“Minh Viễn, hà tất anh phải như vậy?” Trịnh Hoàng Phong nói với giọng điệu dứt khoát: “Nam Phương, cô ấy là vợ anh đấy…”
“Vậy thì tôi hôn cô ấy càng không có gì sai, đúng chứ?”
Hà Minh Viễn nhìn chằm chằm người anh em của mình, con ngươi như hiện lên một đốm lửa, giống như muốn thiêu đốt tất cả.
Trịnh Hoàng Phong toàn thân cứng đơ, quen biết anh nhiều năm như vậy nhưng
đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh kích động mạnh như thế, nhưng là cậu
cả nhà họ Hà thì có gì mà phải sợ chứ, liền cười mỉm một cái rồi nói:
“Nếu chỉ là có cảm xúc tự nhiên mà hôn thì không sao, nhưng theo tôi
thấy là anh đang cưỡng ép hôn đấy.”
Ba chữ “cưỡng ép hôn” cuối cùng được Trịnh Hoàng Phong nói một cách nhấn
mạnh, trong câu nói đó ẩn chứa một chút sự nguy hiểm “Có cưỡng ép hay
không, hỏi Nam Phương sẽ rõ.” Ánh mắt của Hà Minh Viễn từ từ chuyển sang người Trần Nam Phương, dịu dàng gọi một tiếng, Cô cũng run lên, không
ngờ lại bị sự dịu dàng đó mê hoặc.
Nhưng cô không thể phản bác, bởi vì một khi phản bác, sẽ nói rõ ra thái độ của cô sẽ nghiêng về vế sau.
Đây…cũng không phải là điều cô muốn, cô không thể cho Trịnh Hoàng Phong bất kì thứ gì, nhưng có thể từ chối rõ ràng với anh ta.
Chính trong lúc suy nghĩ của cô đang sắp tách riêng biệt thành hai phần,.
bỗng có một người nói với đến một câu: “Gô còn run như vậy, thì đứa bé trong bụng sẽ bị ảnh hưởng đó.”
Trần Nam Phương ngoảnh đầu nhìn thấy Ôn Tứ Hiên đứng tựa vào tường, bộ mặt hung tợn hiện rõ vẻ đắc ý.”
“Đúng rồi, ngồi trên ghế.” Anh ta xông đến cái ghế dài bên cạnh, nhìn thấy cô không động đậy còn có lòng tốt đi qua, kéo cô ngồi xuống: “Nghỉ ngơi
tốt nhé, tôi vừa đi xác nhận một chút với bác sĩ, khả năng không mang
thai được là không cao.”
“Thật vậy không?” Trân Nam Phương ngạc
nhiên nhìn anh ta, hai tay bất giác nắm lấy cổ tay áo của anh ta: “Anh
chắc chắn không? Bác sĩ mà anh tìm tại sao nói không giống như hôm qua
thế?”
“Đấy là lãnh đạo lớn nhất của bệnh viện.” Ôn Tứ Hiên tự hào rồi nói: “cho nên cô cứ thoải mái tinh thần nhé.”
“Cảm ơn anh.”
Cô cảm kích nói, đôi mắt đỏ hoe đi thăm Đỗ Thanh Hoa ở phòng chăm sóc đặc
biệt, thì thâm nói nhỏ: “Thanh Hoa, cậu nghe thấy không? Cậu sẽ không
sao đâu.”
Trịnh Hoàng Phong đi đến, nhẹ nhàng nói: “Nam Phương đừng buồn nữa, Ôn Tứ Hiên không phải đã hỏi rõ rồi sao.”
Trần Nam Phương gật đầu, không khóc nữa và nở nụ cười: “Đúng vậy, Thanh Hoa
của chúng ta là người có phúc, đã bao lần biến nguy thành an rồi.
Lần này chắc chắn cũng sẽ như vậy.”
Trịnh Hoàng Phong truyên thêm cho cô ấy chút niềm tin, Trần Nam Phương đắm
chìm trong cảm xúc của mình một hồi lâu mới nhớ ra đăng sau còn có Hà
Minh Viễn đang đứng đó. Nhưng cô không muốn đối diện với anh, giữa bọn
họ còn có điều gì để nói đâu?
Trái tim của anh đã có nơi thuộc về, cô sẽ không làm con thiêu thân lao vào lửa.