Lấy thân phận gì mà che chở cho cô ấy? Quan hệ hợp tác trong công việc sao?
Cô không cảm thấy Trịnh Hoàng Bách rảnh rồi như thế, không khỏi cảm
thấy mê muội. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh nhanh chóng được đẩy ra, Đỗ
Thanh Hoa xuất hiện trước mặt họ.
Cười ha ha.
“Thoải mái quá!” Tiếng người phụ nữ nào hét lớn, đánh trả lại: Nam
Phương, cậu biết không, tớ đã đánh Ngô Hà tới mức ba ngày sau cô ta cũng không xuống giường được đâu!”
Trân Nam Phương không biết nên nói gì, cô biết bạn thân cô làm thế là vì cô vì thế chỉ có thể thở dài: “Thanh Hoa, cậu cần gì phải làm thế
với cô ta chứ?”
“Tại sao lại không?” Đỗ Thanh Hoa hừ một tiếng, nắm lấy tay Trần Nam
Phương: “Nam Phương à, tớ vẫn giữ nguyên câu nói kia, cậu là một người
quá lương thiện, đối xử với mấy đứa trà xanh trà đỏ cũng không thể quá
nương tay được!”
“Thế nhưng…” Cô nhướng mày, nháy nháy mắt.
“Không phải cậu nói mình sợ Hà Minh Viễn sao? Tớ không sợ anh ấy
đâu!” Đỗ Thanh Hoa nói rõ ràng: “Anh ấy vẫn một mực tin tưởng Ngô Hà,
nói rõ nơi này của anh ấy và cả nơi này nữa nhất định là đã có vấn đề
rồi.”
Trân Nam Phương thấy bạn thân mình đưa tay chỉ chỉ vào đầu và mắt của cô ấy, cô chỉ đành bất lực lắc đầu một cái.
Thế nhưng không ngờ Trịnh Hoàng Phong lại lên tiếng phụ họa: “Tôi
cũng cảm thấy gần đây Minh Viễn xử lý các vấn đề không được ổn cho lắm.”
“Nam Phương, cậu đã nghe thấy chưa.” Đỗ Thanh Hoa cảm thấy như có
người cho cô ấy chỗ dựa, đứng thẳng lưng: “Cũng xem như là anh sáng
suốt, ngay cả anh Phong đây cũng nhận thấy đang có vấn đề xảy ra nói rõ
rằng Hà Minh Viễn thật sự không đáng để cậu phải mong chờ.”
Trần Nam Phương rũ mắt.
Cô không biết nên nói gì, cô cảm thấy vô cùng thất vọng với Hà Minh
Viễn, dù cho cô biết được tình cảm mà anh dành cho anh cô, thế nhưng cô
lại không bằng người phụ nữ kia!
Vả lại cô đã quyết định sẽ điều tra ra chân tướng của mọi chuyện, vì
thế chắc chắn sẽ phải đấu đá với Ngô Hà, cô không muốn vì Hà Minh Viễn
mà cô lại phải nhượng bộ.
“Cô đấy! Làm gì cũng có chừng mực thôi!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Trân Nam Phương nghe thấy lời của Trịnh Hoàng Bách, chợt quay sang
nhìn anh ta. Sao cô vẫn luôn cảm thấy trong lời nói của anh ta lại lộ ra vẻ cưng chiều như thết “Có chừng mực gì chứ?” Đỗ Thanh Hoa trợn mắt
nhìn anh ta: “Cho dù tôi có phải liều mạng cũng sẽ không để cho bất kì
ai có thể bắt nạt được Nam Phương. Đừng nói tới Ngô Hà, đừng nói tới ba
bà Hạnh vừa từ phòng cấp cứu đi ra, tôi sẽ theo đánh đến cùng!”
“Bọn họ vẫn còn chưa ra sao?” Ánh mắt Trần Nam Phương lộ vẻ đau đớn,
rốt cuộc hai người họ vẫn là người đã nhận nuôi cô suốt hơn hai mươi năm qua.
“Nam Phương, cậu đừng như thế.”
Đỗ Thanh Hoa siết chặt tay: “Là do những người đó muốn lợi dụng cậu,
bây giờ còn muốn đổ lỗi cho cậu, bảo cậu gây ra cái chết cho Tân Anh
Huy, muốn hại chết cậu!”
Đúng thế, đây đều là sự thật.
Thế nhưng tại sao bọn họ lại uổng công nhiều như thế?
“Để chị dâu nghỉ ngơi đi, tôi đưa cô ra ngoài ăn cơm.”
Bà Hạnh chết rồi.
Ba Hải bị đưa vào đồn cảnh sát, nghe nói đột nhiên tinh thần ông ta trở nên không bình thường.