Đúng như những gì tiểu Dung đã lên kế hoạch, hôm nay cô ta theo tiểu Hiên
đến Tôn gia dùng bữa tối cùng các thành viên trong gia đình, bao gồm
tiểu An. Từ lần đầu tiên cô ta được dùng bữa ở nơi này, về sau liền cảm
thấy đồ ăn ở nhà không khác đồ ăn cho gia súc là mấy, thậm chí còn có
cảm giác buồn nôn...
Lục Đông
Anh phải chuẩn bị đồ ăn riêng cho tiểu Huy, cậu bé thuộc tuýp người kén
ăn, khác hoàn toàn so với hai anh chị của cậu, khiến Lục Đông Anh có
phần đau đầu, thậm chí còn phải mời cả chuyên gia dinh dưỡng...
"Tiểu Dung ăn nhiều lên con, đồ ăn vẫn còn nhiều mà, nếu con thấy không hợp
khẩu vị để cô sai người hầu đi nấu mấy món khác nhé...!"
"Dạ thôi ạ, tiểu An bảo con nên biết thân biết phận, con không dám làm
phiền gia đình mình đâu ạ, cảm ơn cô vì bữa ăn rất ngon, nhưng con ăn
nhiêu đây là đủ rồi..."
Lục
Đông Anh gật đầu, đúng lúc tiểu Dung đang cười thầm trong lòng chuẩn bị
để nghe tiểu An bị mắng thì Tôn lão gia đã lên tiếng trước, lần này chắc chắn cô ta sẽ vô cùng thê thảm...
"Tiểu An, con gái yêu dấu..ta vừa đi công tác về, có mua trà hoa hồng mà con
thích nhất đấy...ta sẽ dặn quản gia pha trà mang lên phòng cho con
nhé...!"
Tiểu An vui vẻ gật
đầu, cô đưa ánh mắt khiêu khích nhìn về phía tiểu Dung đã tức không làm
gì được, bây giờ chỉ đợi Lục Đông Anh lên tiếng nữa thôi...
"Mẹ cũng đã cho người mang tinh dầu hoa hồng đặt trên phòng con rồi, nếu
con muốn hương nào khác có thể nói với mẹ nhé, mẹ sẽ sai người mua cho
con...!"
"Vâng ạ...con cảm ơn...!"
Dường như lời tiểu Dung vừa nói không hề lọt tai vào hai người quyền lực nhất nhà họ Tôn, cảm giác giống như bọn họ đang cố tình phớt lờ lời cô ta
nói...
"Con ăn xong rồi thì lên phòng nghỉ ngơi đi, chốc nữa sẽ có người mang trà bánh lên cho con..."
Sau khi tiểu An rời đi, Tôn Vĩnh Thành lúc này mới thu lại dáng vẻ cưng
chiều con gái kia mà nghiêm nghị nói chuyện cùng hai đứa còn lại...
"Tính cách của tiểu An như thế nào thì ta là người hiểu rõ nhất, con bé sẽ không tự nhiên nói con là
nên biết thân biết phận, trừ khi con đã làm gì quá đáng...ta không phải
đang uy hiếp con, nhưng khi đã có tất cả mọi thứ, thì đừng có quên mất
xuất thân của mình, biến bản thân trở thành một người đáng ghét. Nên nhớ rằng ta cho được, sẽ lấy lại được...thậm chí ta sẽ lấy lại gấp mười
lần...vậy nên làm gì thì suy nghĩ cho kĩ...!"
Lục Đông Anh nhìn tiểu Dung uất ức sắp khóc, lắc đầu thở dài...
"Khóc lóc cái gì, hành động vô nghĩa đó chỉ có tác dụng với tiểu Hiên thôi,
tất cả những việc con làm bọn ta đều biết hết, đừng để chuyện đi quá
xa...đến lúc đấy thì không còn cơ hội quay đầu đâu..."
Tiểu Dung lúc này mới nói được một câu trong nước mắt...
"Con nghĩ tiểu An ghét con vì con cướp đi tình yêu thương của cô ấy, nên
tiểu An mới nói như vậy...chứ con thật sự không có làm gì cả...!'
"Tiểu An không nghĩ vậy đâu, con bé biết chúng ta yêu nó nhiều như thế nào,
con qua lại với nhà chúng ta từ lâu, cũng biết nó là tiểu công chúa đích thực của Tôn gia, vậy hà cớ gì con bé phải ghen với 'một người ngoài'
như con chứ...?"
Lục Đông Anh
cố tình nhấn mạnh chữ người ngoài như để cảnh cáo tiểu Dung đừng có làm
gì dại dột động chạm đến những đứa con của bọn họ. Ngày hai đứa trẻ ra
đời chính là ngày vợ chồng Tôn gia hạnh phúc nhất trên đời. Huống chi
tiểu An lại là con gái, mang nét đẹp của Lục Đông Anh khi còn trẻ, khiến Tôn Vĩnh Thành cưng chiều tận trời, bao dung cho cô bé làm tất cả mọi
thứ...
"Chúng ta nói như vậy
thôi, con tự có thể hiểu được...tiểu Hiên lại thích con như vậy, đừng
khiến thằng bé tổn thương, từ nhỏ nó đã là đứa trẻ ngoan ngoãn...nó
thương con chính là thật lòng, đừng phụ bạc nó..."
Tiểu Dung gật đầu, nhưng cô ta căn bản chính là không phục, cha mẹ Tôn chất
vấn cô ta nhiều như thế, vậy mà tiểu Hiên lại không hề bênh vực cô ta
một câu nào. Cái tên hèn nhát này sớm muộn gì cũng để cô ta bị bức
chết...
"Tiểu Dung còn ít tuổi, chưa hiểu chuyện, cha mẹ đừng nên nặng lời với cô ấy quá, sau này còn nhiều cơ hội để sửa chữa mà...!"
Lục Đông Anh gật đầu không nói gì, cô biết tiểu Dung khi còn bé rất ngoan
ngoãn hiểu chuyện, nhưng có vẻ do tiếp xúc với hào môn một cách quá
nhanh khiến cô bé hình thành đức tính xấu xa rồi, chuyện này có sửa được hay không còn phụ thuộc vào chính bản thân cô bé...