“Hả, bạn của tôi không thoải mái, tôi ở bên ngoài với cậu ấy một
lát.’ Trân Nam Phương không muốn xảy ra xung đột, cô lấy cớ, sau đó len
lén liếc nhìn Hà Minh Viễn rồi đi sang bên cạnh anh: “Thật… Thật xin
lõi, tôi lại gây phiền phức cho anh rồi.”
Mặc dù ánh mắt của anh rất lạnh, hình như còn lộ rõ quyền sở hữu, anh đưa tay kéo người vào trong lòng: “Thật sự là một phiền phức lớn, em
hãy suy nghĩ thật kỹ trở về làm sao để tôi tha thứ cho em đi.”
“Hà Minh Viễn, anh nói ai phiền phức thế? Anh không muốn quan tâm cậu ấy thì buông tay, không cần anh quản!” Đỗ Thanh Hoa tức giận đến muốn
vọt qua cứu bạn tốt lại bị Trịnh Hoàng Bách ngăn cản: “Anh làm gì vậy?
Đừng cấu kết với nhau làm việc xấu nha! Anh mau thả tôi ral”
“Tomboy quả là tomboy, nói chuyện đủ ngông cuồng!”
“Tôi thấy anh muốn bị đánh thì có!”
Đỗ Thanh Hoa giơ quyền lên với anh ta, dù cho cô ấy có ăn mặc trung
tính thì cũng chỉ là một cô gái, sức lực không địch lại Trịnh Hoàng
Bách: “Anh thật là…
“Thanh Hoal” Trân Nam Phương dùng sức nháy mắt với bạn thân: “Không
phải cậu còn có việc ở Thiên Ưng sao? Hay là cậu về trước đi.”
“Nam Phương, tại sao cậu phải sợ anh ta? Hiện tại là xã hội pháp trị, dù anh ta có quyền thế cũng phải tuân thủ pháp luật!”
Hà Minh Viễn rùng mình cười một tiếng: “Tôi nghĩ cô có chút hiểu lầm về quyền thế của tôi rồi.”
“Đừng mài!” Trân Nam Phương trợn tròn cặp mắt đẹp, tay nhỏ của cô
dùng sức nắm lấy cánh tay của Hà Minh Viễn: “Thanh Hoa chỉ nói đùa thôi, anh đừng chấp nhặt với cậu ấy.”
“Nam Phương, cậu đừng để ý đến anh ta!” Đỗ Thanh Hoa cứng cổ nói:
“Chờ chúng ta tìm thấy anh trai cậu, tớ xem anh ta còn đe dọa cậu thế
nào?”
“Tìm anh trai sao?” Hà Minh Viễn chớp chớp mắt: “Hóa ra em tới Thâm Thành là để tìm anh trai à?”
Trần Nam Phương đối mặt với cặp mắt bình tĩnh của anh, trái tim cô
triệt để chìm xuống, cô đành phải thì thào giải thích: “Không phải,
không phải như vậy, Hà Minh Viễn, tôi…”
Anh tự tay nắm cằm của cô, cắt ngang lời cô nói: ‘Không phải như vậy, lẽ nào bạn tốt của em đang ly gián quan hệ giữa chúng ta sao?”
Trần Nam Phương khiếp sợ, ngay cả hít thở cũng khó khăn, cô sợ rằng
sơ sẩy một cái là Hà Minh Viễn sẽ bắt đầu đối phó với Đỗ Thanh Hoa.
“Minh Viên!” Trịnh Hoàng Phong đi tới, cặp mắt phượng sắc bén liếc
sang: “Nam Phương còn đang mang thai, anh phải chú ý cách nói chuyện và
giọng điệu của mình.”
“Hừ.’ Hà Minh Viễn cười lạnh.
“Anh.” Trịnh Hoàng Bách tranh thủ thời gian buông Đỗ Thanh Hoa ra rồi bước đến đỡ anh ta, Trịnh Hoàng Bách xem xét hết chỗ này đến chỗ khác
trên người anh ta mới nói: “Đi, để em kiểm tra cánh tay cho anh.”
“Nam Phương đã dân anh đến bệnh viện xử lý tốt rồi.” Trịnh Hoàng
Phong từ chối đi cùng, cả người anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hà Minh
Viễn.
Trần Nam Phương cách anh gần nhất, cô cũng cảm nhận được hơi thở trên người anh nhiều nhất, anh càng lạnh cô càng sợ, thân thể mảnh mai có
chút run rẩy.
“Sợ tôi như vậy mà còn dám đi tìm người khác.” Bờ môi ấm áp của anh
dán trên tai cô, anh dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy.
“Tôi…tôi không có…’ Trần Nam Phương muốn chứng minh mình, thế nhưng
cô càng run lên. Cô chỉ có ôm chặt lấy cánh tay của anh, sợ anh thật sự
sẽ đẩy mình ra. Nhưng nói như vậy thì xem cô là gì?