Bởi vì xảy ra vụ tai nạn xe liên hoàn, đường xá cũng trở nên càng ngày
càng nhốn nháo, tràn ngập yếu tố không xác định, hơn nữa còn có thể
nghe thấy không ít nữ tài xế thét lên!
Dù Lương Siêu phản ứng cấp tốc che chở Diệp Khuynh Thành, nhưng sau một
hồi liên tục trốn tránh, Diệp Khuynh Thành cũng khó tránh khỏi xuất hiện vài vết thương không nhẹ không nặng.
Qua tận vài phút thì tình hình mới xem như được khống chế.
Thấy không có nguy hiểm, Lương Siêu vội vàng đặt Diệp Khuynh Thành nằm
dưới đất, kiểm tra thương thế của cô một hồi mới khẽ thở phào một hơi,
trên người chỉ có vài chỗ bị bầm.
Diệp Khuynh Thành cũng lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn, thấy đối
phương bắt đầu châm cứu xoa bóp cho mình thì lắc đầu nói: "Em không có
gì đáng ngại, ngược lại là anh..."
"Đừng nói chuyện." Lương Siêu nghiêm túc cắt ngang lời cô, nói: "Chớ xem thường những vết bầm đó, điều này chứng tỏ em bị thương bên trong, đừng nhìn hiện tại em không cảm thấy cái gì, nhưng nếu xử lý trễ thì hậu
hoạn khôn lường, huống chi sức khoẻ của em vốn đã rất kém cỏi."
Nghe Lương Siêu nói nghiêm trọng như vậy, Diệp Khuynh Thành cũng hơi e sợ.
"À."
Sau khi cô khẽ lên tiếng thì cũng im lặng đi, nếu như Lương Siêu cẩn
thận quan sát sẽ không khó phát hiện, hiện tại Diệp Khuynh Thành đã dịu
dàng nghe lời hơn ngày xưa không biết bao nhiêu lần
Sau một lúc lâu, Lương Siêu vừa xử lý xong những vết bầm cho Diệp Khuynh Thành thì đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng hô
to.
"Chị Ngọc, chị Ngọc!"
"Chị, chị tỉnh lại đi!"
Nhìn lại nơi phát ra tiếng là thì thấy, chẳng biết Diệp Tiêu xuất hiện
lúc nào đang ôm lấy Tôn Ngọc mặt mũi tràn đầy máu tươi mà nghẹn ngào kêu to, cả khuôn mặt đều là vẻ thống khổ.
Sắc mặt Lương Siêu lập tức lạnh xuống, con mẹ nó thằng nhãi này thật là hung ác!
Trong tình huống vừa rồi, cả hắn cũng thấy sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng
ròng, hơn nữa còn bị thương nặng hơn lần trước đại chiến với Kim Giáp Hổ ở công viên hoang dã!
Hôm nay nếu không trừng trị thằng nhãi này một trận, cho cậu ta biết cái gì gọi là sợ hãi thì cơn giận trong lòng hắn thực sự khó tan!
Hắn lập tức đứng lên, đang muốn đi qua thì Diệp Khuynh Thành lại vội
vàng kéo hắn, cầu xin lắc đầu: "Dù sao nó cũng là em gái của em, là
người thân duy nhất trên đời này, anh..."
"Yên tâm, anh có chừng mực."
Hắn vỗ vỗ tay Diệp Khuynh Thành rồi đi qua, mà Diệp Tiêu hoàn toàn không phát giác sự tồn tại của hắn, còn đang ôm lấy Tôn Ngọc khóc ròng.
"Chị mau tỉnh lại đi, em muốn chị tỉnh lại! Chị Ngọc... người xảy ra chuyện không nên là chị, không nên là chị!"
"Đừng gào thét." Lương Siêu lạnh nhạt mở miệng, Diệp Tiêu thất thần
ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không có tâm tình suy nghĩ vì sao đối phương
và chị của mình còn có thể bình yên vô sự, vội vàng bò qua ôm lấy chân của hắn.
"Anh là thần y, là Y Thánh! Lấy y thuật của anh thì nhất định có cách
cứu chị Ngọc! Mai cứu chị Ngọc! Tôi cầu xib anh mau cứu chị ấy đi!"
"Cầu cũng vô dụng." Lương Siêu lắc đầu nói: "Người chết như đèn tắt, đây là thiên đạo luân hồi, cho dù y thuật của một người mạnh thế nào cũng
không thể nghịch thiên khởi tử hồi sinh."
"Ừm, đã chết rồi, hơn nữa còn là một xác hai mạng."
Soạt!
Đồng tử của Diệp Tiêu bỗng co rụt lại, chợt trừng lớn mắt chỉ vào Tôn
Ngọc bên cạnh: "Chị Ngọc, chị ấy đã có thai? ! Cái này sao có thể!"
"Sao lại không có khả năng? Nhìn cậu quan tâm cô ta như vậy, chắc đứa
nhỏ là của cậu đúng không? Chuyện lớn như vậy mà cậu lại không biết?"
"Tôi..."
Nghe Lương Siêu nhắc nhở như vậy, Diệp Tiêu đột nhiên hồi tưởng lại
trước đó khi mình gọi điện thoại cho Tôn Ngọc nhằm mưu đồ diệt trừ chị
gái và Lương Siêu, hình như Tôn Ngọc có nói có tin tức tốt muốn báo với
mình.
Nhưng khi đó trong đầu mình đều là chuyện lật ngược ván cờ, căn bản không phản ứng cô ấy.
Mà bây giờ, người con gái mình yêu nhất và cốt nhục chưa ra đời đã chết đi như vậy?
Bị ai hại chết?
Là mình sao?
"Không... Không!"
"Không phải!"
Diệp Tiêu lập tức điên rồ, chợt lắc đầu, gào thét lớn rồi tiến lên bóp chặt lấy cổ Lương Siêu!