Ước Tố trước giờ vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ, những lời này, cũng chưa bao giờ nói ra trước mặt người khác. Cô cũng đã sớm thản nhiên chuẩn bị cho mọi chuyện sắp xảy ra, tại sao hôm nay lại kháng cự như vậy.
Chẳng lẽ bởi vì mới ban nãy hắn còn ôm ấp Chu Dục Oánh? Hay là bởi vì hôm nay đã gặp lại Tạ Hướng Mặc.
Cô nhắm mắt lại, hàng mi dường như run rẩy, Triệu Hựu Sâm có chút sửng
sốt, từ trên người Ước Tố đứng dậy, cởi chiếc sườn xám lụa màu xanh sẫm
xuống, nhưng cảnh xuân ngọc sắc vẫn từ chiếc sườn xám xẻ tà ấy tỏa ra
bên ngoài, hắn đưa ngón tay thon dài vuốt ve cặp đùi bóng loáng, rồi cúi đầu thấp giọng hỏi.
"Tại sao?"
Ước Tố cắn môi không đáp
lại, Triệu Hựu Sâm ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn chút chu sắc trên môi
trông càng quyến rũ, môi hắn so với người bình thường vốn đã có sắc đỏ,
hiện tại dính thêm son điểm trên môi cô, thoạt nhìn giống hệt chu sa lóe lên ánh sáng vừa mỹ lệ vừa cấm dục.
Hắn quả thực xuất chúng hơn kẻ khác rất nhiều, nhưng cũng cực đáng giận.
Hắn biết cách đùa giỡn với lòng tự tôn vốn đã mong manh của cô.
Cô càng cố tránh hắn càng lấn tới, chỉ bởi vì thân phận cô, bởi vì thân
phận Thái thái của hắn, nên thế giới của cô không thể yên bình được.
Ước Tố ngoảnh mặt sang một bên, hắn lại bướng bỉnh ép cô quay trở lại, khoé môi tinh ranh trêu đùa phụ nữ lúc này mím lại thành đường thẳng tắp.
"Tại sao hả?"
Ước Tố không biết vì sao bỗng nhiên lại nhớ đến năm ngoái, em họ trên danh
nghĩa của hắn là Triệu Tiêu Viện tới dinh thự làm khách, Triệu tiểu thư
mang theo chiếc mũ dạ nhỏ cùng găng tay voan trắng, một thân âu phục ren sa vàng nhạt, tay áo thêu hoa tinh xảo có dây cột lại, sợi tua ren dài
từ trên làn váy rũ xuống, Ước Tố cảm thấy rất đẹp, vô thức mà nhìn lâu
hơn một chút.
Lúc đó Triệu Hựu Sâm cũng mặc tây trang đen, thân
hình cao lớn đứng bên cạnh Triệu Tiêu Viện, Triệu Tiêu Viện cao gầy vẫn
thấp hơn hắn một cái đầu, nhìn hai người họ đứng chung một chỗ, thoạt
nhìn... quả thật rất xứng đôi.
"Triệu tiểu thư đến đây khi nào vậy?"
Ước Tố hồi thần, quay đầu nhìn sang bên cạnh Đan Quế, biết Đan Quế hiểu rõ
ràng từng môn đạo trong phủ, chỉ là sợ cô không vui nên rất ít khi chủ
động đề cập những chuyện đó ở trước mặt.
"Đến sáng sớm nay." -
Đan Quế bĩu môi. - "Vừa mới đến đã lao đến quấn lấy Thiếu soái đòi dạy
bắn tên, Triệu tiểu thư này không biết xấu hổ nhỉ, cô ta là một khuê nữ
còn chưa xuất các, ở cùng Thiếu soái nhà ta tóm lại là không tốt. Còn
nữa cô ta mặc bộ đồ đó nào có để bắn tên, rõ ràng là tới quyến rũ người
ta, Tiểu thư chi bằng đi cảnh cáo một chút đi?"
Dinh thự Thiếu
soái rất lớn, bên cạnh hoa viên có một luyện trường nho nhỏ, bình thường Triệu Hựu Sâm toàn ở chỗ này bắn tên, Ước Tố vẫn luôn định đến xem thử, nhưng trước nay một bước cũng không dám qua. Hiện tại nhìn thấy bóng
dáng hai người họ, cô có hơi do dự, cảm thấy vẫn nên đến chào hỏi một
câu.
Ước Tố bước thật nhẹ, cách chừng bảy tám bước hai người họ
vẫn chưa phát hiện, chỉ có giọng nói thanh thuý của Triệu Tiêu Viện đó
truyền tới.
"Anh họ, sao anh lại cưới cái vị Cách cách già chẳng
ai thèm kia, anh xem cô ta ăn vận quê mùa như vậy, một chút cũng chẳng
xứng với anh."
Ước Tố dừng lại, không nhúc nhích mà nhìn chằm
chằm bóng lưng màu đen của Triệu Hựu Sâm, Triệu Hựu Sâm vẫn đứng thẳng
tắp, chưa đáp lấy một lời, chỉ im lặng giương cung bắn một mũi tên trúng thẳng hồng tâm.
Lồng ngực Ước Tố tựa như có cái gì đó đột nhiên
bắn mạnh vào, cô thất thần sờ sờ mặt, trước vẻ mặt kinh ngạc của Đan Quế cô rốt cuộc vẫn không lộ diện, mà quay lại kéo Đan Quế bỏ chạy.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có lấy một khắc hoảng loạn đến vậy, vốn tưởng
rằng bản thân đã có thể đối diện với tất cả lạnh nhạt, trào phúng.
Không ngờ vẫn chẳng nỡ đón lấy một kích ấy.
Từ ngày đó Ước Tố càng ra sức tránh mặt Triệu Hựu Sâm, cô không thích
Triệu Hựu Sâm, cũng biết Triệu Hựu Sâm không thích mình, chỉ có điều cô
không chấp nhận nổi... Ở trong mắt hắn bản thân chẳng qua chỉ là người
vợ bị ghét bỏ mà thôi.
Bất luận thế nào, hắn cũng là phu quân của cô... Lại có thể đứng nhìn kẻ khác giễu cợt cô như vậy.
"Ta không xứng với Thiếu soái." - Ước Tố rũ mắt, ngữ điệu bình tĩnh nói. -
"Hôm nay là sinh nhật Chu tiểu thư, Thiếu soái như thế, sợ là sẽ khiến
Chu tiểu thư đau lòng."
"Cô đúng là Phu nhân tốt biết nghĩ cho
tôi." - Triệu Hựu Sâm mang theo một tia trào phúng. - "Tôi có phải rất
may mắn không, nên mới cưới được vị Thái thái tốt như cô nhỉ."