Truyền Nhân Thiên Y

Chương 216: Còn đánh nữa không?


trướctiếp

"Là tàn ảnh!"

Không biết là ai đột nhiên hô to một câu, đám người tập trung nhìn lại, liền thấy Lương Siêu vừa rồi bị chém thành hai khúc đã tiêu tán, mà chân thân của Lương Siêu đã xuất hiện sau lưng Thẩm Động như một bóng ma!

Có thể nhanh đến mức để lại một tàn ảnh ngay vị trí ban đầu, chứng tỏ tốc độ này nhanh hơn Thẩm Động một chút.

Cảm nhận được sau người truyền đến một luồng gió, vẻ mặt của Thẩm Động không thay đổi, cổ tay gã ta rung lên, Huyết Phủ trực tiếp đảo ngược lại chặn sau lưng mình, ngăn cản một quyền cấp tốc đánh tới của Lương Siêu.

Keng!

Âm thanh chói tai tựa như tiếng chuông vang lên, Lương Siêu chỉ cảm thấy nắm đấm của mình hơi tê tê, mà Thẩm Động chỉ bị đánh ngã về phía trước hai bước mà thôi.

Hắn nhíu mày nhìn Huyết Phủ của gã ta, thầm nói pháp khí này thật mạnh, mạnh hơn chuôi Tử Vân kiếm lúc trước Bạch Vân Hi xem như bảo bối không biết mấy trăm lần!

Rất nhanh Thẩm Động đã xoay người lại tấn công về hướng Lương Siêu, trong chớp mắt đã múa ra ánh búa đầy trời, sức công phá của mỗi một ánh búa đều không thể khinh thường!

Thấy thế, Lương Siêu liên tục kết thủ ấn, trong khoảnh khắc đã ngưng luyện ra một kim ấn kim sắc rực rỡ có kích thước như một cái đỉnh khổng lồ, hai tay nắm chặt kim ấn bắt đầu triển khai đối công mãnh liệt với Thẩm Động!

Một giây, hai giây, ba giây... Mười giây!

Khi thế công của hai người càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng kịch liệt, ánh búa Thẩm Động múa ra càng ít, mà trên kim ấn Huyền khí của Lương Siêu cũng càng ngày càng nhiều vết rách.

Lại trôi qua mấy giây, ánh mắt Thẩm Động đột nhiên đanh lại. Mỗi một ánh búa múa ra trước đó đều dung nhập vào Huyết Phủ trong tay, từng ám văn hiện ra trên Huyết Phủ kia lập tức sáng bừng lên ánh sáng đỏ!

"Phá!"

Một búa bổ nghiêng xuống, khiến kim ấn trong tay Lương Siêu "Đùng!" một tiếng mà sụp đổ!

Mà Lương Siêu cũng lùi nhanh về sau mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân thể, khiến toàn trường lập tức vang lên một tràng ồn ào thổn thức.

Thẩm Động người ta còn chưa xuất lực thì thằng nhãi này đã sắp không được rồi?



"Lương Siêu!" Hai cô gái Hạ Tử Yên, Khương Nhu lo âu quát to một tiếng, Thẩm Nham thấy thế thì hết sức khó chịu.

"Nhu Nhu, tối nay thằng nhãi kia không chết cũng tàn phế, cũng không đáng để em lo lắng như vậy, chắc em cũng biết tâm ý của anh đối với em, chỉ cần em hứa đi cùng anh thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì!"

"Được!" Ngoài dự đoán của hắn ta là Khương Nhu lập tức gật gật đầu, gấp gáp nói: "Vậy bây giờ anh lập tức bảo anh của mình dừng tay! Tiếp tục đánh nữa có lẽ sẽ chết người!"

Khóe miệng Thẩm Nham giật giật một cái, trong lòng càng tức giận.

"Vì an nguy của thằng nhãi kia mà em có thể giao bản thân ra như vậy sao? !"

"Ai nha, anh mau bảo anh mình dừng tay đi!"

"Không được."

Thẩm Nham lắc đầu từ chối, nói: "Một khi anh trai ra tay thì không ai bảo ngừng được, hiện tại thằng nhãi kia đã rơi xuống hạ phong, anh thấy có lẽ sẽ bị anh trai trực tiếp chém giết!"

"Anh!" Khương Nhu trợn trừng mắt hạnh, trên mặt tràn đầy tức giận.

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Động lại thừa cơ mà xông lên đánh sáp lá cà với Lương Siêu, cô cũng lười phản ứng Thẩm Nham, hai tay nắm chặt đưa lên che ngực, trái tim cũng đập loạn nhịp cả lên.

Đùng!

Keng keng keng!

Oanh...

Trong hai ba phút ngắn ngủi, Lương Siêu trước đó nhìn như rơi xuống hạ phong lại tay không tấc sắt mà đánh trên trăm chiêu với Thẩm Động!

Hai người đều lựa phương thức cận chiến, Huyết Phủ cương mãnh vô địch, quyền kình cũng bá đạo vô song! Lại thêm Cửu Tự Chân Ngôn vẫn luôn lượn lờ quanh người Lương Siêu, trong nhất thời đã trực tiếp kéo căng hiệu quả thị giác!

Vẻ đẹp của bạo lực được song song trình diễn dưới thế công của cả hai người...



"Trước đó nghe trưởng lão nói, người tu luyện Đạo Môn Huyền khí am hiểu nhất không phải là thuật pháp sao? Nhưng tại sao thằng nhãi ngoại lai này cũng am hiểu phương diện vật lộn cận chiến như thế?"

"Ừm, lần này Thẩm Động đã gặp được đối thủ, chỉ sợ trận chiến này sẽ trực tiếp được ghi nhận vào sổ tay đối chiến kinh điển do Võ Minh ta cất giữ."

"..."

Đám người nghị luận ầm ĩ, lại một truyền mười, mười truyền trăm, đa số đệ tử Hổ Đường, Long Đường đều chạy đến vây xem, thậm chí còn có không ít chấp sự và một số trưởng lão.

Nhìn hai người đã đánh đến hồi gay cấn, cho dù là mấy vị trưởng lão ở đây cũng không ai mở miệng khuyên can, họ nhìn theo bóng Lương Siêu với tâm tư khác nhau.

Lại qua tầm mười giây, khí thế của Thẩm Động lại tăng lên lần nữa, một búa đánh thẳng đến!

"Chấn!"

Thấy thế, quyền bên phải của Lương Siêu bỗng nắm chặt, Cửu Tự Chân Ngôn quanh người và hơn phân nửa Huyền khí trong cơ thể cũng điên cuồng vận chuyển!

"Cửu Huyền Quyền Ý!" Hắn quát lớn một tiếng, một quyền hoàn toàn trực diện đánh tới!

Keng!

Lại một tiếng kim loại va chạm vang lên, Lương Siêu không nhúc nhích tí nào, mà chuôi Huyết Phủ trong tay Thẩm Động lại bắt đầu điên cuồng rung động dưới một quyền vừa rồi.

Mỗi khi rung động một chút có nghĩa là một luồng sức mạnh ngầm ngưng thực đến biến thái đã bộc phát.

Cuối cùng sau khi liên tục rung động tám lần, Thẩm Động vẫn luôn cố nén nắm chặt Huyết Phủ cũng chịu không nổi, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng cách lùi nhanh lại để giảm lực!

Gã ta liên tục lùi lại khoảng mười bước, đạp nát không biết mấy trăm khối gạch đá xanh mới ổn xuống tới.

Thẩm Động chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn hai tay đã tràn đầy máu tươi và vết nứt, ánh mắt gã đã hoàn toàn thay đổi.

Cùng lúc đó, Lương Siêu thả lỏng một tay ra phía sau, mặt không đỏ hơi thở không gấp, giống như không có chút áp lực nào đối với cuộc đối công luân phiên cường độ cao lúc nãy, hắn còn lạnh nhạt mở miệng: "Còn đánh nữa không?"

trướctiếp