"Mộ gia rất cưng dòng độc đinh là Mộ Đình Phong, nếu để bọn họ biết Mộ
Đình Phong là, là xảy ra chuyện khi đi với con thì chắc chắn sẽ không bỏ qua..."
"Nói nhảm!"
Vương Mặc tức giận đến mắng to, đâu chỉ không buông tha cho Vương Tiểu
Niên, lấy tính tình của vị gia chủ Mộ gia kia thì sợ là sẽ sẽ nổi giận
trực tiếp lật ngược toàn bộ Vương gia!
"Cha, hiện tại con, con nên làm cái gì? Nên làm sao đây..."
Làm sao bây giờ?
Ông đây biết thì đỡ rồi!
Ông ta lại nhìn Lương Siêu một chút, Vương Mặc cố nén lửa giận lại, trầm giọng mà nói: "Bây giờ tôi đang ở Kim Ngọc Đường phố Trung y, cậu tranh thủ lăn tới đây cho tôi!"
"Lập tức, lập tức!"
"Đúng đúng, con, con hiện tại lăn qua!"
Cúp điện thoại, Vương Mặc lại chắp tay với Lương Siêu, nói: "Lương y
thánh, hiện tại ngài cũng biết, Vương gia tôi sẽ có đại họa lâm đầu.
Chẳng qua ngài yên tâm, tôi nhất định giao ra câu trả lời trước đó đã
nói, đứa con trai không biết cố gắng của tôi đã gây nên tổn thất danh dự cho ngài và Diệp đổng sự, tôi sẽ cố gắng cứu vãn giúp ngài!"
"Có thể cứu vãn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, con một số chuyện đã xảy ra thực sự không giải quyết được, tôi chỉ đành nói tiếng xin lỗi
ngài."
Nói xong, ông ta còn muốn uốn gối quỳ xuống, Lương Siêu thấy vậy không khỏi có chút xúc động.
Thành ý của người này cũng đủ, cách đối nhân xử thế mạnh hơn con của ông ta không biết bao nhiêu lần.
Thế là ngay lúc đầu gối ông ta chạm đất, Lương Siêu đã tiến lên nâng dậy rồi nói: "Ông gọi Vương Tiểu Niên tới không phải là muốn có câu trả lời ngay trước mặt tôi sao, được."
"Chỉ cần câu trả lời có thể làm tôi hài lòng thì tôi sẽ không xen vào
đại họa của Vương gia, nhưng bệnh của ông thì tôi có thể phụ trách tới
cùng."
Vương Mặc nghe vậy thì rất vui mừng, liên tục gật đầu nói lời cảm ơn.
Cùng lúc đó, Vương Tiểu Niên đang hoang mang lo sợ phi tốc chạy tới đường Trung Y, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Anh ta sợ, sợ Vương Mặc vốn ngày tháng không còn nhiều nghe thấy mình
xông ra tai họa thì sẽ trực tiếp tức chết, càng sợ sáng sớm ngày mai gia chủ Mộ gia thủ đoạn độc ác biết được tin tức này thì sẽ lên cơn nóng
giận trực tiếp san bằng Vương gia, bắt mình đền mạng cho con trai độc
nhất của ông ta!
Nên làm cái gì?
Vương Tiểu Niên sợ hãi cực hạn, dịch não bắt đầu phi tốc chuyển động, không bao lâu sau đột nhiên nghĩ đến một người.
Lương Siêu!
Trước khi đua xe, anh ta có nghe Mộ Đình Phong nói Lương Siêu từng bảo gần đây anh ta sẽ gặp phải tai nạn xe cộ!
"Đúng rồi! Con mẹ nó sao mình lại quên mất chuyện này kia chứ? Mộ đại
thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ sắp chết cũng do bị thằng nhãi họ Lương
kia trù ẻo! Không có liên quan gì đến mình hết?"
Trong lòng nghĩ như vậy, tinh thần của Vương Tiểu Niên dần ổn định lại, âm hiểm cười rồi bắt đầu gọi một cú điện thoại.
Sau hai mươi phút, Vương Tiểu Niên vô cùng lo lắng chạy đến Kim Ngọc
Đường, lập tức xông vào nói: "Cha, con đã nghĩ ra cách giải quyết! Lần
này con có thể họa thủy đông dẫn, đổ hết tội lên đầu Lương Siêu kia! Cứ
nói là hắn nguyền rủa Mộ đại thiếu gia mới gây nên vụ tai nạn đêm nay!"
Vương Tiểu Niên càng nói càng đắc ý, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt
càng âm tầm của Vương Mặc và ánh mắt cổ quái của Trương Ngọc Đường nhìn
về phía anh ta.
"Con đã lần lượt gọi điện thoại cho người của bộ phận truyền thông tập
đoàn chúng ta, để bọn họ chạy về tập đoàn tăng ca, cố hết sức tung ra
tin Lương Siêu dùng một loại tà thuật để đánh tiểu nhân, nguyền rủa! Dẫn đến Mộ Đình Phong gặp phải tai nạn xe! Cha thấy thế nào?"
Thế nào?
Thời khắc này Vương Mặc tức giận đến nói không ra lời, toàn thân bắt đầu khẽ run lên.
"A..."
"Tuyệt, thật sự rất tuyệt."
Đúng lúc này, Lương Siêu vẫn luôn đưa lưng về phía Vương Tiểu Niên chậm
rãi xoay người, cười như không cười mà nhìn Vương Tiểu Niên, khóe miệng
còn hiện ra một đường cong lạnh như băng.
"Vương đại thiếu gia dù đại họa lâm đầu cũng vẫn không quên đầy tôi vào chỗ chết, anh thật là một thiên tài."
"Lương Siêu?! Anh, sao anh lại ở chỗ này!"
Vương Tiểu Niên lập tức giật nảy, sau đó Vương Mặc tiện tay quơ lấy một cái gạt tàn thuốc đập mạnh lên trán anh ta!
Đùng!
"A!" Vương Tiểu Niên kêu thảm một tiếng, che lấy cái trán không ngừng chảy máu mà đầu váng mắt hoa.
Mà còn không đợi anh ta kịp phản ứng, Vương Mặc lại nắm chặt cái gạt tàn thuốc thủy tinh mà điên cuồng đập vào người anh ta!
"Á! Cha, cha ngài đừng đánh! Có gì từ từ thương lượng! Con..."
"Thương lượng cái rắm!" Vương Mặc căm phẫn mắng to: "Tao, đời trước rốt cục tao tạo nghiệt gì mà sinh ra thứ súc sinh như mày!"
"Quỳ, quỳ xuống cho tao!"
Vương Tiểu Niên nghe vậy thì vội vàng quỳ xuống trước Vương Mặc, lại lập tức bị ăn một bạt tai.
"Quỳ tao làm gì!"
"Phải quỳ bác sĩ Lương! Dập đầu nhận lỗi với bác sĩ Lương!"
Trong đầu Vương Tiểu Niên lập tức hiện đầy dấu chấm hỏi, vội vàng đứng
lên: "Cha, cha điên rồi sao? Dựa vào cái gì con phải quỳ hắn?"
Đùng!
Vương Mặc lại dùng cái gạt tàn thuốc hung ác nện lên trán anh ta một
cái: "Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào cậu ấy là người mà mày không thể trêu
vào! Dựa vào cậu ấy có thể cứu mạng thằng cha già của mày!"
Vương Tiểu Niên: "..."
Trong lúc anh ta còn hắn do dự, Vương Mặc đã cầm một cây gậy qua đập hết sức vào đầu gối anh ta!
Phải biết Vương Mặc có xuất thân từ quân nhân, sức lực cũng không nhỏ,
dưới một cú đánh toàn lực đó, dù là cây gỗ kia cũng "Đùng!" một cái bị
bẻ gãy!
Về phần Vương Tiểu Niên...
Trong tiếng kêu gào thê thảm, hai cái xương đùi của anh ta đều bị đánh
gãy, trực tiếp quỳ gối trước mặt Lương Siêu, nằm trên đất cũng không
đứng lên nổi, Mộ Khuynh Tuyết đứng một bên cũng nhíu mày.
"Này." Sau khi gọi khẽ một tiếng, Mộ Khuynh Tuyết nhỏ giọng nói: "Vương
Mặc này cũng không diễn kịch, anh như vậy cũng được rồi."
Lương Siêu nghe vậy thì không nói gì, mà Vương Mặc thấy hắn còn không tỏ thái độ thì biết rõ câu trả lời mình đưa ra còn chưa đủ.
Nếu cả hai cái đùi đều không đủ, vậy...
Vương Mặc hít sâu một hơi, nói: "Vương Tiểu Niên, từ hôm nay tôi chính
thức trục xuất cậu ra khỏi gia tộc, cũng cắt đứt quan hệ cha con với
cậu! Vương gia không có thứ tai họa tâm thuật bất chính như cậu!"
"Không!"
Vương Tiểu Niên nghe vậy thì trên cổ nổi gân xanh hét lớn lên tiếng,
trên mặt tràn đầy tuyệt vọng, sau đó giống như nằm rạp trên mặt đất
triệt để ngất đi như một con chó chết.
Thấy thế, Vương Mặc cố nén đau lòng không đi nhìn Vương Tiểu Niên, lại chắp tay với Lương Siêu.
"Lương y thánh, hiện giờ tôi lập tức sắp xếp người, hủy bỏ tất vả tin
tức xấu có liên quan đến ngài và Diệp đổng sự đã công bố trước đó, ngày
mai tôi sẽ tự mình ra mặt, xin lỗi và đính chính cho ngài và Diệp đổng
sự."
"Ừm."
Lương Siêu gật gật đầu, lập tức dùng tay ra hiệu mời Vương Mặc, để ông ta nằm thẳng xuống rồi bắt đầu châm cứu.
Cùng lúc đó, trong Bệnh Viện Đệ Nhất Đế Kinh, bên ngoài phòng giám hộ
phòng chấn thương nghiêm trọng ICU, gia chủ Mộ gia Mộ Vân Thao và một
đám dòng chính Mộ gia đều tụ tập ở đây, nhíu mày nhăn trán, trên mặt
không ít người còn mang theo chút sợ hãi nhàn nhạt...
May mắn trong bất hạnh chính là Mộ Đình Phong mới được đưa ra từ phòng
cấp cứu, tạm thời giữ được một mạng, nhưng bởi vì nội tạng xuất huyết
nhiều, gần như hoại tử, nếu như không có nguồn thận, lá gan, phổi, thậm
chí... Trái tim thích hợp thì rất nguy hiểm.
Giờ phút này, bọn họ đang nghe theo lời đề nghị của bác sĩ, tìm xem có
các loại nội tạng phù hợp cho Mộ Đình Phong trong kho máu và tế bào của
gia tộc Mộ thị hay không.