Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 2: Đừng nhìn


trướctiếp

Sau nửa tháng, là ngày lành tháng tốt để thành thân.

Thẩm phủ đưa con trai thứ hai Thẩm Thanh Đường xuất giá.

Và theo ý của Thẩm Thanh Đường, Thẩm gia cũng không làm rình rang, chỉ treo mấy tấm lụa đỏ trong sân, thậm chí không treo lồng đèn, kèn trống và người chủ trì nghi lễ cũng không mời. Cứ như vậy mà lặng lẽ tổ chức hôn lễ.

Lẽ ra đây phải là một sự kiện vui vẻ, nhưng cảm xúc và biểu cảm của mấy người đưa dâu có chút u ám.

Thẩm Thanh Đường cơ thể gầy yếu mặc bộ y phục cưới màu đỏ rực phức tạp và tinh tế, được Thẩm Đình, người có khuôn mặt nghiêm túc, chậm rãi bế lên kiệu.

Cả Thẩm Thanh Ngạn và Thẩm phu nhân Liễu Nhứ Lam đều ăn mặc sang trọng đứng sang một bên, một người mắt đỏ hoe, người kia đã lau nước mắt.

Tiểu Đào đã khóc đến không thở được.

Thẩm Thanh Đường ngồi lên kiệu hoa, nghe thấy tiếng khóc của mọi người mà cảm nhận được bầu không khí u buồn, lòng cậu thắt lại.

Nhưng giờ phút này, cậu vẫn cố hết sức nở nụ cười, dịu dàng nói: "Ngày trọng đại, mọi người đừng khóc, là điềm gở."

Thẩm Thanh Đường vừa nói đến đây, Tiểu Đào lập tức im bặt, dùng sức gật đầu nói: "Thiếu gia nói đúng, Tiểu Đào không khóc nữa!"

Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, lại nhìn Thẩm Thanh Ngạn, thấp giọng nói: "Đại ca, hiện tại đệ không tiện, huynh giúp đệ khuyên nhủ mẫu thân đừng buồn nữa."

Cổ họng Thẩm Thanh Ngạn lên xuống một cái, bất đắc dĩ nói: "Được."

Thẩm Đình đã để Thẩm Thanh Đường ngồi vào kiệu và đứng bên cạnh từ nãy giờ, nhưng lúc này ông rốt cuộc không thể kìm lòng được, tiến lên một bước, nắm chặt tay Thẩm Thanh Đường, khàn giọng nói: "Đường nhi, con nhớ kỹ, sau khi thành thân, nếu Tần Di dám khi dễ con, con phải truyền tin cho ta, phụ thân sẽ giúp con trút giận!"

Tay Thẩm Đình cầm kiếm quanh năm phủ đầy vết chai sần sùi, rất thô ráp, nhưng Thẩm Thanh Đường cứ nắm tay ông như vậy lại thấy đau xót và ấm áp trong lòng, lúc này cậu mới cố gắng cười nói bằng một giọng nghiêm túc và chậm rãi: "Phụ thân, xin người yên tâm. Con sẽ không sao đâu."

Thẩm Đình lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, cảm thấy bất đắc dĩ và buồn bã.

Nhưng cuối cùng ông vẫn thở dài thườn thượt, chậm rãi buông tay Thẩm Thanh Đường ra, kéo rèm cửa kiệu xuống, đứng dậy lùi ra sau.

· ·

Kiệu hoa di chuyển.

Chậm rãi lắc lư.

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, đưa tay lặng lẽ đỡ lấy vách kiệu hoa.

Vừa rồi Thẩm Thanh Đường còn rất bình tĩnh, còn có tâm đi thuyết phục những người còn lại trong nhà họ Thẩm. Nhưng bây giờ, cậu đang ngồi một mình trên kiệu hoa này, hàng mi dài khẽ run, rốt cuộc cũng không nhịn được, hốc mắt có chút chua xót.

Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình.

Mặc dù cậu mới sống cùng nhà họ Thẩm được một năm, nhưng Thẩm Thanh Đường từ lâu đã coi họ như người nhà của mình.

Dù biết kết hôn là lựa chọn tốt nhất, là chọn lựa của chính cậu, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn cảm thấy hơi buồn khi đứng trước cảnh chia ly như vậy.

Nhưng cậu không thể khóc, không thể yếu đuối, cậu phải thay đổi tất cả.

Chia ly là để mai này tái hợp dài lâu, trong lòng cậu biết điều đó.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường từ từ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau khi mở ra lần nữa, ánh sáng trong mắt chuyển động, cậu trở lại dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh thường ngày.

Cậu vươn tay cầm lấy chiếc khăn trùm đầu tinh xảo và lộng lẫy bên cạnh, rồi lặng lẽ trùm lên người.

·

Khi chiếc kiệu dừng lại, Thẩm Thanh Đường vừa chợp mắt xong, hàng mi dài khẽ rung lên, cậu mở mắt ra.

Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng vén rèm thò vào.

Thẩm Thanh Đường nhìn bàn tay trước mặt qua những tua rua màu đỏ của khăn trùm đầu, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng đặt tay lên.

Lòng bàn tay có cảm giác hơi lạnh.

Bàn tay đó lập tức siết chặt lại, từ từ kéo Thẩm Thanh Đường ra khỏi kiệu hoa.

Thẩm Thanh Đường quả nhiên rất yếu, ở trên kiệu lắc lư hồi lâu, toàn thân đã có chút ê nhức, hiện tại vừa vén rèm lên, đột nhiên nhìn thẳng ra bầu trời sáng sủa bên ngoài, Thẩm Thanh Đường không nhịn được khẽ cau mày, vô thức lùi lại một bước.

Chẳng ngờ mặt đất ở đây lại không bằng phẳng, khi Thẩm Thanh Đường giẫm lên thì bị trượt chân, ngã quỵ hoàn toàn.

Tim Thẩm Thanh Đường chùng xuống, cậu bất giác ấn vào chiếc nhẫn trữ vật.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu rơi vào một cái ôm cực kỳ ấm áp và mạnh mẽ.

||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||

Cậu được ai đó bế lên.

Khăn trùm đầu màu đỏ đung đưa, tua rua tung bay, con ngươi Thẩm Thanh Đường hơi co lại trong giây lát, sau đó lặng lẽ buông ngón tay đang cầm nhẫn trữ vật ra, ngập ngừng từ từ dựa vào lồng ngực ấm áp.

Vừa rồi nguy hiểm đến mức suýt nữa cậu đã để lộ vũ khí tự chế.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường cảm thấy cánh tay đang ôm mình có chút cứng đờ.

Im lặng một lúc, Thẩm Thanh Đường mới chậm rãi ngẩng đầu lên, xuyên qua khăn trùm đầu nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Qua hồi lâu.

"Không có gì."

Giọng nói lạnh lùng khẽ vang lên trên đầu Thẩm Thanh Đường, nhưng lại khiến tim Thẩm Thanh Đường run lên, cảm xúc không khỏi trào dâng.

Làm sao mà......

Giọng nói này...

Làm sao có thể giống hệt như trong giấc mơ của cậu...

Ngay lập tức, Thẩm Thanh Đường bắt đầu ho khan thành tiếng - sức khỏe hiện tại của cậu rất tệ, mỗi khi xúc động sẽ cảm thấy cổ họng có mùi máu tanh, trong ngực vô cùng khó chịu.


trướctiếp