Chiếc Toyota Granvia trắng
vững vàng dừng ở trước cửa một KTV lớn nằm trong trung tâm thành phố.
Cửa mở, Lâm Dương Thần từ trên xe bước xuống, một mình đứng ở sảnh chờ.
Chiếc xe tiếp tục chậm rãi di chuyển đến một vị trí cách đó không xa, ở
trên xe có bốn vệ sĩ đang chăm chú dõi theo nàng, tuỳ thời bảo hộ.
Hôm nay Lâm Dương Thần có hẹn đi KTV tổ chức sinh nhật muộn với mấy người
bạn học. Dạo này Tần Tuyết Nhiễm vô cùng bận rộn chuyện công ty, trừ hôm sinh nhật thì không còn thời gian dành riêng cho nàng nên cũng khuyến
khích nàng ra ngoài chơi cùng bạn bè. Hôm nay cô cũng không thể đi cùng
liền đưa một tấm thẻ ngân hàng, kêu nàng thoải mái dùng tiền trong đó
chi trả, cũng không quên chuẩn bị xe đưa đón cùng vệ sĩ đi theo.
Lâm Dương Thần đứng ở đó đợi chưa đến 10 phút thì có một chiếc taxi dừng ở
bên cạnh, trên xe bước xuống năm, sáu thiếu nữ, mọi người vui vẻ chào
hỏi rồi khoát tay nhau cùng tiến vào KTV.
Vừa vào phòng bao cô bạn thân Hướng Chân đã gấp gáp kéo Lâm Dương Thần vào trong toilet.
"Thần Thần cậu muốn làm gì vậy? Sao tự nhiên hôm nay lại kêu mình rủ mọi người đi hát, còn kêu mình ăn mặc kì quái thế này?"
Hướng Chân cởi mũ cùng khẩu trang xuống đặt ở trên bệ đá bồn rửa tay, hai tay chỉ vào quần áo của mình khó hiểu hỏi Lâm Dương Thần.
Bình
thường cô ấy vẫn luôn chuộng quần áo theo phong cách ngự tỷ nhưng hôm
nay Lâm Dương Thần lại căn dặn cô ấy mặc một bộ đồ theo phong cách hoàn
toàn ngược lại để đi KTV. Quần ống rộng, áo hoodie rộng, còn kêu cô ấy
phải đeo khẩu trang rồi đội chiếc mũ bucket kéo sụp xuống che đi gần hết gương mặt.
"Chân Chân. Đồ mình nhờ cậu chuẩn bị cậu có mang theo không?" Lâm Dương Thần không giải đáp thắc mắc của cô ấy, hỏi lại.
"Có đây." Hướng Chân từ trong túi xách lấy ra một bộ tóc giả, đặt lên trên cái mũ.
"Thật ra mình có một chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ." Nói rồi Lâm Dương Thần ghé sát vào tai Hướng Chân thì thầm điều gì đó.
"Cái gì?" Hướng Chân sau khi nghe điều nàng nói liền giật mình lùi về sau. "Vì sao cậu phải làm như vậy?"
"Bạn gái của cậu là Tần Tuyết Nhiễm có phải không?"
Lâm Dương Thần không do dự gật đầu. Nàng không ngạc nhiên khi Hướng Chân
biết Tần Tuyết Nhiễm, dù gì thì A Nhiễm cũng có danh tiếng không nhỏ ở
thành phố này.
"Cậu hiểu chị ta được bao nhiêu? Chị ta là xã hội đen cậu có biết không?" Hướng Chân chợt nâng cao giọng.
Lâm Dương Thần hoảng hốt nhìn nhìn xung quanh, chợt nhớ ra hai người đang ở trong toilet, sẽ không ai nghe được đối thoại vừa rồi mới thả lỏng
xuống.
"Làm sao cậu biết được chuyện đó?"
Hướng chân khoanh tay lại, nhíu mày. "Bỏ công tìm hiểu liền biết thôi. Cậu hỏi vậy tức là cậu đã biết rõ?"
Lâm Dương Thần mím môi không trả lời, Hướng Chân lại thở dài: "Đã biết chị
ta là xã hội đen vì sao cậu còn quen? Thế giới của những người đó rất
phức tạp cậu không dây vào được đâu, sẽ gặp nguy hiểm đó cậu biết không? Cậu và Tần Tuyết Nhiễm căn bản là không cùng một loại người."
Lâm Dương Thần ánh mắt chợt thay đổi trở nên vô cùng kiên định phản bác:
"Mình biết, nhưng mình thật sự yêu chị ấy rất nhiều. Mình không quan tâm chị ấy làm công việc gì, càng không sợ gặp nguy hiểm."
"Vậy cậu
nói cho mình biết vì sao hôm nay phải làm việc này?" Hướng Chân chỉ vào
mớ tóc giả vừa nói. "Cậu muốn qua mặt mấy người áo đen ở ngoài kia đúng
không? Mấy người đó là ai? Có liên quan đến Tần Tuyết Nhiễm?"
Lâm Dương Thần á khẩu không trả lời được. Nàng không ngờ Hướng Chân lại
tinh mắt như vậy, rất nhanh đã phát hiện ra sự hiện diện của đám vệ sĩ,
nhưng nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào.
"Ai... Cậu đừng hỏi nữa. Có thời gian mình sẽ giải thích với cậu, được không?"
"Không được! Ngay bây giờ cậu không chịu nói rõ ràng vậy mình sẽ không giúp cậu."
"Chân Chân. Mình xin cậu đó."
Lâm Dương Thần trưng ra vẻ mặt đáng thương, hai tay chắp lại đưa qua đưa
lại trước mặt Hướng Chân liên tục nói "Xin cậu xin cậu xin cậu xin
cậu..."
Mỗi lần Lâm Dương Thần ở trước mặt Hướng Chân bày ra dáng vẻ này đều sẽ làm cô ấy chịu không nổi, rất nhanh liền mềm lòng. Lần
này cũng không ngoại lệ, cô ấy chỉ biết thở dài lắc đầu, nở nụ cười ba
phần bất lực bảy phần cưng chiều với nàng.
"Thật không nỡ từ chối cậu mà."
"Cảm ơn cậu! Cậu là tốt nhất! " Lâm Dương Thần vui vẻ ôm chằm lấy cô ấy.
"Được rồi được rồi! Mau thay đồ!" Hướng Chân mặt thoáng ửng hồng đẩy nàng ra.
Hai người trao đổi quần áo với nhau, Lâm Dương Thần chỉ lo quay lưng lại
thay đồ, không hay biết ở phía sau Hướng Chân vô ý nhìn thấy hình ảnh
phản chiếu trong gương, nhìn thấy tấm lưng trần nõn nà của nàng ánh mắt
chợt hốt hoảng lập tức cúi đầu, mặt càng thêm đỏ.
Đợi thay đồ
xong, Lâm Dương Thần ép tóc mình rồi mang lên mái tóc giả trước đó đã
nhờ Hướng Chân chuẩn bị. Tóc Hướng Chân chỉ dài ngang vai, còn tóc của
nàng lại dài tới hơn giữa lưng cho nên muốn cải trang thành Hướng Chân
nhất định phải làm bước này.
Đội xong tóc giả lại lấy khẩu trang
mang lên, đội mũ hơi sụp xuống, Lâm Dương Thần soi gương tự nhận ngoại
hình nàng bây giờ hoàn toàn không khác Hướng Chân lúc đi vào. Chiều cao
của nàng chỉ thấp hơn cô ấy ba phân, không để ý kĩ sẽ không thể phát
hiện, dáng người nhỏ gầy hơn nhưng cũng đã được bộ đồ rộng thùng thình
che giấu.
Lâm Dương Thần búng tay ra tiếng. "Hoàn hảo!"
"Chân Chân chúng ta ra ngoài đi. Nhớ kĩ trong lúc mình đi vắng cậu phải ở
trong phòng bao tuyệt đối đừng ra ngoài. Còn nữa nếu các cậu ấy có thắc
mắc thì cậu cứ giải thích như mình đã dặn là được. Nhiều nhất hai tiếng
mình sẽ quay lại."
"Được mình biết rồi."
Hai người rời
khỏi toilet, Lâm Dương Thần mở cửa phòng bao bước ra ngoài. Nàng hiên
ngang lướt qua trước mặt mấy tên thuộc hạ của Tần Tuyết Nhiễm rồi ra cửa KTV, gọi taxi đi mất.
Mấy tên vệ sĩ chỉ nhìn thoáng qua "Hướng
Chân" rồi thôi, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm cửa phòng hát nơi chị
dâu đang ở, hoàn toàn không phát hiện bọn bọ đã bị nàng bỏ lại.
Lâm Dương Thần cho taxi đi vài vòng, xác định phía sau không có bám đuôi
mới kêu taxi chạy thẳng đến một quán cafe trong thành phố.
Tiến
vào quán cafe, Lâm Dương Thần không mất nhiều thời gian đã tìm được một
bàn ở vị trí trong góc, nơi đó có một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi
đang ngồi đợi nàng. Lâm Dương Thần tiến lại tháo mũ và khẩu trang, vươn
tay ra lịch sự bắt tay với người đàn ông đó.
"Xin chào phóng viên Mạnh. Tôi là Lâm Dương Thần."
"Chào cô." Vị được gọi là phóng viên Mạnh cũng đứng dậy, lịch sự bắt tay nàng.
Vừa ngồi xuống Lâm Dương Thần đã đi luôn vào chủ đề: "Anh suy nghĩ kĩ rồi
chứ? Đối phó với Trịnh gia không dễ dàng, sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm
thậm chí là mất mạng."
Phóng viên Mạnh nhấp một ngụm trà, vẻ mặt kiên định. "Nếu sợ thì tôi đã không đến chỗ này gặp cô."
Lâm Dương Thần hài lòng mỉm cười.
.....................
Cuộc điều tra kết thúc, kết quả Tần thị không hề vi phạm pháp luật như trong tố cáo, cảnh sát cũng chỉ có thể đen mặt nói lời cảm ơn với Tần Tuyết
Nhiễm vì đã tích cực phối hợp điều tra rồi rút đội. Sóng gió đã qua,
giai đoạn bận rộn cũng kết thúc, Tần Tuyết Nhiễm việc đầu tiên sau khi
quay lại nhịp sống bình thường chính là dẫn Lâm Dương Thần đi quán bar
giải toả áp lực.
8 giờ tối, LODGE vẫn chưa đến giờ cao điểm cho
nên không quá náo nhiệt hỗn loạn, hai người tay nắm tay quen đường quen
lối tìm đến vị trí quen thuộc, Tần Tuyết Nhiễm gọi cho Lâm Dương Thần
một ly soda vị trái cây cùng một phần khoai tây chiên, lại gọi cho mình
một chai rượu ngon chậm rãi thưởng thức.
Rượu qua hơn nửa chai
khuôn mặt Tần Tuyết Nhiễm cũng bắt đầu ửng hồng. Cô là kiểu người sở hữu thể chất trăm ly không say nhưng khi cơ thể tiếp nhận một lượng rượu
nhất định thì da dẻ sẽ trở nên hồng hào, tản mát đầy hương vị quyến rũ
câu nhân. Tần Tuyết Nhiễm dường như biết lợi dụng điểm này, tuỳ ý làm
cánh tay chống lấy thái dương, khoé miệng kéo lên nụ cười hờ hững, nheo
đôi mắt hẹp dài lười biếng nhìn Lâm Dương Thần.
Thời điểm Lâm
Dương Thần nghiêng mặt sang nhìn cô, tim của nàng như muốn trật một
nhịp. Dù đã quen biết Tần Tuyết Nhiễm rất lâu, thấy qua rất nhiều dáng
vẻ của cô, nhưng mỗi lần cô bày ra dáng vẻ phong tình vạn chủng vẫn
khiến Lâm Dương Thần thần hồn điên đảo.
Hồ ly tinh! Chính xác Tần Tuyết Nhiễm là hồ ly tinh mang vẻ đẹp vừa quyến rũ lại vừa lười biếng
câu người, câu mất trái tim cùng linh hồn của nàng.
Cảm hứng nổi lên, Lâm Dương Thần từ trong túi xách lấy ra bút chì và một tờ giấy A6* dày, hoạ ra dáng vẻ của người đối diện.
Biết nàng đang vẽ chính mình, Tần Tuyết Nhiễm trong mắt ánh lên ý cười giữ
nguyên tư thế. Không bao lâu sau bức vẽ được hoàn thành cô liền đưa tay
đoạt lấy nó, đưa lên trước mặt ngắm nhìn.
Là dạng tranh lấy hai
màu trắng đen làm chủ đạo, không gian được tô đen làm nổi bật lên hình
vẽ hai người con gái đang ngồi đối diện với nhau. Lấy góc độ chỉ nhìn
thấy bóng lưng Lâm Dương Thần, còn chính diện là cô, dù chỉ là những nét vẽ đơn giản vẫn có thể khắc hoạ rõ ràng gương mặt mang theo ý cười câu
nhân của người trong trong bức hoạ.
Tần Tuyết Nhiễm nụ cười càng thêm sâu, không giấu được niềm yêu thích đối với bức tranh này.
"Chị có thích không?" Lâm Dương Thần hỏi.
"Thích." Tần Tuyết Nhiễm gật đầu.
"Nếu như chị thích mỗi ngày em sẽ vẽ một bức, vẽ lại cuộc sống thường ngày
của chúng ta. Đợi đến khi tranh chất đủ một thùng đầy, em sẽ đem toàn bộ tặng cho chị."
Đợi đến một ngày, một ngày khi em có thể hoàn
toàn có được sự tự do, em sẽ dùng những bức tranh đó để nói cho chị tất
cả sự thật.
Rồi cầu hôn chị.
Điều đó Lâm Dương Thần chỉ
nghĩ trong đầu mà không nói ra. Hiện giờ mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu,
nàng không biết cuộc chiến với Trịnh Tân Thành liệu nàng có thể thắng,
có thể chờ được đến ngày đó hay không. Cho nên nàng không muốn buông lời hứa quá sớm làm cho Tần Tuyết Nhiễm hy vọng.
"Được, chị sẽ chờ. Riêng bức tranh này chị lấy trước."
Tần Tuyết Nhiễm cất bức tranh vào túi xách, sau đó nhích lại gần Lâm Dương
Thần, ôm lấy nàng hỏi: "Chị vẫn luôn có một thắc mắc. Em thích vẽ lại có thiên phú như vậy, vì sao không học mỹ thuật mà lại học y?"
Lâm
Dương Thần nhìn Tần Tuyết Nhiễm sau đó lại xoay mặt nhìn về phía trước,
trên môi nở một nụ cười, ánh mắt có chút mơ màng tựa như đang lọt vào
trong hồi ức, chậm rãi đưa ra câu trả lời:
"Em muốn trở thành bác sĩ bởi vì... lời hứa với một người."
Tần Tuyết Nhiễm nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, lại nghe nàng nhắc đến một
người khác với ngữ điệu hoài niệm tâm tình liền chùng xuống.
"Ai vậy?"
Nghe thấy người kia mang theo ngữ khí không vui hỏi, Lâm Dương Thần mới giật mình né tránh ánh mắt của cô, nửa đùa nửa thật trả lời: "Không nói với
chị."
"Thật không muốn nói với chị?" Tần Tuyết Nhiễm nheo mắt nhích sát lại nhìn nàng, ánh mắt đã trở nên cực kì nguy hiểm.
"Ai nha chị đừng hỏi kĩ như vậy mà." Lâm Dương Thần xua tay cười cười cho
qua chuyện nhưng nào có dễ như vậy, Tần Tuyết Nhiễm lập tức nắm lấy cổ
tay nàng, nhanh chóng kéo nàng bước về phía cửa ra của quán bar.
"Chị kéo em đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Trên đường về, Lâm Dương Thần lải nhải một đống vấn đề Tần Tuyết Nhiễm cũng
không phản ứng nàng. Đến khi tai bị làm phiền quá mức cô mới đưa ánh mắt lườm nàng một cái, Lâm Dương Thần lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Về đến nhà, Tần Tuyết Nhiễm không nói lời nào liền kéo Lâm Dương Thần lên
phòng ngủ. 'Cạch' một tiếng cửa phòng ngủ vừa đóng, Lâm Dương Thần còn
chưa kịp phản ứng đã bị Tần Tuyết Nhiễm áp lên trên vách tường, hai cổ
tay bị ghì chặt ở hai bên, người kia dùng ánh mắt không rõ ý vị từ trên
cao nhìn xuống khiến nàng có cảm giác bản thân giống như con thú nhỏ bị
vây khốn không đường thoát.
"A Nhiễm... chị làm gì vậy?" Lâm Dương Thần hoang mang hỏi.
"Còn có thể làm gì?" Tần Tuyết Nhiễm nở một nụ cười đầy yêu diễm đáp, có
điều Lâm Dương Thần nhanh chóng nhận ra bên trong nụ cười ấy ẩn chứa một tia sát ý đáng sợ khiến sống lưng nàng lạnh toát.
Lâm Dương Thần ra sức giãy giụa muốn tránh thoát, Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt tối sầm bắt
chéo hai cổ tay nàng lên trên đỉnh đầu, dùng một tay dễ dàng khống chế.
Cánh tay còn lại siết lấy eo không cho nàng có cơ hội nhúc nhích, đầu
gối chen vào giữa hai chân rồi nhắm cánh môi nàng mạnh mẽ hôn xuống.
Toàn thân bị bao phủ bởi khí tức và mùi hương trên người Tần Tuyết Nhiễm,
Lâm Dương Thần rất ấm ức, dựa vào cái gì mà A Nhiễm có thể bá đạo như
vậy? Không nói không rằng, lại cường thế không cho người ta cơ hội cự
tuyệt, nàng không cam tâm. Không cam tâm liền sinh ra tâm lý phản
nghịch, tuyệt không đáp trả nụ hôn cũng như mím môi thật chặt không để
cô có cơ hội đi vào. Đam Mỹ Sắc
Nhận ra ý niệm kháng cự của đối phương, Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt loé lên một
tia hung ác, môi cùng lưỡi hung hăng cắn mút, nghiền ép cánh môi nàng, ở bên dưới lại ác ý dùng đầu gối ma sát nơi chân tâm của người kia.
Trước thế tấn công rào rạt kia, Lâm Dương Thần rất nhanh liền vô lực chống
cự, cổ họng vô thức "ưm..." phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ. Miệng nhỏ
vô ý hé mở, hậu quả là ngay lập tức có một vật thể ấm nóng cường ngạnh
cạy lấy hàm răng chui vào trong khoang miệng nàng.
Một nụ hôn
mang tính xâm lược mạnh mẽ, Tần Tuyết Nhiễm tham lam cướp lấy từng tấc
không khí trong khoang miệng, nhấm nháp từng chút hương vị thuộc về
riêng Lâm Dương Thần. Cái lưỡi bắt được đồng loại liền không ngừng dây
dưa, truy đuổi khiến cho nó không có đường trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn
chui vào răng môi mặc cô xử trí.
Lâm Dương Thần bị hôn đến đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn giương cờ trắng đầu hàng. Đến lúc tưởng như sắp đứt thở đến nơi mới được Tần Tuyết Nhiễm buông tha, hai cánh
môi tách ra nàng liền tham lam hớp lấy từng ngụm không khí.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cái tai nhạy cảm đã bị tập kích.
Tần Tuyết Nhiễm kề sát cánh môi vào tai nàng phun một luồn nhiệt khí, hôn
rồi liếm vành tai, sau đó ngậm cả tai nhỏ vào trong miệng mạnh mẽ đưa
lưỡi xoay tròn mút mát, thậm chí còn dùng răng nhấm nháp như muốn ăn
tươi nuốt sống vật nhỏ.
Sự ướt át từ đầu lưỡi khiến Lâm Dương
Thần không chịu đựng nổi, toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn xụi lơ.
Nếu không phải được Tần Tuyết Nhiễm ôm chặt lại có bức tường sau lưng
chống đỡ thì nàng đã sớm khuỵ ngã.
Qua một lát lưỡi của của Tần
Tuyết Nhiễm mới buông tha vành tai tiếp tục quét xuống chiếc cổ mảnh
khảnh, rồi cả xương quai xanh tinh xảo lộ ra bởi chiếc váy hở vai, đặt
lên làn da trắng nõn những dấu hôn đỏ rực, như một loại đánh dấu chủ
quyền.
"Ưm~ ưmm...."
Lâm Dương Thần đã vô lực phản kháng,
chỉ có thể ngửa cổ ra sau tận hưởng cảm giác khó chịu muốn đòi mạng,
ngón chân hồng hào cuộn tròn căng chặt, miệng liên tục phát ra tiếng
ngâm kìm nén đứt quãng
Cho đến khi vùng da trắng như tuyết đã lấp đầy ấn ký, gần như không còn chỗ chứa Tần Tuyết Nhiễm mới tạm thời hài
lòng, ngẩng đầu lên ngắm nhìn khuôn mặt nàng.
Nhìn người kia hơi thở hỗn loạn, da mặt phiếm hồng, cặp mắt to tròn đen nhánh phũ thêm một tầng sương mỏng mê ly, đôi môi trơn bóng sưng đỏ, hai cánh tay vừa
thoát khỏi trói buộc liền buông thõng đáp xuống bờ vai cô, toàn thân tản mát hương vị mềm mại câu người. Tần Tuyết Nhiễm tròng mắt nhanh chóng
lấp đầy dục vọng chiếm hữu cúi đầu một lần nữa lấp kín cánh môi, tay gấp gáp cởi đi quần áo của nàng.
"Đừng...! Không... cho... phép... chị..."
Tiếng phản kháng yếu ớt bị cái hôn nhiệt liệt nuốt trọn.
Tần Tuyết Nhiễm làm như mắt điếc tai ngơ bỏ qua lời cự tuyệt kia, cố ý làm
cái hôn thêm mãnh liệt, vừa hôn vừa đưa tay cởi quần áo. Quần áo của cả
hai rất nhanh đã bị cô tự tay lột sạch, từng kiện từng kiện bị ném xuống đất không thương tiếc.
Khi chiếc quần lót ren trắng - đồ vật có
tác dụng che chắn cuối cùng cũng bị cưỡng chế rời khỏi thân thể, Lâm
Dương Thần đã mềm nhũn đến mức đứng không nỗi, trọng lực toàn thân đều
dựa vào người Tần Tuyết Nhiễm. Tần Tuyết Nhiễm nhếch môi kéo ra một nụ
cười không rõ hàm ý, hai tay ôm eo của nàng, chân hơi khuỵ xuống lấy
thế, sau đó một phát bế nàng đặt lên trên chiếc bàn Console** gần đó.
____________________________
* Giấy A6: 105 x 148 (mm)
** Bàn console: Kiểu bàn để decor trang trí, trưng bày một vài đồ vật giúp tăng tính thẫm mỹ cho căn nhà, thường được đặt sát tường.