Cô ngây ngẩn cả người, ngồi đờ đẫn trên ghế, không biết nên phản ứng
như thế nào, lúc này mới biết gừng càng già càng cay, bà Diêu đều biết
hết tất cả mọi chuyện rồi!
“Sẽ không đâu, con hãy cho Minh Viên thêm chút thời gian.”
Ngừng lại một chút, bà Diêu liền nói tiếp: “Ta đã nói chuyện với Minh Viễn rồi, nếu Ngô Hà biết thân biết phận, nhà họ Hà cũng không ngại
nuôi một kẻ nhàn rỗi cả đời, nhưng nếu cô ta thật sự làm hại đến cháu cố nội của ta, không ai có thể bảo vệ được cô ta.”
Trần Nam Phương coi như đã hiểu ra, nếu như Ngô Hà không có tự mình
gây nghiệp, cô ta sẽ vĩnh viễn chăn ngang giữa cô và Hà Minh Viễn, ngay
cả bà Diêu cũng không can thiệp được!
Rốt cuộc là ai mà lại có bản lĩnh đến như vậy, hay là nhà họ Ngô và nhà họ Hà có ngọn nguồn gì sâu xa?
“Nam Phương.” Bà Diêu nắm lấy tay Trân Nam Phương, dùng giọng điệu
trịnh trọng nói: “Cô ta và Minh Viễn không thể có cơ hội, nếu cô ta dám
có bất cứ suy nghĩ hay tơ tưởng gì đến Minh Viễn, bà nội tuyệt đối sẽ
không để cô ta ở lại Kim Thành, thậm chí là cả Việt Nam..”
“Còn một chuyện nữa, Nam Phương à.” Bà Diêu nhìn chằm chằm vào mắt
Trân Nam Phương: “Hứa với bà nội đi, cho dù trước đây Minh Viễn đã làm
gì, con đều phải tha thứ cho nó, nó đều vì có lý do cả.”
Cô có phần không hiểu, nghi hoặc muốn hỏi lại, thì nghe thấy tiếng gõ cửa truyên đến.
Bác sĩ hộ tá đến kiểm tra, Trần Nam Phương đành phải cầm hộp gỗ lui ra ngoài, vừa đi ra tới cửa liền va phải Hà Minh Viễn.
Anh vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, liếc nhìn hộp gỗ: “Có đói không? Minh Phúc đã chuẩn bị xong cơm nước rồi, đi ăn một chút đi.”
“Bà nội sẽ không sao, đúng không?”
Trần Nam Phương đi được hai bước thì dừng lại, hai mắt đỏ hoe nhìn Hà Minh Viên hỏi: “Anh có bản lĩnh như vậy, sẽ không để bà nội xảy ra
chuyện, có đúng không?”
Anh mím môi mỏng, chỉ im lặng.
“Nói đi, Hà Minh Viễn!” Cô lo lắng kéo cánh tay anh: “Anh nói đi!”
Anh vươn tay gắt gao ôm chặt lấy cô: “Bà nội sẽ không sao đâu.”
“Đừng khổ sở mà Nam Phương à, bà nội sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Hà Minh Viên vuốt nhẹ lưng Nam Phương, dịu dàng an ủi.
“Là anh nói đó, anh không được nói xạo đâu đấy.”
Cô cũng không giấy ra, vẫn còn đang chìm đắm trong mớ suy tưởng của
bản thân: “Từ nhỏ đến lớn chưa ai tốt với em như vậy cả, em không muốn
bà có chuyện gì đâu.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Hà Minh Viễn nghe thấy những lời này, trong lòng thấy đau xót, người
con gái bé nhỏ của anh vô cùng trong sáng, chẳng nhiễm lấy chút vết bẩn
nào. Ai đối xử tốt với em ấy, em ấy sẽ moi hết †im gan ra mà đáp lại.
Vậy cũng tốt, chỉ cần đối xử tốt với em ấy, em ấy nhất định sẽ cảm nhận được, và cũng sẽ hồi đáp lại.
“Sau này, sẽ càng có nhiều người đối xử tốt với em thôi.”
Anh trịnh trọng cam đoan mà đáp.
Trần Nam Phương không ừ hử gì lại, cô chưa bao giờ yêu cầu quá cao đối với tương lai.
Anh bảo Minh Phúc cầm hộp gỗ đem về biệt thự để bảo quản, rồi lại ôm lấy cô đi qua phòng bên cạnh để ăn cơm.
Không biết rằng cách đấy không xa có một người đứng đấy, nhìn chằm
chăm về phía họ, người lạnh như tiền, đáy mắt ánh lên nỗi đau đớn: “Nam
Phương, anh nên làm gì để em nhìn đến anh đây?”