Chỉ cần không nhớ về quá khứ, không đắm chìm trong những ước mơ thời
niên thiếu, tất thảy tựa hồ... chẳng có gì là không thể trôi qua.
Cô ngước đôi mắt mềm mại như nước nhìn về phía Tạ Hướng Mặc, Tạ Hướng Mặc
là người hiểu cô rõ nhất trên đời này, cả hai từng ước định cùng nhau du học, cùng đi khắp nơi trên thế giới, anh học y, cô học kiến trúc, làm
một đôi thần tiên quyến lữ tự do tự tại. Tạ Hướng Mặc từ trước đến nay
đều bao dung cô, thấu hiểu cô, chỉ có trước mặt anh cô mới có thể trở
nên tùy hứng, mới có thể tức giận, bực bội giống như cô gái nhỏ. Truyện
edit by Astute Nguyễn.
Cô có thể không chọn được tình yêu, nhưng
nếu đến tương lai của chính mình cũng hết cách, thì có thể cam tâm tình
nguyện sống một cuộc sống như vậy sao?.
||||| Truyện đề cử: Tự Dưng Thành Mẹ Kế |||||
Ước Tố rũ mắt đứng bên cạnh, cô không nhìn Tạ Hướng Mặc nữa, từ từ quay đi, Ước Tố bối rối hoảng loạn, không biết nên đáp lại Tạ Hướng Mặc như thế
nào, có lẽ chính trong lòng cô lúc này cũng không có đáp án.
Một
ngày vội vàng rất nhanh đã kết thúc, quan chức to trong thành đều đến
dinh thự, Ước Tố không biết bọn họ, nhưng tựa hồ trong vòng một ngày đã
nhớ kỹ từng khuôn mặt, trí nhớ của cô từ nhỏ đã hơn người. Tuy không
thích xã giao, nhưng về sau đi cùng Triệu Hựu Sâm, vẫn phải giao tiếp
với những người này.
Nhưng Triệu Hựu Sâm bỗng nhiên lại phớt lờ,
cô thậm chí hơi nghi ngờ rằng Triệu Hựu Sâm vừa nãy đối xử dịu dàng, rốt cuộc có phải sự thật không, hay vốn chỉ là một giấc mơ?
Có điều lúc có người định chúc rượu cho Ước Tố, Triệu Hựu Sâm vẫn không chút khách khí mà ngăn lại: "Cô ấy không uống rượu."
Ước Tố nhìn kỹ, người cố ý tới chúc rượu khiêu khích chính là Dương Mạn Mạn hôm trước, Dương Mạn Mạn trang điểm kỹ càng, đã sớm không còn vẻ chật
vật hôm ấy, Ước Tố không khỏi cảm thấy cô gái này thật khó hiểu, ngày đó Triệu Hựu Sâm giáng cho cô ta một cái tát vang, ký ức vẫn còn mới như
vậy, nhưng hôm nay Dương Mạn Mạn đã chủ động nhảy ra trước mặt hắn,
chẳng lẽ cái tát kia còn có thể đánh bay trí nhớ à?
Ước Tố sớm đã quen Triệu Hựu Sâm tính khí thất thường, thấy hắn lạnh mặt chắn rượu
giúp mình cũng lịch sự cảm ơn, nghe cô vừa nói cảm ơn, sắc mặt Triệu Hựu Sâm lại càng thêm xấu, Ước Tố cũng không để ý, hắn cứ luôn hờn giận vô
cứ như thế, làm cô chẳng hiểu tại sao.
Cô vốn dĩ chỉ cảm thấy
không cần thiết, nhưng Triệu Hựu Sâm lại đột nhiên đoạt lấy ly rượu
trong tay Dương Mạn Mạn uống một hơi cạn sạch, Ước Tố theo bản năng định đỡ lấy hắn, hôm nay hắn đã uống không ít rượu, tuy cô biết tửu lượng
hắn rất tốt, nhưng đâu thể cứ uống mãi như vậy.
Trong khoảnh khắc đỡ lấy Triệu Hựu Sâm, hắn đột nhiên tóm ngược lại Ước Tố, tay Ước Tố ấm áp, cô xoay đầu nhìn về phía hắn, nhưng hắn dường như không nhìn đến,
ném thật mạnh ly rượu xuống đất, đôi mắt trống rỗng tựa hư vô.
Lúc về nhà, hắn đuổi luôn tài xế ra khỏi xe, tự mình lái xe đưa cô về.
Trên xe chỉ có mỗi hai người bọn họ, cô bình tĩnh ngồi bên cạnh hắn, tuy
trên đường thỉnh thoảng vẫn có mấy bóng đèn thấp thoáng, nhưng màn đêm
vẫn một màu đen nhánh, người trên đường thưa thớt, Triệu Hựu Sâm không
nói một lời chỉ chăm chú lái xe, Ước Tố cũng im lặng, nhìn cảnh tượng
bên ngoài như đánh ngựa phi vội qua.
Qua một hồi lâu, hai người
mới đến nhà, Triệu Hựu Sâm lái thẳng xe vào hoa viên không có hầm đỗ,
Ước Tố chợt thấy hơi kỳ quái, vừa định xuống xe, đột nhiên bị hắn ấn
xuống. Cô chỉ kịp phát ra tiếng kêu rất nhỏ đã bị hắn phong bế môi, mùi
rượu nồng trực tiếp tràn ngập trong khoang miệng, mỗi tay hắn ôm một bầu ngực căng mọng, nhào nặn qua lớp sườn xám lụa, nịt ngực cách áo bị đẩy
lên, nhũ hoa mẫn cảm lập tức cương cứng, hắn nắm nhũ hoa xuyên qua lớp
áo, gây từng đợt ngứa ngáy khôn tả.