Ngô An Kỳ bị nắm lấy cổ áo quăng mạnh vào tường, cậu trượt xuống ngã lăn ra sàn, nhất thời không thể hiểu được tại sao mình lại bị đánh. Đám
giang hồ lục tung nhà của cậu lên, không tìm thấy người và thứ chúng
muốn, An Kỳ lại bị lôi dậy.
"Mẹ và em trai mày đâu?"
An Kỳ bật cười, "Tao không có mẹ."
"Mẹ kiếp! Còn không mau khai ra trước khi tao đánh chết mày tại đây?" Tên xách cổ áo cậu tức giận.
"Mày có đánh chết tao cũng chẳng được gì, tao không có mẹ, bà ấy bỏ tao đi
từ bé, ba thì mất rồi. Mẹ kế và em trai cũng đã bỏ đi, tao không thể
biết!"
"Vậy thì sổ đỏ căn nhà này đâu!"
"Tao không giữ!"
"Thằng phế vật."
Đến cuối cùng Ngô An Kỳ mới biết mẹ và đứa em kia đã trốn đi rồi, họ đổ hai khoản nợ lên đầu cậu còn ôm sổ đỏ bỏ chạy đi mất. Cậu không trả, bọn
chúng không tìm được bà ta nên liên tục đến làm phiền cậu. Sau đó cậu
phát hiện, bà ta đem sổ đỏ đi bán rồi, căn nhà cậu ở từ bé tới lớn cùng
với ba bị bà ta bán đi mất.
Ngô An Kỳ phải gom đồ ra đường ở,
việc học đại học cũng phải dừng lại. Tiền trong túi không còn bao nhiêu, không thuê trọ và đóng cọc trước được, An Kỳ đành đến phòng tắm hơi để ở lại một vài đêm.
Cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách, cậu
cần tìm cách giải quyết dứt điểm vụ này. Trước tiên An Kỳ tìm chủ nhân
mới của căn nhà, xin số điện thoại mà mẹ kế của cậu đã liên lạc cho ông
để tìm bà ấy, nhưng bà ấy xoá số rồi, cậu không liên lạc được. Chủ nhân
mới của căn nhà cũng không biết bà ấy đang ở đâu.
Khi ba cậu mất
thì căn nhà được để lại cho bà ấy, cậu chỉ có một số tiền tiết kiệm nhỏ
và nó đã đổ hết vào việc học đại học, tiền làm thêm bán thời gian thì
dùng cho việc sắm sửa quần áo, thiết bị học tập và ăn ba bữa qua ngày.
Bây giờ cậu chẳng còn gì cả, cũng chẳng kiện được, có kiện cũng không có tiền.
An Kỳ bất lực bật khóc trong đêm tối, nơi này cũng chỉ có
những người không chốn dung thân như cậu mới chọn ở lại qua đêm, cảm
giác đơn độc này khiến cho cậu mệt mỏi và sợ hãi.
Mệt lả nên cậu
ngủ quên mất, nửa đêm thức giấc muốn đi uống nước không ngờ bị một gã
đàn ông vồ lấy hôn hít. Cậu hoảng sợ vùng ra, gã giữ chặt lấy cậu, hôn
lên cần cổ thiên nga và tấm lưng của cậu qua lớp áo. An Kỳ hoảng hốt,
cậu gắng sức vùng vẫy, la hét ầm ĩ may mắn là có người tới cứu cậu.
Cậu biết tính hướng khác lạ của mình từ bé, nhưng cậu không nghĩ là sẽ có
ai thích mình nên cố giấu nhẹm nó đi và bình ổn sống. Đơn giản vì cậu
không muốn phá hoại thêm cuộc đời của ai, cậu cũng không cho rằng mình
sẽ khiến ai đó hạnh phúc, thế nên cậu luôn đơn độc. Tuy tính hướng có
như vậy, bị một gã đàn ông sỗ sàng như thế tấn công thì cậu vẫn sợ hãi.
Không chậm trễ thêm một phút giây nào, cậu thay quần áo, ôm balo rời khỏi nơi này ngay trong đêm, một mình lang thang trên đường khuya vắng vẻ. Cậu
phải làm gì bây giờ, cậu không thể tìm hai người đó, nhưng nếu không trả nợ thì bọn chúng sẽ không để yên cho cậu, bây giờ đến nhà cũng không
có, cậu biết phải lấy tiền ở đâu để trả?
Giữa màn đêm yên ắng khi mà tất cả mọi người đều ngủ say, đây lại là thời điểm các hộp đêm hoạt
động sôi nổi nhất. Một đêm các đại gia vào đây có thể vung hàng chục
triệu không tiếc, An Kỳ nghĩ như thế khi đi qua rồi chậm rãi dừng chân
trước một hộp đêm, địa điểm được người dân gọi là nơi ăn chơi xa xỉ nhất hiện tại.
Cậu xin việc ở đây được không? Chỉ có đánh liều đi vào đây cậu mới có cơ hội trả nợ, cậu không còn con đường nào khác, nếu
không thử thì cậu chỉ còn con đường chết thôi.
An Kỳ hít một hơi, dùng hết can đảm của mình bước vào quán bar, ngay lập tức có người kiểm tra chứng minh nhân dân của cậu, yêu cầu cậu không quay hình, nộp lại
sim, sau khi rời khỏi sẽ có nhân viên kiểm tra ảnh và video trong điện
thoại, nếu không đồng ý thì có thể đi.
An Kỳ đồng ý, sau khi đưa
sim cho bọn họ giữ cậu chậm rãi đi vào bên trong, ở bên cạnh có rất
nhiều người đang ồn ào không chấp nhận giao sim ra.
Đi thêm vài
bước nữa là có thể nghe thấy rõ tiếng nhạc sập sình bên trong, khi cậu
mở cửa cách âm bước vào lập tức bị choáng ngợp với thứ âm thanh và ánh
sáng chói mắt này. An Kỳ hít sâu, mím môi đi tìm quản lý.
Nhưng quán bar này không có quản lý, chủ quán bar là người trực tiếp giám sát và điều hành mọi công việc.
"Quý khách tìm tôi ư? Có việc gì cần giúp đỡ sao?"
Chủ quán không để tâm tới vẻ ngoài chật vật của cậu, anh ta vẫn rất tử tế
mỉm cười. An Kỳ bỗng cảm thấy rất an tâm, cậu quyết định lấy hết can đảm của mình, ôm chặt balo cất tiếng:
"Tôi muốn xin việc ở đây ạ..."
"Xin việc?" Draco nghiêng đầu tò mò, "Nhưng hiện giờ chúng tôi không tuyển, thưa quý khách."
Khí thế của An Kỳ hơi lung lay, cậu khó khăn suy nghĩ, một lúc sau cẩn thận nói, "Tôi có thể làm bất cứ việc gì, tôi sẽ cố gắng hết sức, xin hãy
nhận tôi, có được không ạ?"
Draco nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, khoé môi của anh ta khẽ cong, "Cậu đẹp đấy, còn đi học?"
"Sinh viên năm cuối ạ." An Kỳ mím môi, "Nhưng mà tôi bảo lưu kết quả rồi,
không phải đến trường nên sẽ không ảnh hưởng tới công việc."
"Đáng tiếc thật, học ngành gì?"
"IT ạ." Đáy mắt của An Kỳ sáng lên rồi lại tắt đi.
"Học IT nhưng vẫn trông đẹp trai thế này, đúng là trời cho đấy."
"Cảm ơn anh."
"Thật ra thì chúng tôi cũng định tuyển người, nhưng là vào tháng sau, tuy
nhiên thấy hoàn cảnh của cậu khó khăn nên tôi sẽ cân nhắc." Draco để số
sách lên bàn, đi vào bên trong quầy rượu nhìn cậu, "Vừa rồi cậu bảo việc gì cũng có thể làm?"
"Vâng ạ!" An Kỳ hồ hởi.
"Sắp tới có
một vài nhân viên phục vụ sẽ buộc phải thôi việc, cậu vào sớm để được
hướng dẫn thực tập cũng tốt. Cậu đạt về ngoại hình rồi, có biết uống
rượu không?"
"Vâng, tôi có thể uống kha khá."
"Được, quy
cách phục vụ sẽ được hướng dẫn sau. Lương cứng ở đây là 20 triệu một
tháng, nếu như cậu làm tốt sẽ được thưởng thêm cộng với tiền tip từ
khách, điều này dựa vào sự khéo léo của cậu, tôi sẽ không lấy."
"Vâng ạ..." Nghe tới tiền lương khiến cho An Kỳ hơi sợ, bởi cậu biết không
phải dễ dàng mà có được 20 triệu, chắc chắn công việc sẽ rất áp lực và
vất vả, nhưng cậu đến đường cùng rồi, ba trăm triệu vẫn còn ở đó chờ cậu trả.
"Thêm nữa, có một chuyện cậu có thể cân nhắc để đồng ý hay
không, tôi không ép buộc. Ngày hôm nay chỉ nói lời này với cậu, nếu qua
ngày mai chuyện này xuất hiện trên mặt báo thì cậu biết sau đó sẽ là gì
nhé?"
"Vâng, vâng ạ, tôi sẽ giữ kín."
Draco vừa nói vừa
pha chế rượu, "Đó là nếu cậu chịu lên giường với các đại gia ở nơi này,
mỗi tối họ có thể vung cho cậu hơn cả ba tháng lương cậu làm ở đây, cậu
chỉ cần chia 3:7 với chủ quán là tôi."
Thấy gương mặt hiền lành
của An Kỳ sững sờ tới nỗi trợn tròn mắt, Draco phì cười nhún vai, "Tôi
đã nói là tôi không ép, cậu có thể cân nhắc, không cần quá lo lắng và
tất nhiên tôi sẽ đảm bảo bí mật công việc cho cậu."
"... hơn cả
ba tháng lương sao ạ?" Giọng nói của An Kỳ run rẩy, như vậy, chỉ cần lên giường với bọn họ một đêm cậu sẽ có hơn 60 triệu ư...
Đây là
cách kiếm tiền nhanh nhất và cũng là đáng tủi nhục nhất cuộc đời cậu, số tiền đó có đáng giá với cơ thể này của cậu không? Cậu vất vả lớn lên
như một nam sinh bình thường rồi bây giờ cởi quần áo cho đủ thể loại đàn ông chà đạp, có đáng không?
Tuy nhiên... cậu sẽ có tiền, thoát khỏi cuộc sống này.
Nếu cậu không làm, cậu cũng chỉ còn con đường tự vẫn.
Cơ thể của cậu không đáng giá như thế đâu, từ bé ba đã không thương, mẹ
thì bỏ đi hơn hai mươi năm qua chưa về gặp cậu đến lấy một lần, cậu thậm chí còn không có bạn, đám nam sinh trong trường chê cậu ẻo lả nên không ai muốn kết thân với cậu. Cậu chưa bao giờ được yêu thương, chưa có ai
đối xử dịu dàng với cậu. Bây giờ có thể dùng chính cơ thể này để kiếm
tiền, tại sao cậu không làm?
Tủi nhục còn đáng kể đến trong
trường hợp này nữa không? Cái thứ tủi nhục nhỏ bé đó của cậu nó có lớn
bằng những gì cậu đang gặp phải hay không?
Ngô An Kỳ mím chặt môi đồng ý, cậu sẽ chấp nhận lên giường.
Cậu vừa vào làm chưa lâu nhưng đã được giám đốc Thành của Zeal Group chú ý
khiến cho mọi người đều ném lên cậu ánh nhìn ghen ghét. Tuy nhiên họ
phải là cậu ngay lúc đó mới cảm thấy tâm can vụn vỡ như thế nào, hắn che mặt cậu lại, bắt cậu là một ai đó, là thế thân nghe hắn thủ thỉ và phải nói cho hắn nghe những gì hắn muốn, sau đó hắn bỏ rơi cậu.
Thế
mà sau này hắn ta còn đến quán bar làm quản lý, tuy rằng không bắt nạt
cậu nhưng cái cách anh ta khó chịu khi cậu xoay lưng lại làm cho cậu bực bội.
"Tôi là tôi! Tôi không phải là ai khác!" An Kỳ không biết
mình đã ăn gan trời khi nào mà đứng trước mặt Nam Thành tuyên bố như
thế.
Nam Thành chỉ có thể bày ra một vẻ mặt bất đắc dĩ, "Vì tôi
quá thích em ấy nên không thể ngừng liên tưởng, nên mong cậu, giúp tôi,
được chứ? Chỉ cần không xoay lưng lại là được."
"Tên đàn ông khốn nạn."
"Tôi đang cố gắng lịch sự với cậu."
Những người sau chỉ mới ve vãn, vào tới khách sạn rồi nhưng đến môi cũng chưa kịp hôn thì kẻ phá sản, kẻ bị vợ bắt gặp, ngoài lương cứng 20 triệu và
tiền tip khi phục vụ ra, An Kỳ không tìm thêm được thêm khoản tiền nào
khác. Có một lần cậu bị đám đòi nợ kia chặn trước quán, may là có chủ
quán Draco mủi lòng cứu giúp, giúp cậu trả một phần nợ, đưa giấy cam kết cho cậu kí khiến đám kia không còn đến tìm cậu thường xuyên nữa.
Và rồi cậu gặp Lâm Bảo, anh ta là vị khách đầu tiên cậu lên giường cùng,
cậu đã hồi hộp và suy nghĩ rất nhiều cho lần đó. Cậu vụng về để anh ta
hôn môi mình, nụ hôn đầu của cậu cứ thế mà vứt đi ở tình cảnh chẳng hề
đẹp đẽ.
Cậu thay anh ta đặt phòng khách sạn, nhưng hôm đó anh ta
gặp người anh ta thích, cãi nhau một trận lớn, sau đó anh ta ném cho cậu một số tiền rồi đuổi cậu đi. An Kỳ không biết mình nên bày ra loại tâm
tình như thế nào, nhưng sâu tận đáy lòng cậu cảm thấy may mắn.
Những ngày sau anh ta lại tới tìm cậu, điều cậu không ngờ là anh ta cũng
giống Trương tổng, gọi cậu là "Nguyên", xem cậu là người đó mà đối xử
dịu dàng, khiến cho lòng cậu nhức nhối, nén không được bật khóc ra thành tiếng. Lần đầu tiên của cậu, rất đau, nếu như cậu không đang trong vai
"Nguyên" chẳng biết sẽ còn đau đớn tới mức nào.
Anh ta thường
xuyên gặp cậu, gọi cậu đến, là "Nguyên" trong mắt anh ta, số lần anh ta
nhìn cậu còn chẳng bằng khi anh ta nhìn tấm lưng của cậu. Những lần đầu
còn tủi thân, về sau An Kỳ không muốn so đo nữa, cậu có tiền là được
rồi, có tiền để trả nốt số nợ còn lại, có tiền trả cho chủ quán, sau đó
cậu sẽ bỏ đi khỏi nơi này.
Cậu mặc kệ những trò mà Lâm Bảo bày
ra, mặc kệ những lần anh ta phủ chăn hay bắt cậu nằm úp mặt, ngậm chặt
gối để không phát ra tiếng, hoặc giả vờ làm người anh ta yêu để nói
những lời anh ta muốn nghe. Nhưng cậu nhục nhã trước mặt anh ta là đủ
rồi, anh ta lại dám đưa cậu lên truyền thông, để cậu nhục nhã trước hàng trăm, hàng ngàn người.
An Kỳ đem tiền tới ném trả cho Lâm Bảo, cậu hận người này, rất hận người này, cậu không cần số tiền đó của anh ta.
Cậu dùng số tiền để dành từ trước tới giờ trả đủ nợ cho chủ quán, số còn
lại nhất định phải gồng mình tìm thật nhanh để có thể mau chóng rời khỏi nơi đây, không muốn nhìn thấy ai có liên quan tới cuộc đời tăm tối của
cậu nữa.
Quán bar mở cửa trở lại, cậu quay về làm, ngày đầu tiên
đã gặp được một vị đại gia rất hào phóng. Tuy nhiên khi ông ta bế cậu
ngồi lên đùi, cậu vươn tay ôm lấy cổ ông ta định hôn thì đột nhiên lại
có người giữ lấy cậu lôi dậy, kéo về phía mình.
An Kỳ ngơ ngác
ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Bảo, nghe anh ta thấp
giọng nói, "Cho tiền cậu không lấy, định đi làm cái trò gì nữa vậy?"