Cô nhăn mày lại, anh ta lần này là thực sự nghiêm túc ư? Hay là còn có mục đích khác?
Cô không dám suy nghĩ quá nhiều, sợ rằng lần vui vẻ này sẽ giống như lúc trước không kéo dài được bao lâu.
“Này!” Trần Nam Phương nhìn ra ngoài cửa xe phát hiện con đường có
chút khác thường, vươn người về phía trước võ nhẹ vào vai Minh Phúc phía trước đang lái xe nói: “Có phải anh đi nhầm đường rồi không? Đây không
phải là hướng đến bệnh viện mà?”
Lúc trước vân có thể nhìn thấy xe cứu thương, bây giờ đến cái bóng cũng không còn rồi!
“Đi về nhà.” Hà Minh Viễn chậm rãi nói rồi nắm lấy bàn tay của cô kéo trở về, giữ trong lòng bàn tay mình: “Cô cần phải nghỉ ngơi đi!”
“Tôi không cần! Tôi phải chăm sóc cho Thanh Hoa!” Cô phản bác lại:
“Anh không thể làm như thế này, tôi có quyền làm chủ tự do chính mình!”
“Vậy nên em từ chối đem bản thân giao cho chồng mình?” Nam Phương ngây ra, nhưng nhanh chóng đáp lại: “Đúng, tôi từ chối!”
Cô là một chút không thể thích ứng được với một Hà Minh Viễn da mặt
dày như vậy, bạn thân của cô Thanh Hoa còn đang bị thương, cô làm sao có thể ngồi yên không quan tâm đến được?
“Tôi cũng từ chối sự từ chối của em.”
“.” Nam Phương bị chọc giận đến mức cắn môi, cũng không thèm nói lời
vô nghĩa với anh ta nữa, dù sao, bất luận anh ta có đưa mình đi nơi nào, thì sau khi xuống xe cô có thể tự mình bắt xe tới bệnh viện là được
rồi, xe cũng không thể nào cứ đi mãi không dừng được!
Trong xe sau một vài giây rơi vào trạng thái im lặng, Hà Minh Viễn
tiếp xúc tiến lại, vòng qua bên cạnh cô, đặt đầu cô tựa lên vai mình:
“Em đêm qua đã không ngủ cả đêm rồi, em không nghỉ ngơi em bé cũng sẽ
theo em chịu mệt như vậy.”
Trân Nam Phương cảm thấy những gợn sóng trong lòng nhẹ nhàng trồi
dậy, anh khi nào lại ấm áp dịu dàng như vậy, cô là lần đầu tiên cô nhìn
thấy.
“Lại nói, cô ấy là đến bệnh viện của Hoàng Bách, Hoàng Bách sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Anh chắc chứ?” Cô nghiêng đầu sang, đôi môi xuân sắc lướt qua mũi
của anh, như con chuồn chuồn chạm vào nước chạm tới tim của hai người,
cô đỏ mặt: “xin, xin lỗi.”
Nhưng vẫn không quên vì bạn tốt mà nói: “Anh phải nói với bác sĩ
Hoàng Bách không chấp cô ấy, lần trước Thanh Hoa thực sự không có cố ý
mà.”
“Tôi không tin.” Hà Minh Viễn đáp, cơ thể một lần nữa tiến sát về
phía Trần Nam Phương: “Cô ta thường có thói quen gây sự như vậy.”
“Thanh Hoa mới không phải người như vậy!” Nam Phương quả quyết nói,
không đồng ý quay đầu lại phản bác kết quả không cẩn thận hôn phải Minh
Viễn, lúc này mặt cô lại càng đỏ lên: “Dù sao thì lân đó cũng là bác sĩ
Hoàng Bách bắt đầu chọn trước, Thanh Hoa mới kích động, anh ta muốn lấy
việc công trả thù tư, vậy tôi sẽ chuyển viện cho Thanh Hoa.”
“Vậy Hoàng Bách đã chọn cái gì rồi?” Đôi mắt Hà Minh Viễn sáng lên dán trên đôi môi tựa đỏ mọng tựa mật đào của cô.
Hà Minh Viễn mắt nhíu mày, anh thật ra có chút không hiểu tình cảm
của mình đối với Trân Nam Phương từ đâu mà có. Nhưng khi phát hiện ra
điều này thì buông bỏ không được nữa rồi, rõ ràng anh rất hận cô. Bây
giờ đã yêu cô rồi thậm chí là rất yêu.
Trần Nam Phương không thèm đáp trả vấn đề của anh, không chỉ bởi vì
anh và Trịnh Hoàng Bách là anh em, hon thế nữa vì có những lời mà cô
không thể nói rõ ràng ra được.
Cô nhìn chăm chằm khuôn mặt của anh, ngẩn ra một lúc, không thể không thừa nhận rằng ngũ quan anh ta rất đẹp, giường như là trời cao một tay
nặn ra Vậy.