Trương Nam Thành, tân giám đốc của Zeal Group, chủ của
Zealstone nơi bọn họ đang đứng, chỉ riêng việc đó cũng đủ để hắn được
tất cả mọi người ở đây chào đón.
Thế nhưng hắn còn là một gương
mặt mới đáng gờm trên thương trường và thêm cả việc dạo gần đây hắn bắt
đầu đổ tiền vào đầu tư cho một bộ phim, điều này đặt ra một câu hỏi
không rõ, rằng liệu Zeal có muốn lấn sân sang ngành giải trí hay không?
Nếu không, được bọn họ đầu tư cũng là một cơ hội tối để giảm bớt gánh
nặng chi phí.
Còn đối với những kẻ như Võ Thành Ý, có được một
ông chủ như vậy chống lưng thì sự nghiệp chắc chắn sẽ lên cao hơn. Cho
dù hắn ta đã có gia đình, điều đó cũng không thành vấn đề, hôn nhân bây
giờ, đặc biệt là trong ngành kinh doanh và giải trí thì chẳng đáng một
xu. Có rất nhiều ông chủ lớn vẫn nuôi nhân tình sau lưng vợ, thậm chí ly hôn chỉ để rước nhân tình về nhà.
Võ Thành Ý chấp nhận điều đó,
đôi bên cùng có lợi, cậu ta chẳng mất gì nhưng lại có cơ hội thăng tiến
trong sự nghiệp. Với lại, thử hỏi xem trong ngành giải trí này có bao
nhiêu người mới không có đại gia chống lưng mà có thể đứng vững?
Điển hình là Phan Trí Nguyên, ì ạch dậm chân tại chỗ mãi, luôn loay hoay trong sự nghiệp không có cơ hội phát triển.
Khi Trương Nam Thành tới tất cả mọi người đều vô thức bị thu hút sự chú ý,
kẻ thì vì ngoại hình, kẻ lại vì gia sản, có kẻ thì ngưỡng mộ tài năng,
không ít người chủ động tiến lại nói chuyện với hắn.
Phan Trí
Nguyên cũng trông thấy hắn, cậu cũng giống như bao người, không ngăn
được mình nhìn thêm vài lần. Cho tới khi ánh mắt của hai người giao
nhau, ngay lúc cậu định xoay đi thì hắn đã xoay người đi trước.
Lạnh lùng, xa cách.
Phan Trí Nguyên sững người lại, cậu có hơi ngỡ ngàng, bởi vì đây là lần thứ
hai cậu thấy Trương Nam Thành lạ lẫm như thế. Không phải là Nam Thành
của cậu, hắn là tổng giám đốc của Zeal.
Xung quanh hắn đầy người
bao quanh, nịnh nọt, khen ngợi, còn hắn thì luôn cao ngạo rũ mắt nhìn
bọn họ. Hắn có vẻ ngoài hơn người, thông minh hơn người và cả sự nghiệp
hơn người, bên cạnh đó, hắn còn có một gia đình đáng tự hào, một người
vợ đẹp và tài giỏi.
Đó mới là cuộc sống mà Nam Thành nên có, cuộc sống mà cậu mong ước cho hắn.
Phan Trí Nguyên cũng xoay đi, không nhìn nữa, cậu uống một ngụm rượu để đè nén sự khó chịu trong lòng mình.
"Nguyên Nguyên, cậu chờ có lâu không?"
Đạo diễn Lý đi tới trước mặt cậu và cho một nụ cười, Trí Nguyên cũng mỉm
cười nhẹ cúi chào ông. Để tránh cho cậu mất thêm thời gian, ông bảo cậu
đi theo ông rồi cùng nhau tới một chiếc bàn vắng người.
"Ông ấy phải tiếp rất nhiều người, vất vả lắm mới có được lúc ông ấy không bận đấy."
"Vâng, cảm ơn đạo diễn."
Người mà đạo diễn Lý muốn cậu cùng gặp là một đạo diễn rất có tiếng khác, vừa mới trông thấy ông cậu đã giật mình cúi đầu chào ngay. Đây cũng là
người mà đạo diễn rất ngưỡng mộ, đạo diễn Quang Anh, đạo diễn xuất sắc
nhất hiện tại.
"Đây là đạo diễn Quang Anh." Đạo diễn Lý giới thiệu, "Còn đây là Trí Nguyên, người tôi đã nhắc qua."
"Chào đạo diễn." Trí Nguyên có thể nhận ra được giọng mình đang run lên rõ ràng.
"Chào cậu, đừng lo lắng, tôi đã nghe nói về cậu nhiều rồi." Đạo diễn Quang cười.
Nghe nói về cậu ư? Làm sao một đạo diễn giỏi giang nhất có thể nghe nói về
một diễn viên vô danh như cậu được chứ? Chắc chắn đây chỉ là lời nói xã
giao mà người nào không tinh ý hỏi thêm sẽ khiến cho đôi bên khó xử. Trí Nguyên chỉ mỉm cười nhẹ như một lời cảm ơn.
"Không chỉ đạo diễn
Lý đề cử cậu cho tôi mà cả ảnh đế cũng vậy, ông ấy cũng đã đề cử cậu cho một vai diễn trong phim." Đạo diễn Quang tiếp lời, "Thế nên tôi cũng đã tìm xem một số vai diễn của cậu. Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên khi một
người có khả năng diễn xuất không tệ như cậu mà đất diễn và kịch bản
nhận được quá ít. Hay nó chưa đủ để cậu lộ ra thiếu sót?"
"Vâng." Trí Nguyên cúi đầu, "Tôi cần phải trau dồi thêm."
"Tuy nhiên chỉ mới xem qua không bao lâu, tôi cũng không thể nói được cuối
cùng cậu có phù hợp hay không. Sắp tới tôi có một kịch bản khá hay, đang thiếu một vai và tôi vẫn đang cast diễn viên. Tôi rất hy vọng cậu có
thể đến buổi casting."
"Cảm ơn đạo diễn, tôi chắc chắn sẽ tới và sẽ cố gắng."
Ảnh đế cũng đã trông thấy ba người nói chuyện ở bên này, ông nghĩ có lẽ
đang nói về vai diễn kia nên mới nhanh chóng đi lại góp vui. Không khí
dần trở nên thoải mái, Trí Nguyên cũng không còn quá e dè, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất áp lực.
Nhưng có người lại không, cậu ta có kinh
nghiệm ở giới giải trí hơn cậu, với lại, cậu ta cũng đã tự mình đi xin
vai rất nhiều. Trùng hợp thay, trong bộ phim này cũng đang có một vai mà cậu ta nhắm đến. Không cùng vai với cậu nhưng là một vai không hề kém
cạnh.
"Chào đạo diễn Lý, chào đạo diễn Quang, chào ảnh đế Huỳnh." Võ Thành Ý và quản lý của mình cũng đi lại xen vào câu chuyện.
"Diễn viên Thành Ý, hôm nay cậu cũng ở đây sao?" Đạo diễn Quang thân thiện
đáp lời cậu ta, "Tôi khá ấn tượng với diễn xuất trong phim Lạc của cậu
đấy."
"Cảm ơn đạo diễn, nhưng tiếc thay, cũng đã được 1 năm kể từ khi nó ra mắt rồi." Thành Ý tỏ vẻ tiếc nuối rồi lại mỉm cười, "Tôi đã
có xem qua kịch bản phim mới của ngài, tôi rất thích một vai trong đó.
Nhưng có lẽ chúng ta không có duyên, tôi đã bỏ lỡ nó, tôi vẫn cảm thấy
rất tiếc."
"Thật sao? Tôi cũng lấy làm tiếc." Đạo diễn Quang đáp
theo phép lịch sự, đến vai nào ông ấy cũng không hề hỏi, mà hơn hết, ông ấy cũng đã chọn xong các diễn viên mà mình ưng ý rồi, chỉ còn thiếu một vai duy nhất vẫn đang đau đầu casting.
"Mong rằng sau này có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác với nhau." Thành Ý lại nói.
"Chắc chắn rồi, hy vọng sau này cậu sẽ có duyên với nhân vật của tôi, chắc
chắn khi đó tôi sẽ không ngần ngại chọn cậu." Đạo diễn Quang lại đáp.
Thật ra việc chọn Thành Ý cũng không phải là phương án tệ, chỉ là đạo diễn Quang đã có diễn viên hợp ý hơn cho mình mà thôi.
Cả 5 người lại tìm chủ đề để nói chuyện với nhau, đột nhiên Trương Nam
Thành lại vô tình đi ngang qua, đạo diễn Quang lập tức nở nụ cười nâng
ly rượu mời hắn.
"Trương tổng, cùng uống một ly chứ?"
Trương Nam Thành dừng chân, hắn chỉ nhìn lướt qua mọi người đang đứng xung
quanh bàn rượu này, không hề để vào Trí Nguyên vào mắt nên vẫn chọn đứng lại, gia nhập.
Hắn bằng tuổi với Trí Nguyên và Thành Ý, dù sao
cũng ít tuổi hơn so với ảnh đế và hai đạo diễn, tuy nhiên khí chất mà
hắn có làm cho bậc cha chú phải nhún nhường và nể trọng vài phần.
"Vừa rồi Trương tổng có đầu tư cho bộ phim của đạo diễn Lý, điều này làm cho tôi ghen tỵ lắm đấy ha ha." Đạo diễn Quang nửa đùa, nửa thật cất tiếng.
Trương Nam Thành khẽ cong môi, "Vô tình Zeal đang cần quảng bá cho sản phẩm
mới, bộ phim của đạo diễn Lý lại đang được quan tâm nên tôi rót một ít
vốn vào xem như quảng cáo."
Phan Trí Nguyên khẽ nhấp một ngụm
rượu để giữ bình tĩnh, tay cậu bây giờ run rẩy, tim cũng đập rất nhanh,
không dám đối diện với hắn. Nhưng cậu có nghe hắn nói, sản phẩm ấy thật
ra là chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh ZealDeli, trong phim bọn họ cũng đã
quay hình ở đó rất nhiều. Vậy mà qua lời của Nam Thành, nó chỉ là một
sản phẩm như cỏn con lắm.
"Vậy Trương tổng nghĩ sao về bộ phim mới của tôi?" Đạo diễn Quang thử dò hỏi.
"Thú vị chăng?" Nam Thành hơi nghiêng đầu, "Tôi không biết về kịch bản,
nhưng nghe nói rằng sẽ có sự tham gia của ảnh đế, biên kịch Hà và cả đạo diễn Quang, tôi nghĩ nó sẽ khá thú vị."
"Chắc chắn sẽ tạo nên
một sự chú ý lớn thôi ạ." Thành Ý chủ động lên tiếng, "Dạo gần đây khán
giả đã có ánh nhìn khá thông minh và khắt khe với các bộ phim, vậy nên
các đạo diễn, biên kịch và diễn viên thực lực đều được chào đón. Tôi
nghĩ bộ phim sẽ trở thành một hiện tượng khi nó ra mắt."
Trương Nam Thành nhìn cậu ta, "Cậu cũng tham gia bộ phim này?"
"Tôi không có cơ hội tham gia nhưng khả năng chọn kịch bản của tôi rất tốt,
kịch bản của bộ phim lần này rất xuất sắc. Tôi nghĩ nếu ngài chịu đầu tư thì chắc chắn sẽ không lỗ." Thành Ý cười.
"Hoá ra cậu đang dạy tôi cách kinh doanh?"
"Tôi..."
Thành Ý hơi bối rối thì đột nhiên Trương Nam Thành nở một nụ cười nhẹ làm cho Thành Ý bỗng chốc cười rộ lên, sợ hãi cũng được buông xuống. Không khí
của bàn tiệc thoáng chốc trở nên thoải mái hơn hẳn, mọi người lại tiếp
tục nói chuyện.
Trí Nguyên cảm thấy tay mình hơi run lên.
Cậu đặt ly rượu xuống, dự định xin phép rời đi trước thì đạo diễn Lý đột
nhiên cất tiếng, "Trương tổng, có thể sắp tới Trí Nguyên sẽ có cơ hội
tham gia tiếp bộ phim của đạo diễn Quang đấy, Trương tổng đã gặp qua cậu ấy vài lần rồi, ngài thấy diễn xuất của cậu ấy như thế nào?"
Trương Nam Thành nhìn sang Phan Trí Nguyên, sau đó hắn lại nhìn sang Võ Thành
Ý, "Tôi chưa có cơ hội xem diễn xuất của cậu ấy nhiều, cậu ấy không có
nhiều sản phẩm thì phải? Nếu có cũng chỉ vài câu thoại, không đánh giá
được."
Mi mắt của Trí Nguyên rũ xuống, khẽ run.
"Vậy ngài nghĩ sao về diễn xuất của tôi?" Thành Ý thuận nước đẩy thuyền.
"Tôi đã xem qua diễn xuất của cậu rồi, không tệ, cậu cũng có rất nhiều sản
phẩm. Người như cậu lại không thể tham gia dự án của đạo diễn Quang thì
thật đáng tiếc."
Nghe Nam Thành nói như thế, Thành Ý đáp lời ngay, "Tôi cũng cảm thấy rất tiếc, cảm ơn vì đã đánh giá cao tôi."
"Tôi chỉ nói những gì mình thấy."
"Hy vọng bộ phim sắp tới tôi tham gia sẽ được Trương tổng chú ý."
"Tôi sẽ cân nhắc."
Trương Nam Thành xem giờ trên đồng hồ, vốn dĩ hắn cũng chỉ tới đây cho phải
phép, trông thấy cũng đã được kha khá thời gian mới thông báo mình phải
đi trước rồi cùng trợ lý rời khỏi sảnh tiệc.
Đạo diễn Lý cười, "Có lẽ Trương tổng đánh giá cao diễn viên Thành Ý thật, nhưng vợ của cậu ấy lại rất thích Trí Nguyên đấy."
"Ý của đạo diễn Lý là khi không vì chiều vợ của mình thì Trương tổng sẽ đầu tư cho phim của Thành Ý sao ha ha."
Võ Thành Ý thấy vậy, cậu ta suy nghĩ gì đó rồi cũng cùng quản lý của mình bỏ đi theo ra ngoài.
Phan Trí Nguyên đứng lại thêm một lúc rồi cũng xin phép trở về trước, quản
lý Trần thấy cũng không còn việc gì nữa nên mới đưa cậu về.
Điều
cả hai người không ngờ nhất là lại bắt gặp được Võ Thành Ý đang nói
chuyện riêng với Trương Nam Thành ở bên ngoài. May mắn là hai người họ
bận nói chuyện nên mới không phát hiện ra cậu.
Trí Nguyên giữ chặt tay của quản lý Trần rồi nhanh chóng cùng anh đi về xe.
Đến khi ngồi ở xe rồi cậu vẫn còn thấy tay của mình run không ngừng nghỉ,
phải cho lên miệng cắn mới có thể bình tĩnh được. Đến khi bình tĩnh rồi, cậu lại kiệt sức tựa người vào cửa kính, âm thầm thở dài ra một hơi khe khẽ.
"Nhìn Thành Ý... lẽ nào cậu ta định biến Trương tổng thành ông chủ cho mình ư?" Quản lý Trần nói.
"Anh đừng suy đoán lung tung như vậy, nhất là loại chuyện ảnh hưởng tới danh dự của người khác." Trí Nguyên cất lời.
"Anh có cơ sở nên mới đoán, cậu ta cũng đã đi tìm vài lần nhưng chưa có ai thích hợp mà?"
"Anh nghe được ở đâu vậy?"
"Cậu ta và quản lý nói chuyện riêng trong nhà vệ sinh, lúc đó anh mắc quá nên xông vào, vô tình nghe được."
Phan Trí Nguyên ngồi thẳng người dậy, "Nhưng mà, Nam... giám đốc Thành có vợ rồi mà?"
"Điều đó quan trọng lắm ư?" Quản lý Trần nói, "Hôn nhân của những người này... không đáng tin."
"Đáng tin mà." Phan Trí Nguyên hơi lo lắng, "Vợ của giám đốc Thành rất yêu ngài ấy, hai người đó..."
"Nhưng Trương tổng có yêu vợ mình không?"
"..."
Phan Trí Nguyên hơi khựng lại.
Cậu chợt nhớ tới nụ hôn của hai người vào nửa tháng trước, bàn tay cậu lại hơi run lên, nghẹn lời không nói thêm được.
"Có khi cậu ta cũng muốn cho Thành Ý một cơ hội tiếp cận. Cậu ta quá giàu có, thừa sức ném cho Thành Ý vài đồng lẻ để mua vui."
Trái tim của Trí Nguyên nhói lên, lẽ nào là như thế? Cũng phải, Trương Nam
Thành là người nếu không thích thì sẽ không để cho ai cơ hội, nhưng vừa
rồi hắn cười với Thành Ý, bây giờ còn nói chuyện với cậu ta ở bên ngoài.