“Cô vẫn chưa bị dọa đủ sao.” Ôn Tứ Hiên nói với giọng lạnh lùng, bàn
tay đè trên cánh tay cô càng tăng thêm sức lực: “Nếu đã hứa với cô rồi
thì tôi nhất định sẽ thực hiện. Còn bây giờ thì phải đi bệnh viện trước
đã.”
Cô ra sức vùng vãy, muốn thoát khỏi anh ta: “Tôi không đi! Tôi muốn gặp anh trai tôi và Thanh Hoal”
“Vẫn chưa sợ sao.” Anh ta quơ quơ cánh tay đỏ thấm máu lên trước mặt
Trần Nam Phương: “Không đến bệnh viện thì tôi sợ cô sẽ chết vì mất máu
đấy.
“..” Cô đau đớn, máu chảy dọc theo cánh tay đến đầu ngón tay nhỏ xuống, cuối cùng cô cũng vì đứa con trong bụng mà đồng ý.
Khi Trần Nam Phương nhìn thấy bốn chữ Bệnh viện Thiên Ái, cô quay đầu qua trợn mắt nhìn Ôn Tứ Hiên: “Anh cố ý đúng không?”
Chọn bệnh viện nào không chọn, lại đi chọn bệnh viện của Trịnh Hoàng Bách!
“Chỗ này gân nhất.” Nói xong, anh ta lại trêu chọc: “Đương nhiên tôi
cũng muốn để cho cậu ba nhà họ Hà biết rằng tôi đã để ý người phụ nữ của anh ấy”.
Trần Nam Phương dứt khoát không nhìn anh ta nữa, cất bước đi vào, tại sao cô lại đi cãi nhau với đồ thần kinh chứ!
Vốn dĩ cô chỉ muốn nhanh chóng đến khu cấp cứu, nhưng Trịnh Hoàng Bách vẫn biết tin nên lại đến đưa cô đến khu VỊP.
“Mỗi lần chị dâu đến đều làm cho người ta vui mừng thật đấy.”
Biết anh ta đang mỉa mai mình, nhưng vì không muốn Hà Minh Viễn biết
nên cô chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, còn phải cố khen anh ta một
tiếng: ‘Bác sĩ Bách đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi thật sự rất biết ơn
anh.”
“Chị cảm thấy tôi sẽ giúp chị gạt anh Viễn sao?” Trịnh Hoàng Bách nhướng mày hỏi.
Trần Nam Phương nghẹn lời, nhưng vần mặt dày van xin anh ta: “Anh nói cho anh ấy biết thì có được gì đâu? Anh ấy đã rất bận rồi, cần gì phải
phiền anh ấy chứ?”
“Chị nghĩ rằng anh ấy sẽ không biết nếu tôi không nói?”
Cô muốn gật đầu, nhưng khi nhìn vào mắt Trịnh Hoàng Bách, cô lại sửa
lại lời: ‘Khả năng hồi phục của tôi rất tốt, chờ đến lúc anh ấy từ Anh
về là tôi đã khỏe lại rồi.”
Trần Nam Phương mấp máy môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng: “Bác sĩ Bách, anh cũng rất bận, đừng lo lắng cho tôi quá.”
Trịnh Hoàng Bách liếc cô một cái, sau đó nhìn ra ngoài phòng bệnh:
“Tôi có thể không lo lắng, nhưng tôi muốn biết vết đâm này liên quan gì
đến người đàn ông bên ngoài? Anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Không phải!” Cô nghĩ, ngập ngừng: “Thanh Hoa…”
“Hóa ra là rắc rối của mấy thằng nhóc gây chuyện à.” Trịnh Hoàng Bách cắt ngang: “Còn cô ấy thì sao? Bỏ lại bạn mình?”
“Không…’ Trân Nam Phương nghĩ rằng nếu anh ta đã hiểu lầm, vậy thì cứ để anh ta hiểu lầm hết mọi chuyện đi, lỡ nói ra sự thật rồi lại làm
phiền đến đồn cảnh sát, không tốt cho Thanh Hoa và anh trai cô, vì vậy
cô nhíu mày nói: “Ngày mai cô ấy sẽ đến thăm tôi.”
“Vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho chị nhập viện.” Anh ta đứng dậy bước ra
ngoài không cho cô cơ hội phản bác: “Ngày mai sẽ giúp chị giáo huấn
thằng nhóc kia một chút.”