn con
chip đã cháy hỏng được mang về cô mới vỡ lẽ hoá ra là hắn có công cụ trợ giúp.
Tuy không thể điều tra xuất xứ của con chip nhưng
cô có thể khẳng định đến 90% một điều rằng người gắn nó vào trong xe là
thân tín ở bên cạnh mình, nhân lúc mình không chú ý đã ra tay động thủ.
Tần Tuyết Nhiễm là kiểu người có tính cảnh giác cực kì cao. Bởi vì người
muốn giết cô trên đời này có quá nhiều, mà đặt bẫy trên xe cũng là một
cách. Cho nên cô luôn có thói quen hai ngày một lần cho người kiểm tra
tất cả xe của mình.
Tần Tuyết Nhiễm còn nhớ rõ kể từ lần
kiểm tra xe gần nhất cho đến khi tai nạn xảy ra chỉ có năm người có khả
năng tiếp xúc gần với chiếc xe. Đó là Lý Bân, Tô Tình, Trần Thu Nghiên,
Lâm Dương Thần và chú Trần tài xế riêng của cô.
Ngoài
người thân ra, cả năm người đều là những người mà Tần Tuyết Nhiễm tin
tưởng nhất, càng không có lý do để hãm hại cô. Tô Tình và Trần Thu
Nghiên là bạn thân, Lý Bân là thân tín đã theo cô từ khi còn nhỏ, chú
Trần cũng đã làm tài xế ở Tần gia hai mươi mấy năm. Còn Lâm Dương Thần
thì không cần phải nói, là người yêu cũng là người mà cô nguyện ý tin
tưởng nhất.
"Đó là nguyên nhân lúc đầu mình không nói kế
hoạch cho bất cứ ai trừ ông nội và Tuyết Ngưng. Các cậu có thể hiểu cho
mình không?" Tần Tuyết Nhiễm tâm sự với hai người bạn đồng thời cũng
giải bày nghi vấn trong lòng mình.
Tô Tình thở dài. "Mình cũng
không phải là không thể hiểu cho cậu, chỉ là có chút..." Cô ấy dừng một
lát, suy nghĩ nên dùng từ nào thì thích hợp. "...Có chút không vui vì
bản thân không chiếm được trọn vẹn lòng tin từ cậu mà thôi."
Tuy
ngoài miệng nói "không vui", nhưng thực chất thì phải dùng từ "khổ sở"
mới có thể diễn tả chính xác tâm tình của Tô Tình. Dù là vậy cô ấy vẫn
hiểu rõ đứng ở vị trí của Tần Tuyết Nhiễm sẽ phải chịu đựng áp lực gì.
Sống trong bối cảnh ngươi lừa ta gạt quá lâu cũng khiến bản thân cô tự
tạo ra một vách ngăn vô hình để bảo vệ chính mình, khiến cô không thể
hoàn toàn tin tưởng, đem hết ruột gan lấy ra cho người khác xem.
Thật ra đa nghi một chút cũng không phải là không tốt. Khi bạn quá dễ dàng
đặt lòng tin vào một người, đến một ngày khi người kia phản bội bạn sẽ
hoàn toàn rơi vào vực sâu vạn trượng.
Trần Thu Nghiên vỗ bả vai
Tô Tình nói: "Được rồi đừng nghĩ nhiều nữa A Tình. Dù sao cậu ấy có thể
bình an quay trở về đã là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho bọn mình
rồi, mình cũng không cầu gì hơn nữa."
Tô Tình thở dài, lại hướng
Tần Tuyết Nhiễm nói: "Được rồi. Có điều trải qua lần này mình cũng hy
vọng cậu có thể hoàn toàn tin tưởng vào bọn mình. Chúng ta là bạn bè, có chuyện gì cậu cũng nên chia sẽ với bọn mình chứ không cần một mình chịu đựng. Nếu chuyện như vậy còn phát sinh lần thứ hai mình nhất định sẽ
tuyệt giao với cậu."
Tần Tuyết Nhiễm bật cười. "Được. Mình hứa với các cậu." Ba người cùng nâng ly cụng một cái rồi uống cạn.
Tuy Tô Tình và Trần Thu Nghiên đều ăn ý không nói ra nhưng trong lòng vẫn
hiểu là qua chuyện lần này, mức độ tin tưởng của Tần Tuyết Nhiễm dành
cho hai người bọn họ cũng như Lý Bân đã cao hơn nhiều. Mà chuyện con
chip cả ba người đều được loại bỏ khỏi hiềm nghi. Nếu không Tần Tuyết
Ngưng sẽ không trước một tháng trước khi Tần Tuyết Nhiễm trở về đem sự
thật nói ra, để cho ba người bọn họ cùng tham gia vào kế hoạch hỗ trợ.
Chỉ là, rốt cuộc chủ mưu hãm hại Tần Tuyết Nhiễm là ai? Trong lòng Tô Tình
và Trần Thu Nghiên mơ hồ nghĩ đến một người nhưng không dám tiếp tục
nghĩ xa hơn, càng không dám nói ra khỏi miệng.
Tuy nhiên qua một
lát sau khi Tô Tình đã ngà ngà say liền bắt đầu không khống chế được, tò mò hỏi: "A Nhiễm, Dương Thần... không có tin tức gì sao?"
Cộp!
Ly rượu mà Tần Tuyết Nhiễm đang nhấc lên bỗng bị tuột tay rơi xuống mặt
bàn phát ra tiếng vang thanh thuý, một ít rượu trong ly cũng văng ra
ngoài.
Bầu không khí trở nên trầm mặc.
Hết nửa ngày Tần Tuyết Nhiễm mới chậm rãi lắc đầu trả lời: "Không có..."
"Em ấy cứ như là... hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy."
Tần Tuyết Nhiễm nói ra câu này thì thanh âm dần mỏng manh, ánh mắt lại ảm đạm thêm mấy phần.
"Lạ thật..." Tô Tình cảm thán. "Ngày cậu gặp tai nạn em ấy cũng mất tích
luôn, cũng không trở về Tần gia. Mình sau đó sợ em ấy nghĩ không thông
nên có đi tìm nhưng nhiều ngày đều tìm không được."
Sau đó thì Tô Tình bận xử lí chuyện của Tần gia đến sứt đầu mẻ trán nên không có tâm tư để ý Lâm Dương Thần nữa.
Tần Tuyết Nhiễm nhớ tới cuộc gọi với Lâm Dương Thần lúc xe sắp lao xuống
vực, nàng có vội vàng để lại một câu "Đợi em" rồi cúp máy. Cô không biết nàng kêu cô đợi cái gì. Chỉ là sau khi thoát chết trong gang tấc, cô
muốn gọi lại để báo bình an thì điện thoại nàng lại ở trong trạng thái
tắt máy.
Sau khi từ trong hôn mê tỉnh dậy cô cũng đã gọi lại cho
Lâm Dương Thần nhiều lần, kết quả điện thoại vẫn luôn không liên lạc
được. Lúc đó cô cực kì lo lắng, liền liên lạc với Tần Tuyết Ngưng nhờ em gái đi tìm nàng.
"Lúc ấy Tuyết Ngưng cũng giúp mình đi tìm Thần
nhi nhưng rất lâu cũng không tìm thấy, phái người đi điều tra đều không
tra ra được chút manh mối gì."
Chuyện này quả thực rất kì lạ. Với thế lực của Tần gia thì việc tra ra tung tích một người là không khó.
Nhưng trường hợp của Lâm Dương Thần lại là hai năm trôi qua cũng không
tìm được chút manh mối gì, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn
toàn biến mất vô tung vô ảnh.
"Hơn nữa, Tuyết Ngưng có phái người đi một chuyến về quê em ấy điều tra thì phát hiện người nhà em ấy cũng
không còn ở đó. Hàng xóm nói gia đình họ đã chuyển đi nơi khác, cũng
không biết là đi đâu, mà cũng không tra được." Tần Tuyết Nhiễm buồn bã
kể lại.
Trần Thu Nghiên vỗ nhẹ lên vai cô an ủi: "Cậu đừng lo
lắng quá, em ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu mở họp báo hoành tráng
như vậy, em ấy nhìn thấy sẽ chủ động trở về tìm cậu thôi."
Hai người bọn họ rốt cuộc vẫn không dám nói ra nghi vấn trong lòng.
Ba người uống rượu tâm sự đến nửa đêm, kết quả là Tô Tình và Trần Thu
Nghiên đều uống đến say mèm, Tần Tuyết Nhiễm sắp xếp cho bọn họ xong mới quay về phòng của mình. Sau khi bật đèn lên cô không vội tiến vào mà
chỉ đứng ngoài cửa đảo mắt một vòng quanh căn phòng.
Trở về sau
hai năm đi vắng, nhìn căn phòng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trong lòng lại ẩn ẩn dâng lên cảm giác gì đó không rõ, một chút xúc động không nói
thành lời.
Phòng ốc được quét dọn sạch sẽ, bài trí căn phòng vẫn y nguyên như hai năm trước khi cô rời đi, không thiếu bất kì vật gì.
Có thiếu chăng cũng chỉ là thân ảnh một người nào đó mà thôi.
Một lát sau Tần Tuyết Nhiễm mới tiến vào phòng, trực tiếp đi đến trước tủ
quần áo mở ra ngăn tủ của Lâm Dương Thần, duỗi tay sờ vào quần áo của
nàng cuối cùng đem cái áo năm đó nàng thích mặc nhất ôm vào lòng.
Tần Tuyết Nhiễm hy vọng có thể từ trên đó ngửi ra mùi hương cùng khí tức
quen thuộc của cái người mà mình ngày đêm tâm tâm niệm niệm, nhưng không có.
Vương lại trên đó chỉ còn lại mùi đặc trưng của vải vóc để lâu trong tủ gỗ, Tần Tuyết Nhiễm chỉ biết nở nụ cười khổ.
Cũng đúng, đã qua hai năm, còn có thể ngửi ra được mùi hương gì?
Cô treo cái áo về chỗ cũ đồng thời lấy cho mình một bộ váy ngủ rồi đi vào
phòng tắm, quần áo của cô ngược lại đã được Tần Tuyết Ngưng cho người
giặt sạch sẽ từ mấy hôm trước.
Tắm xong leo lên giường, nằm trên chiếc giường quen thuộc Tần Tuyết Nhiễm lại không thể đi vào giấc ngủ.
Từ hai năm trước cô đã mắc phải chứng mất ngủ.
Lúc đầu khi còn ở trong thời gian dưỡng thương, mỗi lần nhắm mắt lại trong
đầu đều sẽ hiện lên cảnh tượng của vụ tai nạn, đặc biệt là hình ảnh chú
ba toàn thân đầy máu không còn mạch đập.
Đoạn thời gian sau thì
khá hơn một chút, không còn thời khắc đều nghĩ đến hình ảnh đẫm máu đó
tuy nhiên lại phải một mình lăn lộn ở nơi đất khách quê người, trải qua
trùng trùng nguy hiểm. Dĩ nhiên khoảng thời gian Tần Tuyết Nhiễm ở nước
ngoài cũng không phải là để nghỉ dưỡng mà là vì một nhiệm vụ bí mật nhằm lót đường cho Tần gia sau này.
Không có cảm giác an toàn, không
có một ai đáng tin cậy để làm chỗ dựa, trách nhiệm cùng áp lực đè nặng
lên vai đôi khi khiến Tần Tuyết Nhiễm không thể thở.
Người duy nhất có thể mang lại cho cô ấm áp cùng động lực thì lại mất liên lạc, không thể tìm ra tung tích.
Tần Tuyết Nhiễm nghĩ, trước kia mỗi lần lăn lộn ở ngoài xã hội trở về nhà
đều sẽ có một thân ảnh nhào vào lòng cho mình một cái ôm ấm áp, cái hôn
xua tan đi mỏi mệt, những lời động viên, những hành động chăm sóc ôn nhu chu đáo. Vậy mà đột nhiên phải tách ra không một lời từ biệt, không một cuộc gọi báo bình an.
Cũng là trước kia, mỗi buổi tối nhắm mắt
đi ngủ, mỗi buổi sáng mở mắt thức dậy đều sẽ có một đoàn mềm mại làm ổ
trong ngực mình, mải cũng thành thói quen. Vậy mà đột nhiên hoàn cảnh
thay đổi phải một mình ngủ trên chiếc giường xa lạ, nhắm mắt mở mắt bên
cạnh đều trống không, không còn cảm giác ấm áp yên bình quen thuộc.
Dần dần khiến cho chứng mất ngủ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Nghĩ đến người kia, Tần Tuyết Nhiễm nghiêng đầu qua nhìn vị trí trống không
bên cạnh, duỗi tay sờ sờ lên phần nệm lạnh lẽo không chút độ ấm. Chiếc
giường kingsize nhưng cô không nằm ở giữa mà theo thói quen chỉ nằm ở
một góc bên phải, chừa lại một khoảng lớn.
Chỉ là hiện giờ đã quay trở về với chiếc giường quen thuộc, nhưng người khi xưa cũng không còn ở đây nữa.
Thần nhi, em rốt cuộc ở đâu?
Cuối cùng phải nhờ đến sự trợ giúp của thuốc Tần Tuyết Nhiễm mới có thể đi vào giấc ngủ.