Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 81: Bàn bạc thành công + Trúng độc


trướctiếp

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

----------------------------------------

[1. Bàn bạc thành công ]

Tổ Kỳ cùng mọi người trên đường trở lại đoàn phim, mà đoàn phim bên này đang ở một tình huống hoàn toàn khác.

Ai có thể nghĩ tới, ảnh đế Kiều Y Dương chỉ là tới quay phim, cư nhiên lại trị được chứng kén ăn đã quấy nhiễu hắn nhiều năm.Trong lúc nhất thời, toàn bộ đoàn phim đều náo nhiệt lên.

Nhưng mà bầu không khí sung sướng cũng không có kéo dài bao lâu, mãi đến tận khi Tiểu Đặng Tử cầm hai cái nấm bị Chu Hải dùng một chút ăn hết, Kiều Y Dương lại bắt đầu bệnh kén ăn.

Chu Hải đem hết thảy hi vọng đều ký thác vào loại nấm đó, vì vậy không ngừng không nghỉ tìm tới nhân viên phụ trách mua sắm.

Nhân viên hậu cần bị Chu Hải tìm tới chính là nữ sinh ngày đó chào hỏi hắn, nghe xong Chu Hải nói, nữ sinh một mặt mơ màng mà gãi đầu một cái: "Tôi đem tất cả nấm mà bạn của đạo diễn Vương tặng đều đặt ở trong phòng bếp, có tới hai hòm lớn, không thể nhanh như vậy liền ăn hết được !"

"Hai hòm lớn?" Chu Hải lắc lắc đầu nói, "Không thể, tôi chỉ nhìn thấy có hai cái để trong rổ nên lấy dùng."

Nữ sinh vội la lên: "Thật sự có hai hòm, tôi tự mình mang vào, còn kiểm lại một lần, để ở phía dưới tủ ngoài cùng bên trái."

"..." Chu Hải đột nhiên trở nên trầm mặc, biểu tình kỳ quái nhìn nữ sinh một hồi lâu, nói rằng, "Có thể phiền phức cô cùng tôi nhìn một chút không?

Nữ sinh bị vẻ mặt đột biến nghiêm túc của Chu Hải làm sợ hết hồn, sững sờ gật đầu, liền đi theo Chu Hải đi nhà bếp.

Sự thực chứng minh nữ sinh cũng không hề nói dối, trong tủ xác thực có hai hòm mới nấm mới hái, hơn nữa bởi gian nhà bếp lúc thường chỉ có đám người Chu Hải dùng, đột biến nữ sinh chuyển tới nấm hoàn toàn không có bị động qua.

Sau khi nhìn xong, Chu Hải cùng nữ sinh đồng thời bối rối.

"Không phải..." Nữ sinh trước tiên phản ứng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Chu Hải, "Chu ca, tôi đem ra nấm đều để ở chỗ này, trước anh dùng là chỗ nấm từ đâu tới vậy ?"

Chu Hải ngập ngừng nửa ngày, lại cảm giác yết hầu bên trong như là có đồ vật bị kẹt lại, một cái âm điệu đều không phát ra được.

Tuy rằng trước đó hắn dùng nấm không rõ lai lịch, mà không thể phủ nhận, loại nấm đó thực sự cải thiện chứng biến ăn của Kiều Y Dương.

Từ phòng bếp ra ngoài, Chu Hải không ngừng không nghỉ tìm tới đạo diễn Vương, đợi đến lúc bọn họ giải lao, hắn mới đi tới đem đạo diễn Vương kéo vào trong góc.

Chu Hải vốn tưởng rằng hai cái nấm kia cũng là đạo diễn Vương dặn dò người mua, nào có biết sau khi hỏi, Vương Lục nghe xong đầu óc mơ hồ.

"Cậu nói số nấm bạn tôi đưa tới sao? Tôi đều giao cho tiểu Phỉ xử lý, cậu có vấn đề gì trực tiếp hỏi tiểu Phỉ đi." Vương đạo thành thật nói.

"Không phải mấy cái nấm đó." Chu Hải có chút buồn bực cào nắm tóc, sau đó hướng Vương Lục mô tả một lần hai cái nấm.

Vương đạo càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng biểu tình đều trở nên một lời khó nói hết ông ta do dự nói: "Cậu có phải là nhìn lầm rồi không? Trên thị trường nào có bán loại nấm đó? Cho dù có cũng chỉ có thể là nấm độc."

Chu Hải nghĩ thầm tuy rằng hắn không biết hai cái nấm kia có có độc hay không, thế nhưng hắn biết rõ Kiều Y Dương chỉ ăn được loại nấm đó.

Câu thông không có kết quả, Chu Hải không thể làm gì khác hơn là xin nhờ đạo diễn Vương ở trong đoàn phim hỏi một chút, hỏi như vậy chính là một ngày, kết quả không hỏi ra tin tức gì.

Toàn bộ trong đoàn phim ngoại trừ nhân viên hậu cần cách mỗi hai ba ngày sẽ đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn ở ngoài, người ra vào nhà bếp cũng chỉ có đoàn người của Kiều Y Dương, những người khác đi ngang qua đều sẽ đi vòng, chớ nói chi là bỏ đồ bên trong đó.

Từ hi vọng đến thất vọng Chu Hải cả người đều lâm vào bên trong một luồng tâm tình nôn nóng, không tìm được nấm thì bữa tối của Kiều Y Dương vẫn là phải tiếp tục làm.

Tối hôm đó, Chu Hải sử dụng hết chuyên môn và bản lĩnh, tràn đầy phấn khởi bưng món ăn đến trước mặt Kiều Y Dương.

Kiều Y Dương mới vừa hoàn thành công tác, còn mặc trường sam, bên ngoài quấn lấy một cái áo ấm, trên mặt trang điểm cũng chưa tẩy, hắn chống đỡ cằm thần sắc mất tinh thần mà ngồi ở trước bàn ăn.

Đối với món ăn Chu Hải tỉ mỉ chuẩn bị, Kiều Y Dương miễn cưỡng ăn hai cái liền để đũa xuống.

"Buổi tối cậu còn có cảnh quay, ăn một chút gì lót bụng, bụng rỗng ra trận sao được." Chu Hải như một người cha già hết mực khuyên lơn.

Kiều Y Dương thần sắc mệt mỏi, khoát tay một cái nói: "Anh mau ngồi xuống ăn đi, tôi còn chưa đói."

Chu Hải thở dài, ngồi xuống đối diện với Kiều Y Dương, cầm chén đũa lên trầm mặc ăn cơm, đợi không bao lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì Chu Hải sáng mắt lên: "Đúng rồi!"

"Làm sao vậy?"

"Tổ Kỳ bọn họ ngày hôm nay trở về đi?" Chu Hải thả xuống bát đũa, hưng phấn vỗ mạnh cái đùi lớn, "Vạn nhất là bọn họ đem nấm đặt ở trong phòng bếp thì sao !"

Kiều Y Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng này, chỉ là lại nghĩ đến thái độ trước đây không lâu của Chu Hải đối với Tổ Kỳ, nhất thời vừa lo sầu: "Chúng ta cùng bọn họ có hiểu lầm, không biết bọn họ có thể hay không hỗ trợ."

Nghe vậy, Chu Hải cũng nhớ lại chuyện không vui ngày trước, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa lúng túng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn cắn răng nói: "Trước tiên đi hỏi một chút đi."

...

Đoàn người của Tổ Kỳ sau khi đến đích, cũng không có vội vã chạy đi đoàn phim mà là trở lại khách sạn nghỉ ngơi sắp xếp quần áo.

Dùng nửa giờ sắp xếp rương hành lý, Tổ Kỳ xoa cánh tay tê dại đứng lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba cái nấm đặt ở trên tủ đầu giường.

Đã đặt ở đó ba ngày, nấm vẫn như cũ vẫn duy trì màu sắc như vừa mới hái từ trong không gian ra, mỗi cái thoạt nhìn đều no đủ rắn chắc, đến gần còn có thể ngửi được một luồng nhàn nhạt loại mùi thơm ngát thuộc về nấm.

Tổ Kỳ nhớ Tiểu Đặng Tử cầm đi hai cái đặt ở trong phòng bếp, cũng không biết trong ba ngày này có người động tới chúng nó hay không.

Cát Tường Tam Bảo nói qua loại nấm này không có độc, tộc nhân bọn họ thường hái rồi rửa sạch ăn sống, nhưng Tổ Kỳ cũng có chút không yên lòng, nên mặc quần áo tử tế chuẩn bị đi trường quay nhìn một chút.

Không ngờ tới mở cửa phòng, bên ngoài đã có một bóng người cao to đang đợi.

"Đoạn ca?" Tổ Kỳ kinh ngạc nói, đồng thời lại cảm thấy lúng túng, trong đầu của cậu vẫn luôn lẩn quẩn đoạn đối thoại giữa Đoạn Khải cùng Cận Dục, cho nên trên đường tới cũng không có cách nào nói chuyện tự nhiên với Đoạn Khải.

Đoạn Khải như trước mặc quần áo đen, mặt anh tuấn lạnh lùng đến mức như là ngưng tụ một tầng sương lạnh, hắn hơi hướng Tổ Kỳ gật gật đầu: "Đi ăn cơm sao?"

"Há, vâng." Tổ Kỳ nói xong liền rút thẻ mở phòng, sau đó tiến lên phía trước, "Đi thôi."

Đoạn Khải thấy thế, nhíu mày nói: "Cậu định đi ra ngoài ?"

Tổ Kỳ cười nói: "Tôi vốn là dự định đi đoàn phim nhìn một chút."

Đoạn Khải ồ một tiếng, liền không tiếp tục nói gì nữa, vì vậy hai người trầm mặc không nói câu nào mà hướng thang máy đi, không biết có phải hay không là Tổ Kỳ bị ảo giác, cậu luôn cảm giác Đoạn Khải có vẻ như có lời muốn nói với cậu.


trướctiếp