Hậu Cung Hoàng Diệp Truyện
Thái hậu đang nằm trên giường, nhưng không thể ngủ được. Nàng cứ mở mắt
đau đáu nhìn lên trần nhà được điêu khắc tỉ mỉ, nghĩ ngợi hồi lâu.
Chốc chốc nàng ta lại trở mình qua lại, thở dài chán nản.
Hiện tại, mặc dù đã giải quyết xong vấn đề về Thuận Nghiêng Ô Tấn thị, lại
có cảm giác địa vị Hoàng hậu của Phong Lãng Hương Trị thị bị lung lay,
nếu như Trắc phúc tấn còn lại có cơ hội, chắc chắn sẽ mưu tâm lật đổ,
ảnh hưởng đến ngôi vị Thái hậu này.
Nàng biết rõ, nếu như kế hậu không có con cái và mẫu tộc không cao quý, sẽ không danh chính ngôn
thuận làm quốc mẫu Đại An. Bảo Trúc đã có mẫu tộc to lớn làm hậu phương
vững chắc, chỉ cần chặn đứng việc thiên chức của nàng, sẽ là điều đúng
đắn.
Mất một trong hai, sẽ không bao giờ trèo lên được phụng vị, dưới một người trên vạn người.
Nàng bỗng bật dậy, an nhiên nói với nô tỳ: "Hoà Nhiên, sửa soạn đẹp đẽ cho ai gia. Ai gia cần phải đến thăm Đại a ca một chút."
"Dạ." - Tỳ nữ nói, trên tay cầm một chiếc lược ngà.
Hoả Nhiên chải nhẹ mái tóc của Thái hậu, tưởng chừng từng sợi tóc bạc như đẫm sương mai, hiện lên rõ rệt.
Thái hậu nói: "Ai gia hình như càng ngày càng có nhiều tóc bạc, ai gia đã già lắm rồi."
Hòa Nhiên run người, nói: "Thái hậu trẻ mãi không già, tuổi xuân vời vợi..."
Thái hậu cười: "Lại khéo lời làm cho ta vui rồi!"
Bảo Trúc và Hoàng Diệp đang ở hậu điện Từ Ninh Cung. Bên trong trang trí đơn giản, không xa hoa lộng lẫy như hậu cung.
Bảo Trúc và Hoàng Diệp cúi người hành lễ: "Thỉnh an Dật Quý Thái Phi, Vân Thái Phi, Diệu Thái Hoàng Tần."
Các thái phi thái tần mỉm cười. Trên tay Dật Quý Thái Phi đang bế Đại a ca còn nhỏ tuổi.
Bảo Trúc mừng rỡ chạy đến, mạn phép ôm lấy Đại a ca trước ánh mắt đầy ngạc
nhiên của mọi người. Nàng cười tươi: "A di của con đây, a di của con đến rồi đây."
Hoàng Diệp thông minh, cúi người hành lễ một lần nữa. Các thái phi tần cũng hiểu, liền không trách mắng mà âm thầm bỏ qua.
Các thái phi thái tần dẫn Hoàng Diệp lảng sang một nơi khác, cụ thể là đi
ra sân sau được dọn dẹp sạch sẽ, trồng một số loài hoa, có thể thấy ở
Ngự Hoa Viên. Hoàng Diệp được mở mang tầm mắt, trong cung vẫn còn nhiều
nơi đẹp đẽ như vậy.
Vân Thái Phi nhẹ bước đến chạm vào vai nàng, khéo miệng hỏi han: "Chẳng hay các con là phi tần của Hoàng đế, phải gọi là gì?"
Hoàng Diệp cười, nói: "Thần thiếp Thận Hoàng Tần Quý Đế Thượng Châu thị, còn vị hồi nãy là Hiền Phi Ô Lạp Nan Các thị."
Vân Thái Phi lại hỏi tiếp: "Vậy các con có quan hệ gì với Đại a ca?"
Hoàng Diệp cung kính, không dám không bộc bạch những lời thật thà: "Dạ, ngạch nương của Đại a ca là Đích phúc tấn Ba Lâm Cơ Hoàng thị, cũng là tỷ
muội thân thiết hồi còn ở Minh thân vương phủ với chúng con, Hiền Phi
thương yêu Đại a ca như con ruột, xin nhận làm a di cho nó. Những tưởng
mẹ tròn con vuông, ngờ đâu Đích phúc tấn băng huyết quá nhiều dẫn đến
băng thệ, chúng con cũng có trách nhiệm với thằng bé, nên hôm nay mạn
phép đến thăm."
Vân Thái Phi đảo mắt nhìn vườn hoa trải dài sau
cung, thở dài rồi nói: "Phận nữ nhân như những đóa hoa kia vậy, sớm nở
tối tàn, chớp nhoáng huy hoàng như vậy, lại liền lụy tàn hương sắc như
vậy, có phàm nhân nào có thể thay đổi được thiên mệnh đây?"
Dật
Quý Thái Phi cũng lên tiếng, tay phe phẩy chiếc quạt nạm ngọc trong tay, đính thêm vài hạt cườm đen và vụn đá quý nhỏ, nói: "Bôn ba bao nhiêu
năm ở chốn cung cấm, cũng đã chạnh lòng chứng kiến nhiều tình cảnh éo
le. Mưu mô, xảo quyệt cũng có, hiền lương, thục đức cũng có... Chứng
kiến thì vậy, nhưng biết làm ra sao? Bây giờ bị di đến Từ Ninh Cung,
cùng lắm là nhìn xem hậu thế đối đãi với nhau như thế nào. E là máu
chồng lên máu, nước mắt chồng lên nước mắt mà thôi!"
Hoàng Diệp
cúi người: "Dạ, con xin nghe! Cũng như đã hiểu được phần nào hậu cung ào ào sóng gió. Nhưng bây giờ con, cả Hiền Phi chỉ một lòng nuôi dưỡng Đại a ca, một lòng yêu thương hoàng thượng, nguyện hầu hạ, chăm sóc cho
hoàng thượng."
Dật Quý Thái Phi và Vân Thái Phi nhìn nhau, hiểu
rõ vấn đề liền ngay tức khắc. Cả hai liền ngồi xuống chiếc ghế gỗ, trên
đầu có phủ tấm vải che nắng che mưa, ngồi hóng gió rất tốt, đỡ cảm thấy
chật chội, khó chịu trong cung.
Diệu Thái Hoàng Tần bước đến,
nhìn vào gương mặt khó hiểu của Hoàng Diệp, nói: "Thận Hoàng Tần con à,
muốn lọt vào tâm tư của Hoàng đế cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Hậu cung
biết bao phi tần, lại có hàng ngàn giai nhân mỹ lệ, quốc sắc thiên hương chưa chắc gì đã chiếm trọn trái tim của người đó. Huống hồ chỉ là một
vị Hoàng Tần, một vị Phi, dù đẹp thì có đẹp, nhưng nếu không có tâm tư
thì làm sao để được sủng hạnh?"
Hoàng Diệp có vẻ khó chịu, nhưng
không dám lộ rõ ra bên ngoài, chỉ nói: "Con không hiểu! Bắt buộc phải
đấu tranh với nhau sao? Với lại, Thục Đoan Hoàng Quý Phi Ba Lâm Cơ Hoàng thị đã chiếm trọn được trái tim của Hoàng đế..."
Diệu Hoàng Tần
cắt ngang, bình thản mà giải thích: "Phải, bắt buộc phải tranh đấu. Muốn sống trong cung được, muốn có được tình yêu của hoàng thượng cũng phải
tranh đấu. Vào cung nhẫn nhịn, bị người ta chà đạp... Ây da, vừa không
yên ổn vừa chẳng có sủng đâu. Và, con có chắc chắn Hoàng đế thật sự yêu
Ba Lâm Cơ Hoàng thị đó không?"
Hoàng Diệp quả quyết: "Không chỉ
con mà tất cả các phi tần của Hoàng đế đều công nhận một điều như vậy.
Lúc nào họp mặt vương phủ, hoàng thượng đều có hành động ngọt ngào với
tỷ ấy. Không phải đặt trọn tình yêu thì là gì ạ, thưa Diệu Thái Hoàng
Tần? Thần thiếp ngu xuẩn không hiểu rõ, chỉ cho rằng bản thân tai nghe
mắt thấy như thế nào thì công nhận như thế đó!"
Diệu Thái Hoàng
Tần cười lên đầy bí hiểm: "Vậy sao? Ta nghe nói lúc sinh thời con bé đó
xinh đẹp tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành. Nếu gộp Thập nhị kỳ tú
nữ, cũng không có phong thái và sắc đẹp như nàng ta. Chưa kể, gia tộc
của con bé đó cũng là thuộc đại tộc danh giá. Vậy con thử suy nghĩ
xem,nếu như nàng ta không xinh đẹp thì sao? Nếu không có gia tộc chống
lưng thì sao?"
Sắc mặt Hoàng Diệp trở nên lạnh toát, mồ hôi tuôn ra trên vầng trán. Nàng suy nghĩ hồi lâu, vận dụng đầu óc ra mà suy ngẫm.
Cuối cùng cũng đã hiểu, cái cốt cách nữ nhân trong cung đều là một khuôn mẫu như vậy. Vừa nhập cung hiền hoà bao nhiêu, sau này độc ác, mưu cầu bấy
nhiêu. Trải qua bao chuyện oan gia, làm sao mãi mãi là một nữ nhân ngây
thơ, không hiểu biết?
Nàng ta chỉ sợ Hiền Phi bị người ta vùi
dập, mai sau nếu như nàng không còn sống nữa, nếu như có mệnh hệ gì,
không thể nào yẻn lòng được. Bảo Trúc không phải là hiền, mà là vô cùng
hiền, đến mức nhu nhược, không khéo bị cho rằng là một kẻ yếu đuối.
Hoàng Diệp nhìn ba vị thái phi thái tần đang ngồi chễm chệ phía trước mặt,
không biết nên nói thêm những lời như thế nào. Lòng nàng nóng ran như bị lửa đốt, bừng bừng lên nỗi bất an, sợ hãi vô cùng. Hai tay nàng bấu
chặt vào vạt áo, run lên như sắp bị gãy đến nơi.
Nàng là vậy, một lòng luôn hướng về an nguy của tỷ tỷ. Bảo Trúc là tỷ muội thân cận từ
khi mới lọt lòng của nàng, đương nhiên đặt nặng lên hàng đầu, không gì
có thể vượt qua. Nàng đôi lúc còn quên cái mạng của mình, cố gắng bảo
vệ, giải nan phía trước, lại khéo léo đưa đẩy với tỷ tỷ, đối xử dịu êm,
ôn nhu như một bạch mã nam nhân bao người mơ ước.
Nàng dạ một tiếng yếu ớt, thanh quản như bị co thắt lại, khí quản như bị ai đó bóp chặt, nghẹt thở đến gai người.
Dật Thái Quý Phi nói: "Con vào trong với Hiền Phi và Đại a ca đi. Vắng mặt lâu như vậy, khéo lại khiến cả hai lo lắng."
Hoàng Diệp thoáng vui, phủ phục dưới đất: "Thần thiếp cáo lui!"
Nàng nhanh chóng bước vào trong điện, lại cảm giác như cái ngột ngạt đã có sẵn từ trước lại trở nên ngột ngạt hơn bội phần.
"Tỷ tỷ!"
Hoàng Diệp cất tiếng gọi.
"Muội muội!"
Bảo Trúc vẫn đang ẵm Đại a ca trên tay, quấn quýt không rời. Đại a ca cũng
ngoan ngoãn, nằm trên tay của nàng mà mỉm cười toe toét, đôi mắt trong
veo nhưng vẫn toát ra hào khí của một vị trưởng tử.
Hoàng Diệp nhìn Đại a ca, lại nhớ đến lời ban nãy của các thái phi thái tần, liền lên mưu kế.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ dám nghĩ, dám tham vọng chứ không dám làm.
Chỉ cần nàng hay Bảo Trúc sinh được Nhị a ca, cũng như là hoàng tử đầu tiên sau khi Hoàng đế đăng cơ, dĩ nhiên sẽ có chỗ đứng cao ngạo trong cung.
Bảo Trúc hiền từ trò chuyện với Đại a ca: "A di của con đây. Con có thương a di không?"
Hoàng Diệp bật cười thành tiếng: "Tỷ tỷ cũng nực cười, Đại a ca chưa biết
nói, có hỏi cũng như không. Sao tỷ không hỏi muội, rằng muội muội có yêu thương tỷ tỷ không?"
Bảo Trúc liếc mắt một cái, nói: "Hỏi muội cũng như không! Dù sao thì muội lúc nào cũng yêu thương ta mà!"
Hoàng Diệp cười duyên dáng, hai má ngượng nghịu đỏ ửng lên như hai quả anh
đào. Nàng đỡ lấy Đại a ca, nói: "Để muội ẵm nó cho, tỷ chắc cũng đã mệt
rồi."
Bảo Trúc đưa cho Hoàng Diệp ẵm, liền lấy khăn lau nước dãi
trên miệng đứa bé, nói: "Ta không mệt. Được bên cạnh Đại a ca ta vui
lắm!"
Hoàng Diệp nói thêm: "Muội cũng như tỷ tỷ!"
Lúc cả
hai ra về, mặt trời đã mọc lên đến đỉnh. Đang bàn chuyện phím vu vơ, còn chưa thoát khỏi Từ Ninh Cung, cả hai lại bắt gặp Thái hậu đang ngồi
kiệu đi đến.
"Thỉnh an Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an."
Cả hai nương nương hành lễ, Thải hậu cho phép đứng lên.
"Nghe nói hôm nay hai con đến thăm Đại a ca. Đại a ca có khoẻ không?"
Bảo Trúc trả lời: "Dạ thưa Thái hậu, Đại a ca rất khoẻ, lại còn vô cùng ngoan ngoãn, không khóc quấy như những đứa trẻ khác."
Thái hậu nói: "Vậy thì ai gia cũng an lòng rồi. Chỉ sợ các thái phi thái tần không còn sức khỏe để chăm sóc cho Đại a ca..."
Hoàng Diệp cúi đầu, nhỏ giọng ngọt ngào đáp: "Thưa Thái hậu, dù cho Đại a ca
có quấy khóc nhiều đi chăng nữa, các thái phi thái tần vẫn có thể chăm
sóc được ạ!"
Thái hậu chống tay lên thành kiệu, nghiêng đầu về
một phía tỏ vẻ khó hiểu. Hai mắt khẽ nheo lại, khẽ đến mức không để ý kĩ sẽ không bao giờ nhận ra sự chuyển động ấy.
"Vậy sao? Ai gia cứ
nghĩ xương cốt của các thái phi thái tần cũng dần dần yếu đi như ai gia
rồi chứ? Ây da, chắc do ai gia đã quá già rồi."
Hoàng Diệp hai
tay buông thõng, đáp: "Thái hậu còn sắc xuân tươi trẻ, làm sao có thể ví mình như đèn đã cạn dầu, hoa đã cạn hương? Thần thiếp ngu xuẩn, chỉ
thán rằng ông trời sao quá bất công, sao lại làm cho Thái hậu ngày một
yếu đi như lời người nói..."
Thái hậu thở dài, liếc mắt về Bảo
Trúc đang đứng co ro không lên tiếng, có thể bị người khác xem như không khí vô hình chẳng để tâm đến.
"Hiền Phi, con không khoẻ sao? Im lặng như vậy là có ý gì?"
Bảo Trúc kinh hồn bạt vía, phủ phục dưới đất, nói: "Thần thiếp không có lời nào để nói, chỉ biết lẳng lặng đứng nghe."
Thái hậu mặc cho Hiền Phi quỳ dưới đất, lại nói chuyện tiếp với Thận Hoàng
Tần: "Các con là tỷ muội tình thâm với nhau, nhưng mỗi người lại có mỗi
cá tính rất riêng biệt."
Hoàng Diệp nói: "Đa tạ Thái hậu quan tâm!"
Thái hậu lại nói: "Tuy nhiên, không phải ai cũng hoàn hảo, đối nhân xử thế
chu toàn. Người miệng lưỡi trăm đường mà nói, kẻ cạy miệng chẳng nói nữa lời. Xem ra Hiền Phi cần học hỏi Thận Hoàng Tần nhiều đó."
Bảo Trúc run người, cơ hồ như bị xé toạc ra trăm mảnh, giọng lẩy bẩy mà đáp: "Dạ... Thần... Thần thiếp đã hiểu!"
Hoàng Diệp sốt ruột, bắt Bảo Trúc phủ phục dưới đất lâu như vậy, chắc chắn là có ý đồ gì đó rồi. Nàng bỗng dưng hoang tưởng, đâm ra suy nghĩ bậy bạ.
Có lẽ Thái hậu ngay từ đầu đã không ưa thích Bảo Trúc làm Trắc phúc tấn của Minh thân vương.
Có lẽ cũng chỉ vì gia thế hiển hách nên tỷ tỷ mới được chọn.
Nàng đảo mắt qua lại dưới đất liên tục, không dám nhìn lên, nhìn về phía đôi mắt hổ phách tràn đầy sát khí từ trên đâm xuống. Lục phủ ngũ tạng cơ hồ bị đè nén đến dẹp lép lại, khó chịu vô cùng. Biết là như thế, nhưng
không thể chống cự dù chỉ là nhúc nhích một ngón tay.
"Ai gia hôm nay có hứng đi dạo một vòng hậu cung, hay là các con cũng đi theo ai gia đi."
Hoàng Diệp nhanh trí đầu óc, liền lên tiếng trả lời: "Dạ thưa Thái hậu, bọn
con còn một vài công chuyện chưa hoàn thành xong, mong Thái hậu thứ
lỗi!"
Thái hậu liền bị làm cho cụt hứng, nói: "Thôi được, ai gia không muốn gây khó dễ cho các con, đi đi!"
Hoàng Diệp cúi người hành lễ, Bảo Trúc vẫn đang phủ phục dưới đất. Cả hai
đồng thanh trả lời: "Dạ! Thái hậu thượng lộ bình an, chúng con xin cáo
lui!"
Thái hậu ngồi chễm chệ trên kiệu, được người người hầu hạ
theo sau. Kiệu đi được một đoạn rồi khuất lối, rẽ qua hướng Tây lục
cung, Hoàng Diệp mới lấy lại bình tĩnh, đỡ Bảo Trúc đứng dậy.
Bảo Trúc không thể liền một mạch đứng lên, đầu gối dùng sức duỗi chân ra,
liền khụy xuống trong sự kinh hãi tột độ, cả người loạng choạng muốn ngã nhào.
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Ta ổn. Chẳng qua chỉ là quỳ gối thôi mà, không ảnh hưởng đến tính mạng..."
Hoàng Diệp cắt lời: "Nếu như tỷ bị ảnh hưởng đến tính mạng, ta phải biết sống làm sao đây?"
Bảo Trúc thở dốc, hai má đỏ ửng lên, đôi mắt mơ hồ long lanh ánh nước, bị
ánh sáng chiếu vào chói quá, không rõ được phía trước như thế nào.
Hoàng Diệp tự tay vịn vai nàng ta, dìu dắt về Dực Triết Cung.
Lúc này Mi Trinh đang chế tạo hương dược tại Khánh Ý Cung.
Nàng ta hào hứng, cho rất nhiều cánh hoa hồng và mẫu đơn vào bên trong, lại
bỏ một ít loại tinh dầu cao cấp được mẫu tộc tiến cống từ lúc còn nhập
phủ.
"Hình như thiếu gì đó thì phải. Với hương dược bình thường làm sao có thể khiến hoàng thượng ân sủng mãi mãi không buông?"
Nghĩ là như thế, nhưng cũng chẳng biết nên làm gì lúc này. Đầu óc nàng ta
trống rỗng, chỉ có sự háo hức, háo hức và háo hức lắp đầy khối óc, tuy
bản thân có tài khéo trong việc chế tạo hương dược, nhưng Mi Trinh lại
cũng rất dễ rơi vào hỏng hóc và mất tập trung.
Hôm nọ dạo Ngự Hoa Viên, nàng để ý một loài hoa nở bung với màu đỏ và vàng vô cùng sặc sỡ, hỏi ra mới biết là hoa anh túc, diễm lệ vô cùng.
Nàng liền sai thái giám của Khánh Ý Cung là Tiểu Tiệp Tử và tỳ nữ thân cận là Tương Tâm chuẩn bị kiệu để đến Ngự Hoa Viên.
Chính tay nàng ta sẽ hái những bông hoa đó về, và cũng chính tay nàng ta chế tạo hương dược từ chúng.