Trân Nam Phương không biết mức độ thân thực trong lời nói của anh ta
và cũng không muốn biết, trong lòng cô tràn đầy đau khổ, không biết là
vì bị người thân phản bội hay vì kết hôn sai lầm với Hà Minh Viễn.
“Anh không lấy thì sẽ đẩy cô ấy vào trong hố lửa sao? Vấn là câu nói
đó, anh có tư cách gì chứ!” Đỗ Thanh Hoa nghiến răng căm hận: “Tân Anh
Huy, nếu như giết người không phạm pháp thì bây giờ tôi nhất định sẽ cho anh một đao!”
“Đô Thanh Hoa, cô cút sang một bên cho tôi!” Tân Anh Huy nghểnh cổ
gầm lên giận dữ: “Tất cả điều này không phải là do cô tự làm ra sao, lúc đầu khi người đó chết, Nam Phương liền được khuyên trở về nhà nhưng
chính cô đã kéo cô ta lại để học hết đại học cho bằng được.”
“Chết tiệt! Anh còn mặt mũi nào mà nói?” Đỗ Thanh Hoa nhảy lên và đá
anh †a một cước: “Tôi còn không thèm hỏi các người có rắp tâm gì mà
không để cho Nam Phương học xong!”
Hai người đó anh một câu, tôi một câu, sẵn sàng chiến đấu. Đôi mắt
đẹp của Trân Nam Phương bên cạnh như kiếm sắc bén, thân thể gầy yếu run
run, lúc này gân như dựa vào trên người của Trịnh Hoàng Phong, đột nhiên cô cao giọng nói: “Anh im đi! Anh ấy chưa chết!” Nói xong, nước mắt rơi đầy mặt.
Cô hy vọng anh không chết, như vậy thì cô sẽ không cần phải trải qua
cuộc sống đau khổ như thế. Cô và anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.
“Nam Phương…” Đỗ Thanh Hoa sửng sốt, dường như cô lại nhìn thấy Trần
Nam Phương khi học đại học biết được tin dữ, nhưng không có cách nào để
nói hay an ủi.
Con người điên khùng như vậy.
“Phương…” Bóng dáng Ôn Tứ Hiên nhanh chóng lóe lên, một miếng giẻ nhét vào để chặn lại Tần Anh Huy vẫn còn muốn nói chuyện.
“Đã bảo anh im lặng rồi, tôi thấy tai của anh hoạt động không tốt nữa rồi, nên tháo ra rồi.”
Trịnh Hoàng Phong đau lòng nhìn người bên cạnh, cô dường như đã bị
vắt kiệt hết sức lực, một đôi mắt vừa nãy còn phát ra ngọn lửa mà đến
bây giờ lại như một cái giếng tĩnh mịch.
“Nam Phương.” Anh ta khẽ gọi: “Tôi đưa cô đi được không?”
Trân Nam Phương ngay cả sức lực để gật đầu cũng không có, chỉ có thể hơi cụp mắt xuống.
Trịnh Hoàng Phong nghiêng người ôm lấy cô, sải bước lớn đi ra ngoài.
Đồ Thanh Hoa vừa định đuổi theo nhưng lại bị Ôn Tứ Hiên kéo lại, tức
giận trợn mät: “Anh làm gì vậy, chúng ta không quen biết nhưng là lợi
dụng lẫn nhau mà thôi.”
“Tôi không quan tâm có quen biết hay không, cô không định dọn dẹp tàn cuộc sao?” Ôn Tứ Hiên đi về phía Tần Anh Huy đang trên mặt đất rồi nâng cằm lên: “Sợ răng vừa nấy anh chưa thỏa nguyện”
“Ưm ưm…” Tân Anh Huy trừng lớn đôi mắt kêu lên ưm ưm.
Vốn dĩ Đỗ Thanh Hoa không thèm nói chuyện với Ôn Tứ Hiên nhưng mà vừa nhìn thấy sắc mặt của Tần Anh Huy hiện ra, cũng không đuổi theo Trịnh
Hoàng Phong và Trần Nam Phương đã đi ngoài.
“Hoàng Phong, tôi muốn đi gặp anh ta.
Nghe thấy âm thanh của người con gái yếu đuối bên cạnh, trái tim
Trịnh Hoàng Phong đau đớn, anh ta hận không thể loại bỏ tất cả những tổn thương mà thế giới này gây ra cho Trần Nam Phương.
Càng huống chỉ là yêu cầu đưa cô ấy đi gặp “anh.” anh ta làm sao mà có thể không đồng ý được?