Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 3: Thiếu niên không não


trướctiếp

Dịch bởi Axianbuxian12

Trưa ngày hôm sau.

"Miêu Nhị Gia? Miêu Nhị Gia? Này, mèo đâu?"

"Phương Hiểu, không phải mày quên đóng cửa sổ đấy chứ?"

"Sao có thể...á toang rồi, đúng là không đóng, Miêu Nhị Gia chạy mất rồi!"

Một tiếng sau, cổng đại viện Bạch Vân, Phương Hiểu đứng bên đường vừa nhìn điện thoại vừa ngóng ra xa.

Một chiếc Maybach màu đen dừng lại, tài xế xuống xe, chuẩn bị vòng ra sau mở cửa. Người ngồi phía sau lại không có kiên nhẫn, trực tiếp mở cửa xuống xe.

Người xuống xe không phải tinh anh thương nghiệp mà là một thiếu niên 16 17 tuổi.

Thiếu niên mày rậm, rất gần với mắt, xương lông mày lại cao, sống mũi thẳng, bẩm sinh có hơi hung dữ, ngoài cái đó ra thì hắn mang nét anh tuấn giữa thiếu niên và một người đàn ông.

Hắn xuống xe, đứng thẳng người, chiều cao lại hơn người. Tóm lại, cho dù trong hoàn cảnh nào thì đều là một thiếu niên cực kỳ bắt mắt.

Phương Hiểu tiến lên: "Phong ca."

"Có chuyện gì?" Kỷ Phong Miên nhăn mày.

"Thì...thì là không đóng cửa sổ nên Miêu Nhị Gia chạy ra ngoài rồi."

Miêu Nhị Gia là mèo con do con mèo mà ông nội Kỷ Phong Miên nuôi đẻ ra, kiêu ngạo như chủ nhân của Kỷ gia.

Tình trạng ông hắn lúc này thì không thể chăm sóc mèo được, Miêu Nhị Gia lại rất kiêu ngạo, ngoài Kỷ Phong Miên ra thì không ai có thể tới gần.

Hết cách, lần này Kỷ Phong Miên tới Lễ Châu cũng dẫn cả mèo theo. Căn nhà cũ đã lâu không có người ở, không có điện nước, bọn họ phải ở trong khách sạn.

Mèo không thể ở trong khách sạn nên đành để nó ở nhà cũ, mỗi ngày đúng giờ tới cho ăn và dọn phân.

Hôm qua Kỷ Phong Miên về quê bà tảo mộ nên bảo bọn Triệu Sâm tới chăm mèo. Miêu Nhị Gia vốn là một con mèo có tính cách hoang dã, rất độc lập, ai ngờ đâu lần này lại chạy đi mất tăm.

Kỷ Phong Miên hỏi: "Đã tìm quanh đây chưa?"

Thấy giọng điệu bình tĩnh của hắn không có ý tức giận, Phương Hiểu thở phào một hơi. Cậu ta quen biết Kỷ Phong Miên đã mấy năm nhưng vẫn không hiểu được tính khí của hắn.

Hậu di chứng để lại do tai nạn mấy năm trước nên tính tình Kỷ Phong Miên rất khó ở, hơn nữa bản thân hắn cũng không khống chế được. Nói đơn giản, không chỉ bọn họ, cho dù là bố Kỷ Phong Miên cũng không dám phạm tới "bãi mìn" của hắn.

Động cái là nổ.

Chưa thấy bố hắn ở bên ngoài có người mới nhưng vẫn giấu giấu diếm diếm không dám dẫn tới trước mặt Kỷ Phong Miên sao. Càng không nói tới bọn họ có gia đình dựa vào nhà họ Kỷ để kiếm cơm, người trong nhà đều không cho bọn họ đắc tội Kỷ Phong Miên.

Nhưng, dù sao đều là thiếu niên, mấy năm qua cũng đã có tình anh em.

"Triệu Sâm đi hỏi thăm rồi, có một bà cụ nhìn thấy, chắc là không sao, quanh đây có nhiều mèo hoang, thức ăn cũng nhiều, sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Ừ." Kỷ Phong Miên gật đầu, hắn đi vào trong đại viện.

Phương Hiểu là một người ồn ào, vốn đã nói nhiều, lúc này thấy Kỷ Phong Miên không tức giận thì lại lộ ra bản chất.

"Cái tiểu khu này đã cũ lắm rồi, nhìn nát quá, trong này hình như chỉ còn lại các ông bà cụ sống, nói ra thì cả cái Lễ Châu này chẳng có chỗ nào vui cả, Phong ca, sao mày lại đột nhiên muốn chạy tới đây vậy."

Kỷ Phong Miên lườm cậu ta, "Liên quan gì tới mày? Tao làm việc mà còn phải báo cáo với mày?"

Lời nói khó nghe, thậm chí còn rất công kích, nhưng Phương Hiểu lại không để ý chút nào.

Mấy người bọn họ biết tính cách của Kỷ Phong Miên, đối đãi với bạn bè mà hắn thừa nhận rất tốt, cho dù tính cách khó chịu nhưng có việc gì thì cũng sẽ giúp.

Phương Hiểu yên tính không được một phút, thấy Kỷ Phong Miên không tức giận, lại nói xấu tiếp, "Đây không phải nơi đau lòng của mày à, trúc..."

Chưa nói hết thì cậu ta đã thấy Kỷ Phong Miên nhìn sang, ánh mắt âm u, rất là đáng sợ. "Xin lỗi, xin lỗi."

Phương Hiểu luôn miệng xin lỗi, cậu ta biết mình vênh váo quá nên nói lỡ lời, "Lỗi tao lỗi tao, tao không nên nhắc tới chuyện này..."

"Phong ca!"

May mà lúc này Triệu Sâm chạy tới, "Nghe ngóng được rồi, bà cụ đó nói con đường bên cạnh có một tiệm thú cưng, bên đó thường nhận mèo hoang và giúp tìm người nuôi, sáng sớm bà ấy đi dạo hình như nhìn thấy một con mèo trông giống Miêu Nhị Gia."

Kỷ Phong Miên quay đầu, "Ừ, đi qua xem thử."

Nói xong, hắn cũng chẳng đợi hai người kia mà quay người đi thẳng.

Sắc mặt Phương Hiểu hơi trắng, ngực đập nhanh mấy cái, khuôn mặt sống sót sau tai nạn.

Triệu Sâm đi tới, thấp giọng hỏi: "Sao đấy?"

"Vừa nãy tao nhanh mồm nhắc tới chuyện lúc trước ở Lễ Châu của Phong ca."

"Không đến mức ấy chứ, lúc trước tao cũng hỏi nó mấy câu tại sao lại đột nhiên về Lễ Châu, đã sắp khai giảng rồi, lúc đó Phong ca cũng không nổi giận mà."

"Tao..còn nhắc tới trúc mã của nó..."

"Mày điên à, biết rõ chuyện này là cấm địa của nó còn gì."


trướctiếp