“Nếu anh đã không tin Thần Tiên Đan này của tôi, vậy được thôi, cáo từ.”
Lăng Thành không thèm để ý chút nào, xoay người rời đi. “Chờ đã!” Lăng
Thành vừa đi được mấy bước, Dương Long bèn gọi hắn lại. “Thứ đồ chơi này của cậu thật sự có thể giúp tôi đột phá đến Võ Tướng?” Dương Long nửa
tin nửa ngờ hỏi. “Đương nhiên.” Lăng Thành lười nói nhiều, đơn giản đáp
lại hai chữ. Dương Long thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Được, tôi lấy viên
Thần Tiên Đan này, cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Lăng Thành nở nụ cười. Cái tên Dương Long này giàu nứt đố đổ vách, tự cho là bất cứ chuyện gì đều có thể dùng tiền giải quyết. Được, anh có tiền
đúng không, vậy hôm nay tôi sẽ khiến anh phá sản.
Trong lòng suy nghĩ, Lăng Thành bèn đưa ra hai ngón tay. Lăng Thành vốn dĩ
muốn đòi 20 tỷ. Nhưng mà rõ ràng Dương Long đã hiểu sai ý hắn. “200 tỷ?” Ánh mắt Dương Long phát sáng, lập tức cắn răng gật đầu nói: “Được, 200
tỷ, tôi mua!” Ớ? 200 tỷ... Lăng Thành sững sờ, dùng 200 tỷ mua một viên
Thần Tiên Đan của hắn mà mắt cũng không nháy một cái, cái tên này thực
sự là hào phóng một cách quá đáng.
Lăng Thành lúc này còn chưa phải là người tu luyện, hoàn toàn không cảm nhận được sự đau khổ khi kẹt tại bình cảnh, cho nên không cách nào hiểu được cảm giác của Dương Long. Lăng Thành vừa kinh ngạc vừa phấn chấn kích
động, Thần Tiên Đan hắn luyện chế ra thế mà đáng giá như vậy. Vậy sau
này chính hắn còn khổ cực kinh doanh công ty làm gì, luyện thêm một ít
Thần Tiên Đan là được rồi.
Trong lòng đang mơ mộng, bèn nghe thấy Dương Long lạnh giọng nói: “Có điều
tôi phải cảnh cáo trước, nếu viên Thần Tiên Đan này không có hiệu quả,
tôi sẽ cho cậu biết lừa gạt tôi sẽ có kết quả gì.” Lúc này ngữ khí của
Dương Long lạnh lùng, toàn thân trên dưới cũng tràn ngập sát khí đáng
sợ. Lăng Thành cười nhạt một tiếng: “Cái này anh cứ yên tâm.” Dương Long vỗ tay, gọi tài vụ tư nhân của hắn tới, chuẩn bị chuyển tiền cho Lăng
Thành.
Đúng lúc này, Lăng Thành mỉm cười, nói: “Tổng giám đốc Dương đừng vội, tôi
còn chưa đồng ý bán cho anh với giá 200 tỷ đâu.” “Cậu có ý gì?” Sắc mặt
Dương Long trầm xuống. Tên nhóc này chán sống à, dám lật lọng? Lăng
Thành mặt không thay đổi, chỉ nhẫn ngọc ở trên bàn thờ: “Ngoại trừ đưa
cho tôi 200 tỷ, vật này tôi cũng muốn.”, Dương Long nhìn theo hướng tay
hắn chỉ, hít sâu một hơi. Cái nhẫn ngọc này là hắn ta trộm từ phái Thiên Sơn ra, nghe nói trong nhẫn có bí mật lớn, kết quả hắn nghiên cứu hơn
một năm cũng không phát hiện ra cái gọi là bí mật lớn ấy. Ngược lại giữ ở bên người cũng vô ích, không chừng về sau còn có thể rước lấy phiền
toái, chẳng bằng thuận thế cho cái tên Lăng Thành này.
Trong lòng suy nghĩ, Dương Long gật gật đầu: “Được, chỉ là một món đồ cổ
thôi, cậu cầm lấy đi.” Ấy? Vậy mà đồng ý? Lăng Thành kinh ngạc, hắn
vốn dĩ cho rằng Dương Long sẽ từ chối, không nghĩ rằng hắn ta lại dứt
khoát như vậy. Có điều Lăng Thành cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng
qua đó, cầm nhẫn ngọc lên đeo vào tay. Không lớn không nhỏ, đeo lên rất
vừa vặn, ha ha.
Lăng Thành rất hài lòng, nhưng mà hắn không có chú ý tới, trong nháy mắt hắn đeo nhẫn ngọc lên, khóe miệng Dương Long hiện lên ý cười. Chiếc nhẫn
kia vốn là do hắn trộm. Nhưng từ giờ khắc này, nó chính là do cái tên
Lăng Thành này trộm!
Dương Long nhanh chóng chuyển khoản cho Lăng Thành 200 tỷ. Một viên Thần Tiên Đan, đổi 200 tỷ, cộng thêm một món đồ cổ, đúng là lời lớn, Lăng Thành
hài lòng rời khỏi trang viên...
Giờ này khắc này. Tại biệt thự nhà họ Lăng.
Mọi người vừa trải qua một ngày ồn ào náo nhiệt, khách mời trong biệt thự
đã về gần hết, vài vị bề trên nhà họ Lăng cũng đã ra về, chỉ còn lại thế hệ trẻ tuổi ở lại trong sảnh tiệc nâng cốc nói chuyện vui vẻ, la hét
muốn phá động phòng. Chú rể Vương Viêm lúc chiều uống nhiều quá, lúc này đang ngủ say ở trong phòng, cho nên cô dâu Trương Giai Giai phải thay
Vương Viêm tiếp đãi khách.
Lăng Nghệ, Trần Vân đương nhiên cũng ở đó. “Được rồi, tiệc rượu cũng hòm
hòm rồi, về nhà thôi.” Lúc này, Trần Vân nhìn thời gian đã không còn
sớm, thúc giục nói. Lăng Nghệ rõ ràng còn chưa chơi đã, hất tay: “Hôm
nay thừa dịp Vương Viêm kết hôn, chúng ta hiếm có dịp tập trung lại một
chỗ như vậy, em về trước đi, anh ở lại trò chuyện với bọn họ một lát
nữa.” “Uống nhiều như vậy rồi, còn có chuyện gì mà trò chuyện nữa.”
Gương mặt Trần Vân không vui, có điều trước mặt mấy người trong gia tộc, cô cũng không muốn Lăng Nghệ phải khó xử, bèn về trước.
Trần Vân vừa đi, ánh mắt của Lăng Nghệ bèn rơi vào trên người cô dâu Trương
Giai Giai. Thế hệ trẻ tuổi ngồi ở đó uống rượu, Trương Giai Giai vẫn
luôn châm trà rót nước, đúng chuẩn mực dâu thảo vợ hiền. Cô em dâu này
mặc dù mặt mũi tạm được, nhưng mà cái dáng người kia lại rất hợp lòng
người. Vốn dĩ đã có chút say, lúc này nhìn Trương Giai Giai, càng nhìn
càng thấy xinh đẹp. Ực! Lăng Nghệ nhịn không được âm thầm nuốt nước
miếng.
Lúc này, mọi người đều uống hơi say rồi, Lăng Nghệ đứng lên cười nói: “Được rồi, hôm nay mọi người cũng chơi đã rồi, Vương Viêm còn chưa tỉnh đâu,
Giai Giai còn phải dọn dẹp, cũng đừng phá động phòng nữa, đều trở về
đi.” Thấy Lăng Nghệ nói như vậy, đám người nhao nhao gật đầu. Cũng không có người dám phản đối. Dù sao sau này hắn ta sẽ thừa kế gia tộc.
“Giai Giai à, hôm nay thực sự là khổ cho em rồi.” Nhìn người cuối cùng đi
khỏi đó, Lăng Nghệ quay về phía Trương Giai Giai nói. Trương Giai Giai
thận trọng nở nụ cười: “Anh cả khách sáo rồi, đây đều là việc em nên
làm, Vương Viêm uống nhiều quá, không thể chiêu đãi mọi người, em đành
thay anh ấy vậy.” Lăng Nghệ gật gật đầu: “Vương Viêm có thể lấy được
người vợ tốt như em, thực sự là có phúc lớn mà.” Vừa nói, vừa đi đến cái bàn ở trước mặt, rót một chén trà.
Chính vào lúc này, Lăng Nghệ từ trên người lấy ra một cái bình nhỏ, đổ một
chút bột phấn vào trong nước trà. Làm xong những thứ này, Lăng Nghệ quay người đưa trà cho cô: “Giai Giai, hôm nay uống nhiều rượu rồi, uống
chén trà cho tỉnh rượu, lát nữa còn phải nhờ em chăm sóc Vương Viêm
nữa.” “Cám ơn anh cả.”
Trương Giai Giai không nghĩ nhiều, nhận chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm.
“Được rồi, vậy em làm việc đi, anh cũng trở về đây.” Lăng Nghệ cười nói. Trương Giai Giai vâng một tiếng, tiễn hắn ra bên ngoài sảnh tiệc, sau
đó trở lại dọn dẹp bàn rượu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Trương Giai
Giai cảm thấy mơ màng, sau đó bèn ngã xuống ghế sô pha, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, bên ngoài cửa phòng khách có một bóng người thoáng lướt qua. Lăng
Nghệ cười bỉ ổi đi tới. “Thơm quá!” Đi đến trước sô pha, thời điểm bế
Trương Giai Giai lên, Lăng Nghệ chìm đắm hít một hơi. Hôn một cái! Lúc
này Trương Giai Giai đã không còn tỉnh táo, Lăng Nghệ không kiêng kị gì
cả.
Sau mười mấy phút. Một chiếc xe Coupe màu đỏ nhanh chóng phóng tới, dừng ở
cửa biệt thự, ngay sau đó vẻ mặt Trần Vân không thay đổi từ trên xe bước xuống. Mới vừa vào sảnh tiệc đã nghe được thứ âm thanh làm cho người ta đỏ mặt. Không hề do dự chút nào, Trần Vân bước nhanh tới, mở cửa ra.
Lăng Nghệ đang chìm đắm trong hương vị mê người kia, suýt chút nữa bị
dọa chết khiếp, đơ người trong nháy mắt. Nằm chung một chỗ với hắn chính là Trương Giai Giai, lúc này cô vẫn còn đang hôn mê, có thể đã bị xâm hại rồi.
Nhìn thấy tình huống trong phòng, Trần Vân tràn đầy phẫn nộ, đi qua hung
hăng tát Lăng Nghệ một cái, chỉ vào mũi hắn mắng to lên: “Lăng Nghệ, anh có thấy có lỗi với tôi không? Tôi biết chắc anh ở lại không có ý tốt mà.” “Nó là em dâu của anh đó! Anh sao có thể làm ra loại chuyện táng
tận lương tâm này hả? Anh chính là tên súc sinh! Anh có xứng với tình
cảm của tôi không!”
Vợ tức giận khiến cho Lăng Nghệ hoảng hốt, lập tức quỳ xuống, không ngừng
tát mặt mình: “Vợ à, vợ ơi anh sai rồi, anh là súc sinh, là do anh háo
sắc, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em...” Lăng Nghệ vốn bị vợ quản nghiêm, bây giờ lại làm ra chuyện này, bị vợ bắt được tại trận, có thể không
sợ hay sao.
Trần Vân tức giận đến mức thân thể mềm mại phát run, chồng của cô làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, lỡ như bị lộ ra, về sau làm sao
còn kế thừa gia tộc được nữa? Có câu nói rất hay, vợ anh em không thể
ham, đây là phạm vào điều tối kỵ!
Trần Vân cắn chặt môi: “Đứng
lên, mặc quần áo vào.” Lăng Nghệ nào dám ho he gì, vốn dĩ hắn cũng có
chút sợ vợ, vội vàng mặc quần áo rồi đi theo, thận trọng mở miệng nói:
“Vợ à, tiếp theo phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Trần
Vân trừng mắt liếc hắn một cái, cô có thể nhìn ra, Trương Giai Giai là gái vẫn còn trinh, bây giờ bị Lăng Nghệ làm nhục, tỉnh lại không thể
nào không phát hiện ra. Trần Vân tức giận giậm chân một cái: “Lăng Nghệ, món nợ này tôi về nhà sẽ tính với anh sau. Bây giờ anh nhanh đi... Đi
tìm cái Kính Bát Quái kia, đặt ở bên cạnh nó.” Kính Bát Quái? Tìm thứ đó làm gì? Lăng Nghệ vẻ mặt mơ hồ. Trần Vân tức giận nói: “Thất thần làm
gì? Nhanh đi tìm đi, chỉ có vật này mới có thể giúp anh không bị nghi
ngờ. Bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể giá họa cho thằng em
trai Lăng Thành vô dụng kia của anh thôi.”