Lúc 6 giờ tối, Chử Liên Dĩnh có gọi cho Vũ Hiểu Châu bảo cô chuẩn bị
để ra ngoài ăn tối, thế nên bây giờ cô đang loay hoay trang điểm để kịp
lúc, nếu không anh sẽ hối thúc rồi giận dữ vì phải chờ đợi.
Trang điểm sương sương qua cho khuôn mặt, sau đó chọn lựa một chiếc đầm, cuối cùng là chạy vào phòng tắm để tắm.
Tắm rửa xong xuôi, sạch sẽ, Vũ Hiểu Châu mặc chiếc đầm ren mỏng xuyên thấu, gợi cảm và quyến rũ nhưng đó là hình tượng cô theo đuổi và hướng tới từ khi trưởng thành đến nay, nhưng ngặt nổi chiếc đầm này có khóa kéo đằng sau nên cô không thể tự mình kéo lên.
Đưa tay vòng ra phía sau
khó khăn, cố gắng kéo lên. Kéo được lên nửa đoạn thì không thể kéo lên
được nữa, căn bản đã bị kẹt cứng.
“ Ơ... sao thế? Mình đang gấp mà. ”
Kéo xuống để thay bộ khác cũng chẳng được, cố gắng kéo lên cũng không xong. Vũ Hiểu Châu bất lực ra ngoài, chờ Chử Liên Dĩnh giúp mình vì vốn dĩ
ngoài anh ra cô chẳng biết nhờ ai.
Bực tức ngồi trên giường chờ
đợi, nhưng cô vẫn không chịu bỏ cuộc, nóng nảy đưa tay ra phía sau nắm
lấy khóa váy dùng sức ghì mạnh xuống, đột nhiên...
• Cạch... • Xoẹt...
Hai âm thanh chênh lệch nhau tầm khoảng hai giây, người đàn ông đứng ở cánh cửa trố mắt nhìn cô gái đang ngồi trên giường, còn cô ấy thì hốt hoảng
quay sang, sau đó giữ chặt lại đằng trước để đừng hớ hên, la lên:
“ Anh... anh nhắm mắt lại, không được lợi dụng. ”
“ Cũng đâu phải chưa từng nhìn, tôi còn được chạm qua. ”
Chử Liên Dĩnh thong thả tự nhiên bước vào, tiến lại gần Vũ Hiểu Châu, sau đó lên tiếng:
“ Quay lưng qua. ”
“ Anh nhắm mắt lại đi. ”
“ Lưng thì có gì đâu mà đáng nhìn? Nhắm mắt làm sao kéo? ”
•••
Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, cao cấp nhất tại thành phố
D. Với kinh nghiệm của một tiểu thư, từng ăn qua ở những nhà hàng bậc
nhất, Vũ Hiểu Châu nhìn vào lập tức đã biết, quay sang nói với Chử Liên
Dĩnh khi anh đang mở dây thắt an toàn.
“ Ờ... chúng ta sang nhà hàng khác ăn đi, nhà hàng này tôi cảm thấy view không được đẹp. ”
“ Nơi đây em chê thì chúng ta về nhà luôn. ”
Dù gì anh cũng được sinh trước cô, kinh nghiệm và sự trải đời hơn cô rất
nhiều, nên chỉ nhìn vào một biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của cô lúc này
anh đã hiểu rõ cô đang nghĩ gì.
Bước xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe cho Vũ Hiểu Châu. Thấy thế, cô đưa tay tháo dây thắt, sau đó như ép buộc bước xuống.
Quả nhiên không sai với những gì Vũ Hiểu Châu dự đoán, bên ngoài đã sang
trọng, bên trong còn gấp nhiều lần hơn thế nữa, nhưng bây giờ đã lỡ bước vào chẳng lẽ bước ra, nên đành ngậm ngùi vậy thôi.
Với một tiểu
thư như cô, mua luôn cả nhà hàng này cũng được, tiền bạc đối với cô
không là vấn đề, nhưng đối với Chử Liên Dĩnh là cả một chuyện to lớn. Cô đảm bảo một bữa ăn hôm nay, số tiền được thanh toán bằng ba hoặc bốn
tháng lương của anh cộng lại, nhưng nếu cô giành trả liệu anh có đồng ý
không?
Nhưng cô đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường...
“ Được rồi, chỉ hai món này thôi! ”
Vũ Hiểu Châu trả lại menu cho nhân viên phục vụ, Chử Liên Dĩnh lắc đầu,
trong mắt có ý cười rõ ràng, đưa tay ra hiệu bảo nhân viên phục vụ đưa
menu cho mình chọn món.
Đôi mắt tròn xoe trong veo của Hiểu Châu
căng to hết cỡ khi anh liên tục chọn món, còn những món đắt nhất của nhà hàng. Bức rức quá, cô phải dùng chân đạp vào chân anh dưới bàn ra hiệu, cuối cùng anh mới chịu dừng lại.
“ Tạm thời nhiêu đây, rượu vang lên trước! ”
“ Vâng! ”
Cô nhân viên phục vụ cúi đầu bước đi, đợi cô ấy đi được một đoạn khá xa,
cô chòm người về phía trước nói nhỏ với người đang ngồi đối diện:
“ Này, anh gọi nhiều món như vậy sao ăn hết, phí lắm! ”
“ Tôi đang đói mà, không ăn lấy sức đâu làm việc. ”
“ Nhưng mà... ”
Chưa nói hết câu, Vũ Hiểu Châu chợt nhìn thấy nhân viên phục vụ mang rượu đi ra, khiến cô im bật trở về tư thế chuẩn mực, trạng thái bình thường,
sắc mặt kêu kỳ.
Những món được chọn được bày biện tinh tế đẹp mắt
trên bàn, Vũ Hiểu Châu có chút thèm thuồng vì cô cũng là một cô gái ham
ăn, còn Chử Liên Dĩnh, anh đang thưởng thức ly rượu vang thượng hạng
trên tay.
” Anh uống rượu đến no rồi à? ”
” Tôi đang chờ em ăn xong mới dám ăn. ”
“ Hứ... đáng ghét! ”
Chử Liên Dĩnh bật cười với vẻ mặt giận dỗi đáng yêu của Vũ Hiểu Châu, ngồi
thẳng dậy, đặt ly rượu xuống bàn bắt đầu ăn tối. Lý do anh không ăn chỉ
là đang muốn ngắm cô, hôm nay cô đặc biệt xinh đẹp làm anh nao lòng,
chẳng thể rời mắt được dù chỉ một chút.
Bữa ăn tối lãng mạn kết thúc, ngồi thêm một lát nữa thì Chử Liên
Dĩnh ra hiệu cho nhân viên phục vụ thanh toán. Lúc cô ấy đi ra, anh đã
vươn tay muốn nhận hóa đơn. Nhưng, cùng lúc này, Vũ Hiểu Châu đã đứng
lên cầm lấy khi cô nhân viên vừa bước tới và chưa kịp nói gì, lấy chiếc
thẻ của mình để vào bên trong hóa đơn, mỉm cười lên tiếng:
“ Chúng tôi là vợ chồng, tiền của anh ấy tôi giữ. ”
Từ lúc ở trong nhà hàng đến lúc lái xe gần đến chung cư, nhưng Chử Liên
Dĩnh và Vũ Hiểu Châu đều im lặng không nói với nhau một lời. Cô nghiêng
đầu nhìn sang anh, thấy anh rất tập trung vào một việc gì đó ngoài việc
lái xe, hình như là đang giận cô về việc vừa rồi.
“ Này, anh giận tôi hả? ”
Bàn tay của Vũ Hiểu Châu đặt lên cánh tay của anh lay nhẹ, nhưng đổi lại là khuôn mặt không chút biến sắc, im lặng trầm ngâm.
“ Chỉ có một bữa ăn tối thôi mà anh cũng thái độ! Hứ...”
Vũ Hiểu Châu vốn dĩ rất hay giận dỗi, nên cô bĩu môi một cái, sau đó lấy
điện thoại trong túi xách lướt mạng xã hội cho đỡ chán ngán người bên
cạnh, nhưng đột nhiên sắc mặt của cô trở nên hớn hở vui vẻ hẳn lên.
Khi nãy, cô đã nhờ Chử Liên Dĩnh chụp ảnh cho mình sau khi những món ăn đã
được bày ra trên bàn, lâu lâu cũng muốn khoe mẽ một chút về cuộc sống ở
hiện tại, như mọi người bảo là cuộc sống của Vũ tiểu thư sau khi kết
hôn.
Khung cảnh được chụp trong một nhà hàng sang trọng, dưới bàn
là những món ăn đắt đỏ, khuôn mặt của cô thể hiện rõ ràng sự hạnh phúc
và viên mãn, trên bàn tay cầm ly rượu ấy có đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh được chồng tặng và một chiếc đồng hồ hàng hiệu. Chỉ trong vài phút được đăng tải, cô nhận được rất nhiều sự quan tâm, tuy họ không quá bất ngờ nhưng thật sự khiến người khác ganh tỵ đỏ mắt.
Về đến chưng
cư, Vũ Hiểu Châu ngoe nguẩy đi trước Chử Liên Dĩnh. Tới căn hộ, cô tự
bấm mật khẩu vào nhà, định thay đổi đôi giày cao gót bằng đôi dép bông ở nhà, nhưng chưa gì thì cô đã bị người đàn ông phía sau tấn công bất
ngờ.
Chử Liên Dĩnh xoay người cô lại ép lưng vào tường, chưa hết
hoảng hốt thì đôi môi gợi cảm đã bị anh chiếm lấy mạnh mẽ ngấu nghiến.
Hiểu Châu trợn mặt, chiếc túi xách trên tay rơi xuống dưới nền, thuận
tiện cho cô dùng tay ngăn anh làm càng, có ý đồ xấu xa với mình.
• Bụp... bụp... bụp...
“ Ứm... ”
Vũ Hiểu Châu đánh thùm thụp vào tấm lưng to rộng, cứng ngắt của anh, nhưng càng đánh đổi lại anh càng mạnh bạo, đôi tay của cô lại đau nữa chứ.
Chử Liên Dĩnh bình thường từ tốn, nho nhã bao nhiêu thì hôm nay anh khốn
nạn bấy nhiêu. Chưa được sự cho phép của đối phương đã cư.ỡ.ng é.p, đây
có được gọi là cư.ỡn.g h.iế.p hay không chứ?
Lúc này, anh mới chịu buông tha đôi môi của cô, hơi thở dồn dập khó khăn lên tiếng:
“ Không! Anh hoàn toàn tỉnh táo, anh lúc nào cũng tỉnh táo! ”
Cuối cùng, Chử Liên Dĩnh hôm nay cũng lấy hết dũng khí, đôi mắt đỏ au si tình nhìn thẳng vào mắt cô, can đảm thốt lên:
“ Anh yêu anh! Hiểu Châu, Anh yêu em! ”
Hơi thở chưa kịp lưu thông bình thường tiếp tục lại bị tấn công, anh giữ
chặt Hiểu Châu đến mức hai cơ thể dính sát không một khe hở. Nhưng lúc
này, tay chân của cô hoàn toàn cứng ngắt, quên cả chớp mắt, chẳng phản
đối nụ hôn mặc cho đôi môi nhỏ nhắn của mình đang bị anh mút lấy.
Trong lòng của Vũ Hiểu Châu đã có hình bóng của đối phương, sự từ chối ban
đầu chỉ đơn giản là do Chử Liên Dĩnh quá đường đột. Thế nên, dưới sự dẫn dụ của nụ hôn và hành động vuốt ve, bản năng sinh lý trong con người
của cô trỗi dậy mãnh liệt, vòng tay lên cổ người đàn ông ấy âu yếm ngọt
ngào, chuyển động đôi môi phối hợp theo từng nhịp điệu cuồng nhiệt.
Hai đôi chân chuyển bước cùng nhau đi tới phòng ngủ. Lúc này, anh phấn
khích như bắt được vì sao trên trời, chiếc áo vest trên người gấp gáp
được cởi ra, lần lượt từng thứ rồi nhanh chóng đến chiếc đầm của Hiểu
Châu.
•Rầm...
Cánh cửa phòng ngủ được đóng sầm lại, những
khoảnh khắc nóng bỏng biến mất thu gọn vào chốn riêng tư của vợ chồng.
Nhưng, một lúc sau đổi lại là âm thanh ngâm nga rên rỉ, và thở dốc thỏa
mãn của đôi vợ chồng cùng nhau hòa quyện trong đêm.
•••
Vầng trăng kia soi sáng vào căn phòng có chút bừa bộn, vương vấn mùi vị tình ái. Sau mấy trận ân ái ngọt ngào, đủ mọi loại tư thế, nhiều địa điểm
khác nhau trong phòng thì giờ đây Vũ Hiểu Châu đã mệt lã thiếp đi.
Mặc dù Chử Liên Dĩnh là người hoạt động nhiều nhất, nhưng sao lúc này một
cảm giác buồn ngủ hay mệt mỏi cũng chẳng có. Anh nằm nghiêng trên
giường, dùng tay chống đầu nhìn ngắm người phụ nữ đang nằm bên cạnh,
vuốt ve từng đường nét sắc sảo của khuôn mặt, chốc lát trên môi anh lại
xuất hiện nụ cười mãn nguyện, sảng khoái.
Và rồi, Chử Liên Dĩnh
hôn vào gò má của Hiểu Châu, bàn tay mò mẫn vào trong chiếc chăn xoa nắn nơi đầy đặn, thâm tình thì thầm cất giọng:
“ Châu... Cho anh thêm một lần nữa nhé? ”
Vũ Hiểu Châu yếu ớt đánh vào vòm ngực săn chắc của anh, chuyển động nằm
nghiêng trốn tránh mãnh thú bên cạnh, ôm chặt chiếc chăn phòng bị.
Chử Liên Dĩnh khẽ cười ngọt ngào, hôn vào bờ vai của cô rồi nằm xuống, kéo vợ ôm vào lòng, tận hưởng sự hạnh phúc đang lan tỏa.