Minh Phúc co rúm lại, sau khi thở dài một hơi mới lấy hết can đảm nói một câu: “Cậu ba, mợ ba thích cậu đó.”
“Thích tôi sao?” Hà Minh Viễn di chuyển ánh mắt, nhìn về phía trước, chờ đợi câu trả lời của anh ấy.
“Từ ánh mắt của cô ấy có thể nhìn ra được.” Minh Phúc phân tích.
“Ánh mắt à?” Hà Minh Viễn nhíu mày hỏi lại, nhưng mà cô bị dị ứng với mùi đào.
“Cậu ba, tôi…” Minh Phúc có chút bối rối, nhưng vấn liều mạng nói:
“Cô Ngô Hà có nói đó đều đã là chuyện của quá khứ, con người ta khi còn
trẻ đều khá mãnh liệt và bốc đồng trong chuyện tình cảm, nhưng sau khi
trưởng thành thì tình cảm đó mới có ý nghĩa.”
Anh nhướng màu nói: “Sau khi trưởng thành thì mới có ý nghĩa?”
“Không phải sao?” Minh Phúc lập tức lấy lại tinh thần nói: “Tôi nghe
Minh Vy nói rồi, bà Diêu nói mợ ba là người giàu tình cảm, vì vậy, cô ấy luôn nhớ đến người bạn thời trẻ là điều rất bình thường.”
Anh trầm mặc không nói gì, trong lòng cũng thâm đồng ý với câu nói
này, cô gái bé nhỏ của anh là một người cứng đầu, cá tính mạnh mẽ, luôn
khăng khăng phải đối xử tốt với Đỗ Thanh Hoa, đối với người khác chắc
chắn cũng giống như thết “Cậu đang lái xe đi đâu vậy?” Anh đột ngột
ngước mắt lên nhìn.
Minh Phúc bị dọa run cầm cập, suýt chút nữa thì đi lệch hướng: “Việc này…”
“Ai bảo cậu lái xe vê hướng Kim Thành? Nam Phương còn chưa trở về nữa mà.”
“..” Thiếu chút nữa là Minh Phúc phun một ngụm máu lên vô lăng, anh
ấy thực sự là muốn khóc lóc kể lể mà không có chỗ nào để khóc, rõ ràng
là cậu chủ nhà anh bảo anh ấy lái xe trở về, vậy mà bây giờ lại lật lọng như thết Nhưng mà thế cũng tốt, cậu chủ nhà anh ấy và mợ ba sắp làm hòa với nhau rồi!
Bên phía Trần Nam Phương, Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Phong cũng đã
xuống xe, yên tĩnh ngồi ở số nhà mười hai đợi anh trai của Tô Thanh Nhã
xuất hiện.
Nhưng mà người muốn đợi còn chưa xuất hiện, đã xuất hiện hai người
nằm ngoài ý muốn của họ, một người là Ngô Hà, một người kia là Hà Minh
Vũ.
“Minh Vũ sao?” Trịnh Hoàng Phong kinh ngạc nhìn về phía đối phương: “Anh, anh còn nhớ tôi không?”
Hà Minh Vũ lắc đầu đầy ngỡ ngàng, nhưng cũng chỉ nhìn anh ta một cái, liền di chuyển ánh mắt, nhìn về phía Trần Nam Phương nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cô nhìn tới nhìn lui giữa anh ấy và Ngô Hà, có thể năm bắt một cách
chính xác vẻ mừng rỡ và ngạc nhiên trong đôi mắt của người đó.
“Tôi quen biết anh trai của chồng tôi thì có vấn đề gì sao?” Ngô Hà
chớp chớp đôi mắt một cách đáng thương nói: “Nam Phương, tôi không hề
nói gì.”
“Trà xanh ơi, cô đừng có làm ra vẻ đáng thương nữa đi!” Đỗ Thanh Hoa
lớn tiếng đáp lại: “Đang có rất nhiều người quan sát cô đó, sau này đừng có nói là Nam Phương bắt nạt cô.”
“Thanh Hoa, tôi không có mà…” Ngô Hà nghẹn ngào nói, nhìn về phía Hà Minh Vũ cầu cứu.
Nhưng mà anh ấy lại không có phản ứng gì, ánh mắt ngây ngốc nhìn về
phía Trần Nam Phương nói: “Cảm ơn vì đã cho tôi mượn tiền, tôi đã đến
đại học Thâm Thành rồi.”
“Anh…” Trân Nam Phương đang muốn nói thì cảm nhận được Đỗ Thanh Hoa
đang kéo tay áo mình, dường như là đang nhắc nhở cô, đừng quan tâm đến
người không nên quan tâm.
Nhưng thực ra ấn tượng của cô với Hà Minh Vũ cũng đơn giản như bộ não đang có vấn đề của anh ấy lúc này, thế là cô cười nói: “Đừng khách khí, đại học Thâm Thành rất đẹp.”
“Minh Vũ, em cảm thấy có chút không khỏe, hay là chúng ta về trước
đi” Ngô Hà lên tiếng đúng lúc, trong giọng nói khó giấu được sự khẩn
trương.
Trần Nam Phương khó hiểu nhìn cô ta một cái, trong lòng giống như bị
một đám sương mù bao trùm lên, cô đang suy nghĩ thì bị Hà Minh Vũ cắt
ngang.