“Thật tiếc cho tình cảm trước kia của cậu mà.” Vẻ mặt Đỗ Thanh Hoa nghiêm túc.
“Cậu có biết không, tớ với anh ta không còn gì cả. Nhưng mà đúng là
có thể thỏa thuận.” Trân Nam Phương nói: “Đối với QL cũng chẳng có vấn
đề gì. Dù sao thì QL cũng có quy mô nhỏ hơn Thiên Ưng rất nhiều, càng
không nói đến các công ty kế toán khác nữa”
“Thật ra… Cô ấy ngẩng đầu lên, rồi lại nuốt lời định nói vào trong.
Cô ấy biết rằng, Trân Nam Phương trong lĩnh vực về kế toán tài chính
rất có thiên phú, hồi còn ở Đại học cũng rất dễ dàng mà lấy được chứng
chỉ kép về kế toán. Lần này Thiên Đạt bị có thể đụng tới, cũng là vì
điều này.
Nếu Trân Nam Phương không vì liên †ục gặp những chuyện không hay trong nhà thì QL đã sớm phát triển hơn nữa rồi.
“Chúng ta chuẩn bị cho chuyện tiếp theo đi. Tối nay sẽ đi gặp ông chủ của Thiên Đạt.” Trần Nam Phương mím chặt môi. Cô tin rằng chắc chắn có
thể thành công.
Đỗ Thanh Hoa nhìn bạn tốt của mình. Giờ phút này cùng với hình ảnh cô của một tháng trước, như hai người khác nhau vậy.
“Nam Phương à, tớ rất thích lúc cậu †ỏa sáng vì công việc.”
Trần Nam Phương làm bộ như tức giận mà liếc nhìn bạn tốt của mình một cái: “Vậy lúc khác thì không thích tớ à?”
“Thích chứ!”
Hai người lại kiểm tra đối chiếu số liệu một lân nữa, sau đó nghỉ
ngơi mấy tiếng lại mặc quần áo mà Thẩm Minh mang đến, chuẩn bị đến câu
lạc bộ Gia Thành. “Nam Phương, nhớ kĩ này, lát nữa đừng có mà quá cố
chấp. Nếu Thiên Đạt không có ý định sẽ dùng Thiên Ưng, tớ hiểu…” Đô
Thanh Hoa năm lấy tay Trần Nam Phương: “Nhưng cậu không được để bị làm
sao nhé.”
“Được rồi mà.” Miệng cô thì đồng ý, nhưng trong lòng đã hình dung ra tình huống bắt buộc phải làm rồi.
Nhưng mà họ vừa mới ra khỏi tòa nhà, còn chưa kịp ngồi lên xe, chợt nghe có người gọi tên cô.
“Trần Nam Phương.”
Trần Nam Phương ngây người nhìn người gọi mình, cho đến khi người kia đến gần, cô mới hoàn toàn xác nhận anh ta chính là Trịnh Hoàng Bách.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô hơi ngẩng đầu lên, không hiểu sao mới một tháng không gặp mà dường như cô nhìn thấy dấu vết thăng trầm của cuộc
đời trên khuôn mặt của anh ta.
Vì sự mất tập trung nhất thời này, cô đã bỏ lỡ sự ngạc nhiên trong mắt Trịnh Hoàng Bách.
“Mọi người định đi đâu vậy?” Anh ta hỏi ngược lại.
“Ồ, tôi đi dự một buổi tiệc trong ngành.” Trân Nam Phương chỉ vào Đỗ
Thanh Hoa và Thẩm Minh bên cạnh: “Chúng tôi phải đi rồi, sau này liên
lạc sau được không?”
“Bữa tiệc tổ chức ở đâu? Tôi đưa mọi người đi?” Trịnh Hoàng Bách
không chịu thua, có trời mới biết một tháng này anh ta đã tìm cô bao
lâu. Khó khăn lắm mới có thể gặp lại, anh ta không muốn nói lời từ biệt
sớm như vậy.
“Ở câu lạc bộ Gia Thành.” Trần Nam Phương vừa đáp vừa nhìn Đỗ Thanh Hoa, trao đổi bằng mắt xem có nên đi xe không.
“Vậy thì làm phiên anh Bách rồi.”
Thẩm Minh nói, Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa có thể không hiểu về ô †ô, nhưng anh ta thì có. Anh ta còn chưa bao giờ được đi xe MaybachI
Trịnh Hoàng Bách khẽ gật đầu, ôn nhu giúp Trần Nam Phương mở cửa ghế
phụ, chờ cô lên xe.