Sau một loạt tiếng nổ không ngừng vang lên, Mặc Vân đột nhiên kêu lên
một tiếng đau đớn lui về phía sau mấy bước, mà Vua ma cà rồng cũng không khá hơn chỗ nào.
"Ah!"
Sau khi hét lớn một tiếng, quần áo trên người hắn ta lại bị một đạo kiếm khí chém tới nát bấy trong nháy mắt, phải lui mạnh về sau mấy bước mới
có thể ổn định thân hình.
Chợt hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, khi nhìn thấy ánh
sáng hình người cực kỳ hư ảo, nhỏ nhắn ở mi tâm của Mặc Vân mới bừng
tỉnh thở dài.
“Khó trách, khó trách có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với bổn vương như vậy, thì ra ông đã ngưng luyện ra sơ hình Nguyên Anh, đạt tới nửa
bước Nguyên Anh!”
"Nhưng mà, dựa vào thực lực nửa bước Nguyên Anh này mà có thể tạo thành
thương tổn đối với bổn vương, thật sự là cái danh Kiếm tôn này của ông
cũng không ngoa chút nào đâu."
"Ông nói nhảm nhiều quá rồi đấy."
Mặc Vân lạnh lùng nói một câu, sau khi lau khô vết máu trên khóe miệng
thì chậm rãi nâng trọng kiếm trong tay lên, cùng lúc với ánh sáng liên
tiếp lóe lên ở mi tâm là huyền khí hùng hồn bắt đầu mạnh mẽ trào ra!
Vua ma cà rồng thấy thế thì cười quỷ dị.
"Muốn liều mạng sao? Được rồi!”
“Không phải lúc trước ông vẫn luôn tò mò, sát chiêu mà bổn vương chuẩn
bị cho ông là cái gì sao, hiện tại bổn vương sẽ cho ông mở rộng tầm mắt
một lần!”
Dứt lời, hai chân hắn ta cong xuống ngồi xếp bằng, hai tay hợp lại, lúc
này toàn bộ gạch đá của cả tòa biệt thự lập tức rung chuyển mạnh mẽ, tỏa ra từng khối từng khối sương độc màu máu!
Độc tính của nó rất mạnh, mấy tinh anh Long Đường vô ý hít vào một chút
lập tức mất đi sức chiến đấu, mềm nhũn như bùn nhão té xuống đất.
Mấy vị có thực lực xếp hạng cao nhất của Thẩm Động trong Long Đường vừa
cẩn thận đề phòng khói độc, vừa liều mạng tử chiến, bảo vệ cho mấy tinh
anh mất đi sức chiến đấu kia.
Mặc Vân thấy tình thế không ổn, lúc này cổ tay run lên, huyền khí mạnh
mẽ trực tiếp hướng về Vua ma cà rồng chém ra hơn mười nhát kiếm.
Mà Vua ma cà rồng cùng mấy vị Hấp Huyết Quỷ cao cấp khác lập tức liên
thủ, sau khi chống đỡ hết hơn mười nhát kiếm mà Mặc Vân bắn ra, lại hợp
lực đem toàn bộ mặt đất phòng khách hóa thành một mảnh đầm lầy lầy lội
màu máu!
“Trận Huyết Trì Đầm!”
Trận pháp thành hình, một mảnh bùn đất màu máu chậm rãi chuyển động, mặc dù thực lực mạnh như Thẩm Động cũng tạm thời mất đi năng lực hành động.
Trên người dần dần xuất hiện càng ngày càng nhiều vết thương, hơn nữa lực chống cự cũng càng ngày càng yếu...
Về phần Mặc Vân, mặc dù tạm thời vẫn có thể dựa vào thực lực nửa bước
nguyên anh của bản thân để chuyển động, nhưng thân pháp cùng với các
bước di chuyển cũng bị hạn chế rất lớn.
Hơn nữa từng đám khói đôc kia vẫn đang lan tràn khắp nơi, dẫn đến từng
phần công lực có thể phát huy ra của ông ta cũng càng ngày càng yếu đi.
Tám phần, bảy phần, sáu phần...
Đến cuối cùng, thực lực có thể bộc phát ra đã không vượt qua nổi ba phần công lực vốn có!
Vài ba phút sau, Vua ma cà rồng càng đánh càng thuận lợi liền rất dễ
dàng tung ra một đòn hiểm, ngực Mặc Vân lập tức bị đánh vào hơn mười
quyền, trực tiếp bị đánh đến máu thịt hỗn loạn...
"Phụt!"
Phun ra một ngụm máu tươi, thắt lưng vẫn thẳng tắp của Mặc Vân cũng
không nhin được mà cong lại, nhưng thân hình vẫn cố gắng chống đỡ không
ngã xuống.
“Ha, ha ha ha!”
"Xương cốt của Kiếm tôn đỉnh đỉnh đại danh đúng là rất cứng rắn nha."
"Nhưng mà điều này cũng khó trách, thân là chủ nhân của thể chất kiếm
thể trời sinh hiếm thấy, tự nhiên là gân cốt cũng cứng cỏi như thân
kiếm, thà gãy chứ không cong."
Vua ma cà rồng trêu tức cười nói, sau khi nhìn thấy đám người Thẩm Động
đều đã bị các Hấp Huyết Quỷ trung cấp dưới tay mình chế phục, thì trong
lòng nhất thời xuất hiện một cỗ dục vọng chinh phục.
"Mặc Vân, quỳ xuống cho bổn vương."
Mặc Vân khinh thường cười lạnh một tiếng, chẳng những không làm theo ý
của Vua ma cà rồng mà ngược lại còn âm thầm vận chuyển tất cả huyền khí
còn lại trong cơ thể, bắt đầu tụ lực.
Thấy thế, hai mắt Vua ma cà rồng híp lại, lập tức nhìn về phía Thẩm
Động, chậm rãi giơ ngón tay lên, đầu ngón tay còn có huyết mang bắt đầu
khởi động.
“Tên này, là đồ đệ của ông phải không?”
"Nhìn thấy đồ đệ yêu quý bị rút cạn máu, móc sạch nội tạng trước mặt mình chắc hẳn là một cảm giác rất chua xót nhỉ?"
"Bổn vương đếm đến ba, nếu ông vẫn không quỳ, vậy thì đừng trách bổn vương ra tay với tên nhãi này."
Dứt lời, Vua ma cà rồng bắt đầu đếm ngược.
"Ba."
"Hai."
"Một!"
Đúng lúc này, bóng sáng hình người hư ảo ở mi tâm Mặc Vân đột nhiên lại
lóe lên, ngay sau đó thân hình Mặc Vân lập tức chuyển động, đầu tiên là
ép ra một ngụm máu phun về phía cự kiếm vô phong đen kịt như mực trong
tay.
Ngay sau đó, là một kiếm tức giận cắm mạnh xuống mặt đất lầy lội kia!
Ầm ầm!
Thân kiếm dài gần hai thước, trực tiếp chui hết xuống mặt đất, từng cổ
kiếm khí ngang tàng vô cùng tạo thành hàng loạt vòng tròn liên tiếp
khuếch tán ra!
Chỉ trong vài cái chớp mắt, mảnh đầm lầy máu trước đó lấp đầu cả phòng khách, giờ lại bị đánh cho nổ tung trong nháy mắt!
Đám người Thẩm Động vừa được khôi phục hành động đã toàn lực thoát khỏi Hấp Huyết Quỷ đang áp giải bọn họ.
"Đi mau."
Mặc Vân nói, nhưng khi nhìn lại lại thấy đám người Thẩm Động còn ngu
ngốc muốn chạy tới cứu mình, lần nữa quát lên một tiếng giận dữ: "Cút!”
Ngay lúc đó, đám người Thẩm Động lại bởi vì hít phải quá nhiều khói độc
mà cả đám la liệt ngã khụy xuống đất, Vua ma cà rồng lại đắc ý cười rộ
một trận.
“Ha ha ha!”
"Mặc Vân, ông liều chết giành cơ hội chạy trốn cho bọn họ, cuối cùng lại phát hiện hoàn toàn vô dụng! Giờ ông thấy sao?”
"Rất tuyệt vọng?"
Mặc Vân thần sắc ảm đạm, cúi đầu khẽ thở dài một tiếng.
Mà đúng lúc này, một Hấp Huyết Quỷ trung cấp có chút nhịn không được
muốn hút hết máu của một tinh anh Long Đường, nhưng lại bị Miller ngăn
lại, nhất thời chỉ vào gã ta mắng to.
"Mày đúng là một tên chuột nhắt nhát gan! Quả thực là nỗi sỉ nhục của tộc chúng ta!”
"Vừa rồi lúc liều mạng chiến đấu thì mày co giò chạy trốn, hiện giờ bọn
tao chiến thắng thì mày lại xuất hiện không cho tao hưởng dụng thành quả thắng lợi? Rốt cục thì mày nghĩ cái gì trong đầu vậy!”
Sau khi bị mắng mấy câu, Miller lập tức trở thành tâm điểm chú ý của toàn hiện trường.
Này!
Cảm nhận được một đám Hấp Huyết Quỷ đang ném về phía mình từng đạo ánh mắt lạnh lùng, Miller bắt đầu run rẩy cả người.
Lúc này, Vua ma cà rồng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Lâm trận lùi
bước, lại mưu toan cướp lấy thành quả thắng lợi của người khác?”
"Nói đi, cậu muốn..."
"Chết như thế nào đây?"
Nghe ra sát khí lẫn trong lời nói của Vua ma cà rồng, Miller lại không khỏi rùng mình mấy cái.
Khóe miệng lại điên cuồng giật giật hai cái, lập tức ổn định trái tim
đang run rẩy, ngang nhiên chỉ vào Vua ma cà rồng kia mắng to: “Người
chết là ông đó!”
"Viêm Hạ có câu nói rất hay, gọi là đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết!"
“Người phải chết là các người, không phải tôi!”
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vua ma cà rồng, Miller lập tức
“Bụp" một tiếng trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía cửa lớn hung hăng dập đầu một cái.
“Cung nghênh chủ nhân của tôi!”
Thời gian hôn mê dài dằn dặt trôi qua, Thời Vũ đột nhiên từ trên giường đứng dậy.
Hắn hít mạnh một hơi không khí trong lành, ngực run lên.
Bối rối, khó hiểu, tất cả các loại cảm xúc đan xen nảy sinh trong trái tim.
Đây là ở đâu?
Sau đó, Thời Vũ theo bản năng quan sát bốn phía, càng quan sát lại càng mờ mịt.
Một căn phòng đơn?
Cho dù hắn được cứu viện thành công thì hiện tại cũng phải ở trong phòng bệnh mới đúng.
Còn có thân thể của hắn... Tại sao có thể không có một vết thương nào.
Mang theo nghi hoặc, tầm mắt Thời Vũ nhanh chóng đảo qua khắp phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một tấm gương nơi đầu giường.
Tấm gương phản chiếu ra bộ dáng hiện tại của hắn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngoại hình còn rất đẹp trai.