Bị người ôm, Tần Tuyết Nhiễm phản ứng đầu tiên là toàn thân cứng đờ, sau đó nhanh chóng nhận ra người đang dính chặt vào mình là Trần Thu Nghiên mới buông vai thả lỏng đồng thời cũng nâng hai tay ôm lấy nàng ấy.
Đứng ở một bên Tần Tuyết Ngưng mặt vô cảm xúc nhìn một màn này sau đó không
nhanh không chậm xoay người đi đến thang máy, âm thầm rời khỏi. Mà Lý
Bân vẫn luôn đợi ở ngoài phòng họp cũng thức thời đi theo cô ấy.
"Tần Tuyết Nhiễm! Đồ tồi!" Trần Thu Nghiên vừa nức nở nghẹn ngào vừa mắng.
Cuối cùng không nhịn được nữa bật khóc thành tiếng, nước mắt lã chã rơi
xuống nhanh chóng thấm ướt vai áo Tần Tuyết Nhiễm.
Tần Tuyết
Nhiễm thấy người bạn thân khóc đến lợi hại cũng không biết nên làm sao,
chỉ đành đưa tay vỗ vỗ tấm lưng nàng ấy, áy náy nói: "Mình xin lỗi."
Ngay từ đầu chuyện cô không chết chỉ có Tần lão gia và Tần Tuyết Ngưng biết. Trần Thu Nghiên, Tô Tình, Lý Bân cũng chỉ vừa được báo tin cách đây một tháng. Mà trong một tháng này cô cũng không có xuất hiện. Vậy nên suốt
hai năm qua, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.
"Cậu có
biết... khi nghe tin cậu gặp chuyện... mình đã... mình đã đau lòng đến
mức nào không hả? Vậy mà đồ vô lương tâm nhà cậu... giả chết lừa tất cả
mọi người còn lừa luôn cả mình... hại mình khổ sở lâu như vậy."
Trần Thu Nghiên nức nở lên án. Dường như cảm thấy chưa đủ hả giận, nàng ấy còn liên tục đánh mạnh lên bả vai Tần Tuyết Nhiễm.
Tần Tuyết Nhiễm bị ăn đau có chút ngạc nhiên. Quen biết Trần Thu Nghiên
mười mấy năm, lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng ấy kích động lớn như vậy,
ra tay cũng không chút lưu tình.
"Được rồi được rồi chuyện này là mình sai. Mình xin lỗi mà. Cậu cứ đánh cho hả cơn giận đi."
Chợt nhận ra bản thân dường như có chút mạnh tay Trần Thu Nghiên mới không
nháo nữa, nấc nghẹn tựa đầu vào bả vai Tần Tuyết Nhiễm. Qua hơn một phút sau mới chủ động tách ra, lùi về sau hai bước. Lúc này đây nàng ấy cũng đã ngừng khóc.
"Xin lỗi, làm bẩn áo của cậu rồi."
Tần
Tuyết Nhiễm mỉm cười. "Không sao." Cô từ trong túi lấy ra một bịch khăn
giấy nhỏ đưa cho Trần Thu Nghiên, giọng điệu có chút trêu chọc nói: "Mau lau đi, khóc trôi cả mascara rồi."
Trần Thu Nghiên nghe vậy vội hốt hoảng nhận lấy khăn giấy. "Mình vào toilet một chút. Cậu còn phải
dùng cơm trưa cùng các cổ đông đúng không? Mau đi trước đi."
"Chúng ta cùng đi đi. Cậu là phó tổng giám đốc, cũng nên tham gia. Mình đợi cậu."
Ngày đó khi xe lao xuống đáy vực, Tần Tuyết Nhiễm toàn thân đều đau đến mơ
hồ, đầu óc choáng váng phân không rõ bản thân còn sống hay đã chết.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến dị thường, ngửi được mùi xăng dầu nồng nặc cùng mùi máu tươi hoà lẫn trong không khí cô mới có thể lấy lại chút ý
thức, khó khăn nâng lên mí mắt xác định hoàn cảnh của mình. Chiếc xe đã
bị lật, kính chắn gió vỡ tan tành, xung quanh là một mảng hỗn độn. Lại
vội vàng nhìn sang vị trí ghế lái phụ, nhìn thấy Tần Kiến Quân một thân
đầy máu tươi nằm yên không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt mà lồng ngực
dường như cũng không còn phập phồng, cô run giọng gọi: "Chú ba..."
Tần Kiến Quân không phản ứng, Tần Tuyết Nhiễm hoảng hốt muốn kiểm tra hơi
thở của ông ấy nhưng cánh tay trái đã đau đến mức không thể nhấc lên,
hẳn là đã gãy. Cô nỗ lực trở mình, đổi một cánh tay khác, trong lòng lại cầu nguyện mọi chuyện không đến mức tồi tệ như mình nghĩ.
Sau đó phát hiện người đã không còn nhịp thở cũng như không còn mạch đập.
Tần Tuyết Nhiễm cảm giác máu trong cơ thể dường như dồn về một chỗ rồi đông cứng lại, toàn thân lạnh lẽo đến phát run, nước mắt không khống chế
được trào ra khỏi vành mắt, miệng nghẹn ngào liên tiếp gọi: "Chú ba..."
"Chú ba mau tỉnh lại... đừng doạ con..."
"Chú ba!"
Không bao lâu sau không gian xung quanh tràn lan khói xám, mùi khét nồng nặc, chiếc xe hẳn là sắp phát nổ không thể nghi ngờ. Nghĩ vậy Tần Tuyết
Nhiễm cuống quýt ôm lấy Tần Kiến Quân muốn đưa ông ấy ra ngoài. Nếu như
để người ở lại trong xe chỉ sợ một thi thể toàn vẹn cũng không giữ được.
Chỉ là Tần Tuyết Nhiễm toàn thân cũng che kín vết
thương, tay trái đã gãy, đau đến chết lặng, căn bản không còn đủ khí lực để mang một người có trọng lượng còn lớn hơn cả bản thân rời khỏi.
Chính là phải dùng bốn từ "lực bất tòng tâm" để diễn tả.
Lửa bắt đầu bùng lên, Tần Tuyết Nhiễm vừa nghẹn ngào rơi nước mắt vừa nói:
"Chú ba, con xin lỗi..." Rồi một mình cầm điện thoại bò ra khỏi xe.
Khoảng ba phút sau, khi cô nửa bò nửa lết được một đoạn thì chiếc xe phát nổ.
Tần Tuyết Nhiễm bị văng ra xa, ngã xuống nôn ra một ngụm máu. Quay đầu lại
nhìn thấy chiếc xe bốc cháy dữ dội, cô cố kiềm chế cơn xúc động muốn bật khóc, tay run rẩy ấn lên màn hình điện thoại, gọi cho Lâm Dương Thần.
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm máy móc của tổng đài viên: "Số điện thoại bạn đang gọi hiện không liên lạc được..." Tần Tuyết Nhiễm thất vọng tắt máy, lại gọi cho Tần lão gia.
Lần này cuộc gọi thành công được kết nối, bên kia vang lên thanh âm của Tần lão gia.
"Ông nội, là con..." Tần Tuyết Nhiễm nghẹn ngào nói.
"Con với chú ba gặp tai nạn xe, chú ba... chú ấy không vượt qua được."
"Ông nội ông bình tĩnh nghe con nói. Tai nạn lần này là có người cố ý sắp
đặt. Trước tiên ông phải giữ bí mật chuyện này, gọi người đến chi viện
cho con, nhất định phải chọn người đáng tin nhất. Còn nữa, tìm một thi
thể nữ..."
Tần Tuyết Nhiễm dùng hết khí lực còn lại đơn
giản căn dặn Tần lão gia một vài thứ. Tuy không biết cô muốn làm gì
nhưng Tần lão gia không nghĩ nhiều liền làm theo, phái hai thuộc hạ thân tín nhất bên cạnh mình tức tốc đi tìm một thi thể nữ có vóc dáng không
sai biệt lắm so với Tần Tuyết Nhiễm đem đến hiện trường tai nạn.
Khi hai người bọn họ đến nơi, Tần Tuyết Nhiễm đã toàn thân đầy máu hôn mê
nằm dưới đất, cách đó không xa là chiếc xe đã cháy đen. Bọn họ phân ra
một người mang Tần Tuyết Nhiễm rời đi, người còn lại đem thi thể kia đặt vào vị trí ghế lái, sau đó còn không quên cẩn thận kiểm tra lại một
lần, đảm bảo không xảy ra bất kì sai xót gì.
Không bao lâu sau thì cảnh sát cùng đội cứu hộ cũng tìm đến.
Tần Tuyết Nhiễm được đưa đến một nơi an toàn bí mật để cấp cứu và chữa trị. Ở bên này, Tần lão gia liên lạc với thân tín ở cục cảnh sát nhờ vị kia
sắp xếp tàn cuộc nhằm qua mặt điều tra của cảnh sát, kế tiếp gọi điện
cho Tần Tuyết Ngưng đang ở nước ngoài và cuối cùng là đợi người đến
thông báo về cái chết của con trai cùng cháu gái thì giả vờ lên cơn đau
tim rồi ngất đi.
Bản thân ông cũng vô cùng đau lòng trước cái chết của con trai út hiền lành nho nhã, chỉ là tình hình hiện tại
bắt buộc ông phải cố nén bi thương, đứng ra sắp xếp toàn bộ cục diện.
Tần Tuyết Nhiễm sau khi trải qua phẫu thuật kéo dài hàng giờ cũng vượt qua
cơn nguy kịch. Bác sĩ kết luận cô bị chấn động não, toàn thân nhiều nơi
gãy xương dập thịt còn có chấn thương bên trong. Bác sĩ không khỏi cảm
thán bệnh nhân này thật may mắn, chấn thương nghiêm trọng như vậy vẫn có thể sống xót.
Tần Tuyết Nhiễm hôn mê năm ngày mới tỉnh
lại, thầm nghĩ bản thân thoát chết một phần là vì may mắn, phần còn lại
cũng nhờ hệ thống chống xốc cũng như túi khí cao cấp bậc nhất thế giới
của chiếc xe.
Nhưng chú ba của cô thì lại không may mắn như vậy.
Sau khi hồi phục Tần Tuyết Nhiễm quyết định ẩn mình ở nước ngoài, một bên
ngấm ngầm điều khiển Tần gia từ trong bóng tối đồng thời thu mua cổ phần Tần thị từ các cổ đông.
Ngoài ra, nửa năm trước cô có bí
mật thành lập một tổ chức hắc đạo ở thành phố Thanh Châu. Tổ chức này
hoạt động khá thuận lợi, mặt ngoài thì đấu đá tranh giành tài nguyên với cả Trịnh gia lẫn Tần gia nhưng thực chất đã sớm âm thầm liên kết với
Tần gia, tương lai sớm muộn cũng cùng Tần gia sáp nhập.
Cuối cùng là chọn thời cơ hợp lý xuất hiện, thông báo bản thân quay trở lại. Mà cuộc họp cổ đông lần này chính là sự lựa chọn tốt nhất.
"A Nhiễm, mình xong rồi."
Trần Thu Nghiên xuất hiện cắt đứt dòng hồi ức của Tần Tuyết Nhiễm, cô nhanh
chóng sắp xếp lại biểu cảm, mỉm cười xinh đẹp nói với nàng ấy: "Chúng ta đi thôi."
Hai người sóng vai nhau cùng đi xuống tầng. Tần Tuyết
Nhiễm không chọn dùng thang máy chuyên dụng cho lãnh đạo cấp cao mà là
thang máy nhân viên, sau đó lại hiên ngang xuất hiện ở sảnh lớn của công ty doạ tất cả mọi người một phen kinh hoảng. Rất nhanh, tin tức tổng
giám đốc tiền nhiệm vẫn còn sống nhanh chóng lan ra tạo thành một làn
sóng chấn động.
Tần Tuyết Nhiễm hài lòng nhìn phản ứng của họn
họ, cô muốn chính là hiệu ứng này, lại mỉm cười quay sang hỏi Trần Thu
Nghiên: "Chuyện họp báo cậu cho người chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Đã
chuẩn bị xong. Chắc hẳn tin tức rất nhanh sẽ lan ra ngoài, hiện giờ
người phụ trách đang trên đường đi phát thư mời." Trần Thu Nghiên trả
lời.
"Làm tốt lắm."
Buổi chiều 4 giờ cuộc họp cổ đông kết
thúc, Tần Tuyết Nhiễm nhanh chóng làm chuẩn bị, 5 giờ buổi họp báo do cô dùng danh nghĩa tập đoàn Tần thị tổ chức sẽ chính thức bắt đầu.
Tại phòng họp báo, gần trăm phóng viên của các toà báo cùng đơn vị truyền
thông lớn nhỏ đều có mặt, âm thanh trò chuyện giòn vang, bầu không khó
cực kì sôi động.
Đây đại khái là cuộc họp báo gấp gáp nhất mà bọn họ từng được chứng kiến. Buổi trưa phát thư mời, buổi chiều 5 giờ liền
bắt đầu. Nhưng dù sao thì chính bọn họ cũng gấp không đợi nổi muốn phỏng vấn Tần Tuyết Nhiễm. Thứ nhất vì chuyện Tần Tuyết Nhiễm "niết bàn trùng sinh", thứ hai chính là vì nghe được tin đồn cô đã chính thức kế nhiệm
vị trí chủ tịch của tập đoàn Tần thị. Cho dù không có buổi họp báo này
thì bọn họ cũng phải bất chấp tất cả đi săn tin tức.
Đúng giờ,
cánh cửa nội bộ mở ra, Tần Tuyết Nhiễm cùng Tần Tuyết Ngưng đại diện cho tập đoàn Tần thị xuất hiện. Hội trường thoáng chốc trở nên tĩnh lặng,
ba giây sau đó thì ánh đèn flash chói loà thi nhau loé lên.
Hôm
nay Tần Tuyết Nhiễm một thân váy đỏ ôm sát eo, bên ngoài khoát hờ một
chiếc áo vest đắt tiền khiến cô trông thành thục nhưng cũng không kém
phần gợi cảm. Đi bên cạnh là Tần Tuyết Ngưng với chiếc áo vest dài đến
ngang đùi giấu quần kết hợp đai lưng tinh tế. Hai người dung mạo chỉ
giống nhau ba phần nhưng khí chất lại có phần tương tự, chiều cao cũng
là tương đương, cùng giẫm lên đôi giày cao gót 10 phân cao ngạo đi trên
sân khấu.
Cả hai vừa xuất hiện đã làm hàng trăm người ở hiện
trường đồng loạt trầm trồ cảm thán. Đây là lần đầu tiên cặp chị em này
cùng nhau xuất hiện trước công chúng. Tuy mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau nhưng tóm lại đều là dung nhan khuynh thành, đặc biệt là cùng sở
hữu khí chất cao quý và thần thái sang chảnh mà chỉ hào môn mới có.
Các phóng viên phía dưới nhộn nhạo nóng lòng muốn đưa ra các loại câu hỏi.
Không phụ sự kì vọng của bọn họ, người chủ trì tuyên bố họp báo bắt đầu, sau đó chính thức mời từng phóng viên đến đặt câu hỏi.
Phóng
viên đầu tiên được mời đứng dậy, nhận micro thay tất cả những người khác hỏi ra nghi hoặc lớn nhất: "Xin hỏi Tần Tuyết Nhiễm tiểu thư, hai năm
trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người được xác nhận là đã
chết như cô lại có thể hoàn hảo xuất hiện ở chỗ này? Còn nữa, thi thể mà cảnh sát tìm thấy ở hiện trường là của ai?"
Các phóng viên thi
nhau đặt câu hỏi, chủ yếu là liên quan đến vụ việc tai nạn xe hai năm
trước cùng "cái chết" của Tần Tuyết Nhiễm. Tần Tuyết Nhiễm thong dong
lại khéo léo trả lời từng người một. Trước đó cô cũng đã vạch sẵn kế
hoạch trả lời phỏng vấn, hiện tại chỉ cần dựa theo kịch bản mà làm.
Chủ yếu là bịa ra một câu chuyện qua mặt truyền thông, đồng thời lợi dụng truyền thông công bố chuyện bản thân quay trở lại.
Khai thác hết chủ đề này, các phóng viên lại chuyển qua chủ đề tập đoàn Tần
thị thay đổi vị trí chủ tịch cùng các vấn đề liên quan, Tần Tuyết Nhiễm
và Tần Tuyết Ngưng lại thay phiên nhau trả lời. Những câu hỏi dư thừa
đều được lược bỏ một cách khéo léo.
Khi họp báo dần đi đến cuối, có một phóng viên hỏi về cảm nhận của Tần Tuyết Nhiễm cho lần trở lại
này, Tần Tuyết Nhiễm không mất nhiều thời gian suy nghĩ liền trả lời:
"Vấn đề này..." Cô chỉnh chỉnh micro trước mặt.
"Khoảng thời gian tôi không có mặt ở đây Tần gia cũng xem như là trải qua giai đoạn khó
khăn nhất trong suốt mười mấy năm qua. Nếu không phải vẫn luôn có một số anh em cùng bạn bè tận lực trợ giúp thì Tần gia chắc chắn sẽ không thể
chống đỡ đến hiện tại. Hiện giờ tôi đã quay trở lại, chuyện đầu tiên tôi muốn làm chính là cảm ơn những người đó, Tần Tuyết Nhiễm tôi sẽ vĩnh
viễn ghi nhớ phần ân tình này."
"Bên cạnh đó, hai năm qua cũng có rất nhiều người chọn quay lưng với Tần gia thậm chí là phản bội, Tần
gia chúng tôi cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kĩ những kẻ đó."
"Và cuối cùng là... Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hại chết chú ba của tôi."
Thanh âm của cô không nhẹ không nặng, không mang theo đao to búa lớn nhưng
lại đặc biệt nhấn mạnh những câu từ cần thiết khiến cho người ta không
khỏi lạnh sống lưng. Một số người còn cảm thấy lo thay cho những kẻ phản bội Tần gia trong lời nói của Tần Tuyết Nhiễm cũng như chủ mưu của vụ
tai nạn.
Cảm thấy đã đến lúc, Tần Tuyết Nhiễm âm thầm cho một ánh mắt, người chủ trì hiểu ý tuyên bố kết thúc họp báo. 6 giờ, Tần Tuyết
Nhiễm cùng Tần Tuyết Ngưng đồng thời đứng dậy rời khỏi. Ở bên ngoài có
Trần Thu Nghiên cùng với Lý Bân đợi sẵn, bốn người theo lối đi nội bộ
xuống tầng hầm lấy xe trở về Tần gia.
.........
Trịnh gia.
Trịnh Tân Thành sắc mặt đen như đít nồi, tròng mắt đen trắng lấp đầy hận ý
vừa chằm nhìn chằm video cuộc họp báo vừa tức giận bóp lấy cái ly thuỷ
tinh đang nắm trong tay, tay dùng sức đến nỗi khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi lên.
Ngay cả quản gia của hắn đứng bên cạnh cũng âm
thầm đổ mồ hôi lạnh, rất sợ ông chủ giận cá chém thớt, giây tiếp theo
cái ly kia sẽ vững vàng đáp ở trên mặt mình.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trịnh Tân Thành kêu người tiến vào. Người đến là thuộc hạ thân tín bên cạnh hắn.
"Ông chủ. Đã điều tra ra thân phận người đứng đầu của tổ chức thần bí kia."
"Ai?" Vẻ mặt Trịnh Tân Thành vẫn doạ người như thế.
"Là..." Tên thuộc hạ hạ thấp đầu, hai tay quy củ đặt ở phía trước, do dự vài giây mới dám trả lời: "Là Tần Tuyết Nhiễm."
Choang——
Cái ly vừa rồi còn ở trên tay Trịnh Tân Thành hiện giờ đã mạnh mẽ nện vào
bức tường đối diện, vỡ tan tành. Lão quản gia lập tức run giọng trấn an
hắn: "Ông chủ, ngài bớt giận."
Như chưa đủ hả cơn giận, Trịnh Tân Thành còn mạnh mẽ quét hết tất cả vật dụng trên bàn bao gồm cả Ipad
đang chiếu video cuộc họp báo xuống đất tạo nên tiếng loang loang chói
tai.
"Hừ!" Trịnh Tân Thành cười lạnh.
Tần Tuyết Nhiễm xem như cô lợi hại. Chỉ là lần sau nhất định sẽ không để cô gặp may mắn như vậy nữa.