"Cái gì?" Vẻ mặt Phương Lệ lập tức trở nên lạnh lẽo, nghĩ lại sau đó
hỏi: "Ý cậu nói là Lương Siêu trước kia được đăng tin xôn xao trên mạng
à? Là tên bạn trai scandal của Khuynh Thành?"
"Đúng!"
"Chính là thằng súc sinh chết tiệt đó!"
"Không thể nào? Không phải Vương Mặc của truyền thông Thiên Ngu đã tự ra mặt bác bỏ tin đồn rồi sao? Có phải thằng nhãi cậu lại nghe tin vịt từ đâu đó chứ?"
"Không phải tin vịt, là tôi tận mắt nhìn thấy!"
Diệp Tiêu càng nói càng tức, lập tức kể lại những chuyện trước đó Tôn
Ngọc nói với mình cho Phương Lệ nghe, còn gửi mấy tấm hình mà Tôn Ngọc
chụp cho Phương Lệ xem.
Sau đó Phương Lệ lập tức nheo mắt lại, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
"Vương Mặc bác bỏ tin đồn rồi xin lỗi, còn trục xuất Vương Tiểu Niên ra khỏi nhà, là bởi vì Khuynh Thành ra tay sao?"
"Không." Diệp Tiêu lắc đầu, nói: "Hồi chiều tôi cố ý hỏi chị Ngọc, gần
đây chị tôi vẫn đang bận bịu chuyện mấy loại thuốc mới, căn bản không
rảnh để ý tới Vương gia."
"Ồ?" Phương Lệ không khỏi nhíu mày lại, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Tốt, rất tốt."
"Xem ra Lương Siêu này không đơn giản chỉ là một tên ăn bám như đồn đại, có thể làm Vương Mặc sợ hãi trong thời gian ngắn như vậy thì cũng có
chút thủ đoạn."
"Thì tính sao! Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một tên thầy lang giang hồ mà thôi, vẫn không xứng với chị của tôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ xúc động phẫn nộ của Diệp Tiêu, Phương Lệ vỗ vỗ vai
cậu ta, cười an ủi: "Đó là tất nhiên, cô gái tuyệt thế như Khuynh Thành
thì trừ tôi ra, không ai xứng được với cô ấy cả. Nếu thằng nhãi kia đụng vào người bản thân không nên đụng, vậy dĩ nhiên là phải trả giá đắt."
"Anh Phương Lệ, anh có cách trừng trị thằng nhãi kia sao?"
Phương Lệ lạnh lùng cười một tiếng, chợt lấy điện thoại ra cho Diệp Tiêu xem một đoạn video.
Trong video là một con dã thú ngoại hình rất giống hổ, nhưng lại hơi
khác biệt, hình thể còn lớn hơn vài lần, toàn thân trên dưới còn mọc
những cái vảy nhìn có vẻ rất dày.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, những cái vảy ra sẽ phản chiếu ra từng mảnh hào quang màu vàng óng rực rỡ, giống như khoác một lớp giáp vàng, nhìn thật oai hùng bất phàm.
Diệp Tiêu hiếu kỳ mà hỏi: "Anh Phương Lệ, cái này là thứ gì? Nhìn... Hình như rất lợi hại?"
Phương Lệ cười không nói, sau đó hình ảnh trong video đột nhiên thay
đổi, lại có ba con sư tử đực, năm con hổ và một bầy sói mười mấy con đột nhiên xuất hiện, cùng nhau triển khai vây công con dã thú giống như hổ
lại không phải hổ trước đó!
Diệp Tiêu thấy thế thì nói thầm một tiếng xong rồi, nhưng trong lúc cậu
ta bắt đầu mặc niệm cho con dã thú kia thì một cảnh tượng máu tanh kỳ
tích đột nhiên xuất hiện.
"Rống!"
Chỉ thấy con dã thú đó ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, bỗng
nhiên nhảy lên mười mấy mét, lúc rơi xuống đất giống như thiên thần hạ
phàm, cái đuôi lớn quét ngang thì hai con sói đã chết tươi, một móng
vuốt quất xuống, xương sọ của một con sư tử cũng bị đập sụp, hóa thành
một mảng sương máu!
Con năm con hổ thì trực tiếp bị cái miệng to như cái chậu mái đột nhiên mở ra của nó trực tiếp nuốt vào giống như lỗ đen!
Trước sau mọi chuyện chỉ kéo dài ba năm phút ngắn ngủi, gần hai mươi con mãnh thú đã trở thành bữa ăn ngon cho con dã thú kia, sức ăn lớn đến
mức khiến người ta líu lưỡi.
"Ực..." Diệp Tiêu nuốt mạnh một ngụm nước bọt, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Phương Lệ.
Con mẹ nó đâu chỉ là có chút lợi hại? Quả thực như muốn lên trời rồi!
"Anh, cái này... Rốt cục là cái quái gì? Sao lại kinh khủng như vậy? Nghe thôi mà em còn chưa nghe nói đến nữa..."
"Tục truyền con thú này là một trong những hậu duệ của hung thú thượng
cổ Thao Thiết, tên là Kim Giáp Hổ, là hung thú bảo vệ mà Vạn Thú Tông
sau lưng Phương gia tôi dùng."
"Còn chiến lực của nó thì cậu cũng đã thấy rồi đó, gấp năm sáu mươi lần hổ Đông Bắc bình thường."
Diệp Tiêu liên tục gật đầu, thốt lên câu thật trâu bò.
Mà sau khi lấy lại tinh thần, cậu ta lại hoài nghi hỏi: "Anh Phương Lệ,
thứ này có liên quan gì đến chuyện anh muốn trừng trị Lương Siêu kia?"
"A..." Phương Lệ cười cười, nói: "Ngẫm lại xem, nếu như Lương Siêu kia
bị sáu bảy con Kim Giáp Hổ như vậy vây công thì dù hắn có chút năng
lực thì xác suất sống sót sẽ lên đến mấy phần trăm?"
"Con mẹ nó? !" Diệp Tiêu kinh hãi, văng tục xong thì vô thức nói: "Còn
cần phải hỏi sao? Chắc chắn là không phần trăm! Đừng nói là sáu bảy
con, cho dù là một con Kim Giáp Hổ cũng đủ cắn thằng nhãi kia thành mảnh nhỏ!"
"Ừm, hoàn toàn chính xác." Sau đó Phương Lệ lại suy nghĩ một chút, nói:
"Mấy ngày nay cậu nghĩ cách tìm cơ hội hẹn Lương Siêu đến vườn động vật
hoang dã, chuyện còn lại thì cậu không cần quan tâm."
"Tôi sẽ liên hệ với người của Vạn Thú Tông, để bọn họ hỗ trợ chuyển mấy
con Kim Giáp Hổ đến, làm Lương Siêu kia chết không có chỗ chôn!"
"A?" Trước đó dù ngoài miệng Diệp Tiêu mắng rất hăng, nhưng khi nghe
thấy kế hoạch của Phương Lệ thì không khỏi có chút sợ hãi, bắt đầu do do dự dự gãi đầu: "Anh Phương Lệ, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá
đáng không?"
"Cho dù Lương Siêu kia quá háo sắc, nhưng nhiều lắm cũng chỉ coi như một người chịu đánh một người chịu đòn, tội không đáng chết mới đúng?"
"Hừ!" Lúc này Phương Lệ lại hừ lạnh một tiếng, bắt lấy tay của Diệp
Tiêu, âm hiểm mà nói: "Tiểu Tiêu, nói xem chừng nào thì cậu mới có thể
lớn lên?"
"Người không quả quyết giống cậu sau này làm sao tiếp quản tập đoàn chế
dược Nhuận Tinh? Sao có thể thay thế chị cậu trở thành người cầm quyền
thực tế của Diệp gia?"
Có thể nói mấy câu nói đó vừa độc lại xảo trá, đâm trúng hết điểm yếu
của Diệp Tiêu, khiến cậu ta nghiến răng, sắc mặt bắt đầu trở nên khó
lường.
Thấy thế, Phương Lệ tiếp tục nói: "Tiểu Tiêu, thằng nhãi họ Lương kia
nhúng chàm chị của cậu, vậy hắn nhất định phải trả giá bằng cả mạng
sống!"
"Cần biết hẹp hòi không phải quân tử, không ác không phải trượng phu!"
"Cả một người đã ngồi lên đầu cậu mà cậu cũng không dám giết, vậy về sau cậu còn dám làm chuyện gì? Còn có thể làm cái gì?"
Nói xong, Phương Lệ đứng dậy rời đi, để lại Diệp Tiêu đang ôm đầu, càng ngày càng xoắn xuýt.
Chẳng qua không bao lâu sau, sự ác độc trong mắt Diệp Tiêu càng ngày
càng đậm, cuối cùng hóa thành sát khí, không do dự mà cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Phương Lệ...