Những ngày tiếp theo của chuyến du lịch trải qua vô cùng vui vẻ, hai
người tiếp tục đi đến những nơi chưa đặt chân đến, nếm thử những món ăn
chưa từng nếm qua, cùng chụp chung rất nhiều ảnh, Lâm Dương Thần còn
mang theo giấy bút hoạ lại phong cảnh mà nàng đặc biệt ấn tượng. Mệt rồi thì hai người ở lại khách sạn nghỉ ngơi, tiếp tục quấn quýt lấy nhau
làm những chuyện người lớn nên làm.
Thoáng chốc kì nghỉ trôi qua, đã đến lúc hai người sắp phải luyến tiếc tạm biệt nơi này, lên máy bay
trở về thành phố Thanh Châu.
Đứng bên giường thu dọn hành lý,
trong lòng Lâm Dương Thần bỗng dâng lên cảm giác trống rỗng rồi lại bất
an vô cùng. Những ngày này trôi qua quá mức đẹp đẽ khiến nàng quên mất
sau khi trở về sẽ phải đối diện với cái gì. Năm ngày vừa qua giống như
một giấc mơ, tỉnh giấc hiện thực khắc nghiệt còn đang đợi sẵn, giống như một con quái vật đáng sợ đang há to miệng chực chờ các nàng nhảy vào.
Lâm Dương Thần dường như có xúc động muốn cùng Tần Tuyết Nhiễm trốn luôn tại nơi này, rời xa chốn thị phi kia.
"A Nhiễm, chúng ta... không trở về nữa, được không?"
Tần Tuyết Nhiễm làm sao hiểu được nỗi bất an trong lòng nàng, chỉ cho là
bạn nhỏ nhà mình còn ham chơi nên không nỡ rời khỏi chỗ này.
"Làm sao có thể? Ngày mai em còn phải đến trường đó."
Cô nhích lại gần, đưa tay lên dịu dàng xoa xoa cổ nàng. "Đợi đến kì nghỉ
hè chị lại đưa em đi du lịch. Muốn đi nơi khác hoặc quay trở lại đây đều nghe theo em, chịu không?"
Lâm Dương Thần đành phải buồn bã gật đầu. "Dạ."
Sau khi đặt chân trở lại Thanh Châu, nỗi bất an trong lòng Lâm Dương Thần
càng dâng cao. Chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến sự kiện sinh nhật 79
tuổi của Tần lão gia nhưng cho đến giờ bây nàng vẫn chưa tìm được biện
pháp chu toàn nhất để bảo hộ Tần Tuyết Nhiễm.
Lại nghĩ đến kẻ phản bội Tần gia.
Lần đó sau khi Lâm Dương Thần hẹn Tần Kiến Quân ra ngoài chơi cờ nhằm tìm
cơ hội thử hắn, trở về nàng liền đem máy quay ra xem đi xem lại. Sau đó
ngoài dự liệu phát hiện được một chi tiết quan trọng.
Ở
trong video, khi nghe nàng nói đến việc hai người từng gặp, tuy trên mặt Tần Kiến Quân không biểu hiện bất thường nhưng động tác tay lại bán
đứng ông ta.
Ở góc độ này máy quay có thể ghi lại rõ ràng
hình ảnh sau khi nghe nhắc đến hội quán "Thu Quan", tay trái Tần Kiến
Quân đặt ở dưới bỗng nhiên nắm chặt lại, từ từ khấu chặt vào đùi.
Lâm Dương Thần đầu tiên là có chút bất ngờ, sau đó lại nhếch miệng cười
lạnh. Cho đến hiện tại nàng đã có thể xác định phán đoán của mình là
đúng.
Thật không ngờ Tần Kiến Quân bình thường luôn tỏ ra
nho nhã ôn hoà, không tranh đua với đời, không ham muốn vật chất. Ở
trong tối lại bắt tay với kẻ thù của Tần gia hãm hại cháu gái ruột của
mình.
Vấn đề là làm cách nào báo cho A Nhiễm biết chuyện này?
Nếu Lâm Dương Thần trực tiếp nói với Tần Tuyết Nhiễm, cô khẳng định sẽ hỏi
nàng vì sao lại biết những chuyện này. Dĩ nhiên nàng không thể thẳng
thắn với cô rằng mình là nội gián do Trịnh Tân Thành phái tới, bởi vì
liên hệ với hắn mà phát hiện ra bí mật này.
Cũng không thể gửi email hoặc thư nặc danh. Bởi vì liên quan đến việc Tần Kiến Quân
phản bội nàng căn bản là không có chứng cứ, chỉ nói suông A Nhiễm sẽ
không tin. Chưa kể nếu chị ấy tra ra chủ nhân của email thì nàng biết
phải giải thích như thế nào?
Mấy ngày liền Lâm Dương Thần
vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt. Từ trước
đến nay nàng luôn tự nhận chỉ số thông minh của bản thân không thấp vậy
mà đúng lúc cần đến lại không thể phát huy.
Sau đó Lâm
Dương Thần đã nghĩ... Nếu đến cuối cùng vẫn không thể tìm được cách giải quyết sự việc lần này thì nàng nên làm thế nào? Làm thế nào mới có thể
hộ A Nhiễm chu toàn? Khoảnh khắc đó trong đầu nàng đã dâng lên một ý
nghĩ.
Nếu đã không có biện pháp vạch trần, vậy cách duy nhất là khiến Tần Kiến
Quẫn vĩnh viễn cũng không có khả năng tung ra bằng chứng tố cáo Tần thị.
Nếu Tần Kiến Quân chết.
Lâm Dương Thần bỗng rùng mình với suy nghĩ đáng sợ của mình. Nàng là nghĩ đến chuyện giết người sao?
Đừng nói là người, ngay cả một con kiến nàng cũng chưa từng giết.
Nàng phải làm sao đây?
Thời gian càng ngày càng đến gần, Lâm Dương Thần như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng đến đứng ngồi không yên. Dù vậy ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm
nàng vẫn phải cố tỏ ra trấn định, không thể để lộ bất kì sơ hở khiến cho cô lo lắng. Thật sự là giày vò.
12 ngày trước sinh nhật Tần lão gia.
Lâm Dương Thần tâm trạng không tốt dẫn đến ăn uống cũng không ngon miệng,
điểm tâm mà nàng thích nhất đặt ngay trước mặt lại không cảm thấy thèm
ăn chút nào, miễn cưỡng nhai nuốt lại chỉ thấy nhạt như nước ốc.
Bỗng đối diện có tiếng chuông điện thoại, Lâm Dương Thần chán nản nhìn Tần
Tuyết Nhiễm cầm điện thoại lên bắt máy, nâng lên đặt ở bên tai.
"Alo, chú ba."
Nghe được hai tiếng "chú ba" Lâm Dương Thần ánh mắt biến đổi lập tức lấy lại tinh thần, vểnh tai lên nhằm nghe được nội dung cuộc đối thoại của hai
người họ.
Không nghe được bên kia nói gì, chỉ nghe Tần Tuyết Nhiễm nói: "Dạ con biết rồi. Ngày đó con sẽ gọi người đưa xe qua cho chú."
"Tạm biệt chú ba."
Cuộc gọi vừa kết thúc Lâm Dương Thần liền gấp hỏi: "Chú ba gọi chị có chuyện gì hả?"
Tần Tuyết Nhiễm không nghĩ nhiều mà trả lời: "Mấy ngày nữa chú ba có cuộc
hẹn ăn cơm bàn chuyện làm ăn với đối tác, xe chú ấy lại đúng hạn phải
mang đi bảo dưỡng nên muốn mượn tạm xe của chị."
Tần Kiến Quân
thể hiện ra ngoài là một người cực kì giản dị, không ham mê vật chất.
Ngay cả xe cũng chỉ có đúng hai chiếc. Một chiếc ông ta dùng để đi làm,
chiếc còn lại đưa cho vợ và con trai sử dụng.
Con trai mỗi ngày
đều cần dùng xe đưa đón đi học, Văn Mẫn vợ ông ta lại thường xuyên ra
ngoài mua sắm làm đẹp, tham gia các loại lớp học. Vì vậy Tần Kiến Quân
chỉ đành mượn tạm xe của Tần Tuyết Nhiễm.
Mà Tần Tuyết Nhiễm sở
hữu tổng cộng ba chiếc xe. Một chiếc xe thể thao Aston Martin đắt tiền
được cô thường xuyên lái ra ngoài, một chiếc Toyota ít phô trương hơn
rất nhiều dùng để đưa đón Lâm Dương Thần đi học. Ngoài ra còn có một
chiếc xe có chế độ tự lái được nhập khẩu từ châu Âu, ít động đến nhất.
Nếu phải cho Tần Kiến Quân mượn thì có lẽ sẽ là chiếc này.
Trong
đầu Lâm Dương Thần loé lên một ý nghĩ. Đã đến nước này nàng cũng chỉ còn lại duy nhất một lựa chọn đó là trừ bỏ Tần Kiến Quân. Mà đây chính là
cơ hội. Bỏ qua lần này thì khó có thể lại xuất hiện một thời cơ tốt,
trong khi chỉ còn vài ngày nữa là đến sự kiện kia.
"Thần nhi?"
Lâm Dương Thần nghe Tần Tuyết Nhiễm lớn tiếng gọi mới hoàn hồn thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình, giật mình hỏi: "Chị nói gì cơ?"
Tần Tuyết Nhiễm hỏi: "Em làm sao vậy? Tự nhiên lại thất thần. Chị nói ăn sáng cho xong rồi chị đưa em đi học, sắp trễ rồi."
"A? Không có gì." Lâm Dương Thần nhét hết điểm tâm vào miệng, vội vàng nhai nuốt. Trong đầu lại là tính toán bước đi tiếp theo.
"Đừng vội, chị cũng không có hối em." Tần Tuyết Nhiễm chọc chọc cái má của nàng cười nói.
Một ngày dài vội vã trôi qua. Thời điểm nửa đêm khi không gian xung quanh
chìm vào yên tĩnh, phòng ngủ chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ treo tường
tích tắc quay cùng với tiếng hít thở đều đều.
Ở trên giường, có một người đang lẳng lặng nằm ở một bên nhìn ngắm dáng vẻ ngủ say của một người.
Lâm Dương Thần không có biện pháp đi vào giấc ngủ, nàng đợi Tần Tuyết Nhiễm ngủ sâu mới dám mở mắt trộm nhìn cô, qua một lát không nhịn được lại
đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt sóng mũi cô rồi chuyển sang vuốt ve gò má,
xương cằm, phác hoạ từng đường nét trên gương mặt người kia.
Nàng sắp phải đưa ra một quyết định. Quyết định này có lẽ sẽ thay đổi cục
diện hiện tại, cũng làm thay đổi tình cảm giữa hai người.
Nếu như A Nhiễm biết chuyện nàng sắp làm, chắc chắn sẽ hận nàng.
Nhưng Tần Kiến Quân muốn hại A Nhiễm, Lâm Dương Thần nàng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Mấy ngày qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại tự giễu cười cười. Nàng việc gì phải đắn đo suy nghĩ nhiều như vậy? Không
phải mục đích cuối cùng chính là bảo hộ A Nhiễm chu toàn sao? Vậy thì cứ dùng đến cái cách đơn giản mà hiệu quả nhất đi.
Giết Tần Kiến Quân.
Cho dù phải đi ngược với bản tâm, phá vỡ quy tắc làm người, nàng cũng tuyệt không hối hận.
Vì A Nhiễm, dù nàng có chết cũng không thành vấn đề, chứ đừng nói chi là một Tần Kiến Quân.
Có điều nàng cần phải giấu kín bí mật này không thể để A Nhiễm biết, ít nhất là cho đến khi hạ được Trịnh Tân Thành.
A Nhiễm, chị nhất định sẽ hiểu cho em, đúng không?
Một đêm không ngủ.
.................
Năm ngày trước sinh nhật Tần lão gia.
"A!!!"
Lâm Dương Thần kêu lên một tiếng choàng tỉnh dậy. Tiếng kêu thất thanh cũng làm người nằm bên cạnh giật mình tỉnh giấc theo.
Tần Tuyết Nhiễm mở đèn, nhìn thấy Lâm Dương Thần cái trán rịn đầy mồ hôi
nằm ở bên cạnh thở hổn hển, toàn thân run lẩy bẩy khiến cô lo lắng vội
vã đưa lòng bàn tay vuốt ve gương mặt trấn an nàng.
"Sao vậy? Thần nhi gặp ác mộng hả?"
Lâm Dương Thần biểu tình vẫn còn kinh sợ gật gật đầu. Đúng vậy nàng mơ thấy ác mộng. Trong mơ, nàng thấy mình thành công giết được Tần Kiến Quân,
Tần Tuyết Nhiễm cũng không có bị hãm hại. Lẽ ra nàng nên vui mừng vì đã
đạt được mục đích nhưng điều đó lại biến thành ác mộng vây khốn nàng.
Là một mạng người! Nàng vậy mà lại tự tay lấy đi một mạng người. Tội ác tày trời như vậy nàng làm sao có thể gánh đây?
Tuy đã hạ quyết tâm lớn lao cho bản thân mình. Phải giết hắn, hắn không
chết A Nhiễm sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nàng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi bất an.
Mấy ngày nay mỗi đêm Lâm
Dương Thần đều lặp đi lặp lại cơn ác mộng này. Mỗi lần choàng tỉnh dậy
cả người đều lạnh lẽo đến phát run, tay chân bủn rủn.
Cả nàng và
Tần Tuyết Nhiễm đều không có thói quen để đèn ngủ. Vậy nên khi nàng giật mình tỉnh giấc từ tromg cơn ác mộng chỉ thấy không gian xung quanh là
một mảng tối đen, bóng tối hệt như một con quái vật đáng sợ đang muốn há cái miệng khổng lồ cắn nuốt nàng.
Mỗi lần nàng đều không dám
gọi Tần Tuyết Nhiễm dậy, một mình âm thầm chịu đựng nỗi sợ hãi. Chỉ là
hôm nay cô cũng bị động tỉnh nên mới bật đèn, giúp nàng xua đi bóng tối. Lâm Dương Thần nhờ vậy cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Lúc này Tần Tuyết Nhiễm xoay người định rời giường, Lâm Dương Thần giống như chấn kinh lập tức bắt lấy vạt áo ngủ của cô.
"Chị chỉ muốn đi lấy cho em một cốc nước thôi." Ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm nhìn nàng dịu dàng như sóng nước, tay nhẹ nhàng vỗ lấy mu bàn tay nàng.
Lâm Dương Thần đờ đẫn lắc đầu. "Ở cạnh em đi."
"Được, chị không đi." Tần Tuyết Nhiễm nghiêng người nhích sát tới bên cạnh,
nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào trong lòng, ôn nhu thủ thỉ bên tai: "Thần nhi
đừng sợ, chỉ là ác mộng mà thôi, không có thật."
Sau đó cô đưa tay liên tục chậm rãi vỗ nhẹ lên tấm lưng nàng. "Có chị ở đây."
Lâm Dương Thần nhờ cô dỗ dành mà cảm xúc mới ổn định lại, yếu ớt lên tiếng "Em không sao." Rồi từ từ nhắm mắt lại.
Hai người cứ như vậy không nói lời nào mà ôm nhau, Tần Tuyết Nhiễm nhịp
nhàng vỗ nhẹ lên tấm lưng Lâm Dương Thần như muốn nhắc nàng cô vẫn luôn ở đây. Qua hơn nửa tiếng sau khi người trong lòng đã an tĩnh chìm vào
giấc ngủ, tiếng hít thở đều đều Tần Tuyết Nhiễm mới yên tâm buông lỏng.
Chỉ là tay Lâm Dương Thần vẫn ôm cô, níu chặt lấy vạt áo cô không buông. Cô không biết rốt cuộc nàng đã mơ thấy ác mộng đáng sợ gì, chỉ là trong lòng tràn ngập thương yêu dành cho con người này, nhẹ hôn lên tóc nàng
rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, Tần Tuyết Nhiễm tự lái xe đưa Lâm Dương Thần đi học. Mà Lâm Dương Thần ngồi ở trên xe vẫn một bộ dạng thất thần.
Nàng đang nghĩ đến kế hoạch của mình.
Hôm nay chính là ngày mà Tần Kiến Quân mượn xe của Tần Tuyết Nhiễm đi gặp
đối tác. Nàng đã thiết kế cái bẫy ở trên xe nhằm đưa hắn vào chỗ chết.
Chỉ hy vọng mọi chuyện diễn ra suôn sẽ thuận lợi.
Suốt gần một tiếng lái xe hai người cũng không có nói chuyện với nhau. Đến
thời điểm xe dừng ở cổng trường đại học, Lâm Dương Thần không vội xuống
xe mà chậm rì rì lấy ba lô, chần chừ một lát mới quay qua hỏi Tần Tuyết
Nhiễm: "A Nhiễm, buổi trưa chị sẽ ở công ty, đúng không?"
"Đúng
vậy. Chị khẳng định với em là trưa nay chị chỉ ở lại công ty, không đi
đâu hết." Tần Tuyết Nhiễm trả lời một cách chắc chắn.
"Vấn đề này lúc nãy em đã hỏi một lần rồi mà. Em làm sao vậy?" Rõ ràng trước đó cô đã nói với Lâm Dương Thần rằng công ty hôm nay rất nhiều việc nên buổi trưa cô cần phải ở lại xử lý, nhưng nàng giống như quên, lại hỏi
thêm một lần.
"Không có gì. Em đi học đây."
Lâm Dương Thần đang chuẩn bị mở cửa xuống xe thì cánh tay bị Tần Tuyết Nhiễm bắt lấy,
lại nghe cô không yên tâm nói: "Chị đưa em vào lớp đi."
Sau khi cho xe vào bãi đỗ, hai người song song sánh vai cùng đi vào trong trường.
Phòng học của Lâm Dương Thần cách bãi đỗ xe cũng không xa, đi bộ hơn năm phút thì đến. Đứng trước dãy phòng học, Lâm Dương Thần nâng cổ tay lên nhìn
đồng hồ, đã đến giờ vào tiết. Nàng đang định nói tạm biệt thì Tần Tuyết
Nhiễm bỗng chặt chẽ nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen.
"Làm sao vậy?" Nàng có chút ngạc nhiên hỏi.
"Phải là chị hỏi em làm sao mới đúng." Từ sáng đến giờ cô phát hiện Lâm Dương Thần cứ luôn thất thần, trạng thái rất kém, rõ ràng là trong lòng có
tâm sự.
Lâm Dương Thần có chút ngập ngừng, cười gượng nói: "Em cũng không biết em làm sao nữa, chỉ là luôn cảm thấy bất an."
"Là vì ác mộng tối qua sao?" Tần Tuyết Nhiễm nâng bàn tay còn lại lên vuốt
vuốt mái tóc, giúp nàng chỉnh lại vài sợi tóc rối do gió bay, ôn nhu
nói: "Đừng nghĩ nhiều. Chỉ là ác mộng mà thôi, sẽ không có chuyện gì."
Lâm Dương Thần cũng đưa tay lên nắm lấy bàn tay cô áp lên gò má của mình, ánh mắt tràn đầy lưu luyến cùng nhu tình.
Không cần lời nói, chỉ qua một ánh mắt các nàng đồng thời hiểu ý nhau, tiến sát lại ôm đối phương vào lòng.
Chẳng hiểu vì sao trong lòng sinh ra một loại cảm giác lưu luyến không muốn
tách rời. Chỉ mong sao thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Tần Tuyết Nhiễm thủ thỉ bên tai Lâm Dương Thần: "Ngốc quá."
Xung quanh gió thổi xào xạt, bên kia là tiếng nói cười của sinh viên đang
lục đục vào lớp, không ai chú ý ở một góc có hai người con gái đang chặt chẽ ôm nhau, cùng cảm nhận nhịp đập con tim đối phương, chìm đắm vào
thế giới riêng của các nàng.
"Được rồi, giảng viên của em vào lớp rồi kìa."
Không biết ôm bao lâu, thẳng đến khi bên tai nghe được tiếng nhắc nhở của Tần Tuyết Nhiễm, Lâm Dương Thần mới mở mắt ra, luyến tiếc tách khỏi cô.
"Vậy... em vào lớp đây."
"Được, buổi chiều chị đến đón em. Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Lâm Dương Thần lùi về sau hai bước. Hai người mỉm cười nhìn nhau sau đó
đồng thời xoay lưng lại, chậm rãi cất bước đi ngược hướng.
Khoảng cách hai dần xa, cả Tần Tuyết Nhiễm và Lâm Dương Thần đều không hay biết