Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 59: Sinh bệnh


trướctiếp

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

------------------------------------------------

Thời khắc này, đầu Tổ Kỳ trực tiếp đứng máy.

Cậu vẫn duy trì tư thế ngơ ngác ngồi ở trên giường, ánh mắt sững sờ nhìn Tiết Giác đứng ở trước mặt một lúc lâu, há miệng giọng nói khàn khàn: "Anh... vào đây lúc nào?"

Nếu như Tổ Kỳ không có nhớ lầm, sau khi cậu tiến vào phòng ngủ đã đem cửa phòng khóa trái, vậy Tiết Giác làm sao mà vào được?

Hơn nữa vào lúc này Tiết Giác không phải nên ở trong công ty tăng ca sao?

Tổ Kỳ trong lòng chợt lóe vô số loại ý nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, hai tay cậu chặt chẽ siết lấy ráp trải giường, hô hấp thật giống như bị người đối diện đánh cho một quyền, cảm giác đau đớn theo dây thần kinh lan tràn đến toàn thân.

Cậu không biết Tiết Giác sau khi biết được có không gian sẽ có phản ứng gì, càng không dám tưởng tượng kết cục cậu sắp đối mặt...

Mới ngắn ngủi một phút, Tổ Kỳ đã bị kinh sợ đến chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.

"Tôi..." Tổ Kỳ nói.

Nhưng mà cậu mới vừa phun ra một chữ, liền nhìn thấy Tiết Giác giơ ra một cái tay, dùng mu bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dán lên trán của cậu, dừng lại cảm thụ chốc lát, Tiết Giác hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tổ Kỳ không ngờ tới phản ứng của Tiết Giác so với trong tưởng tượng của cậu bình tĩnh quá nhiều, không khỏi sửng sốt một phút chốc, lập tức lắc lắc đầu.

"Tôi rất khỏe."

"Nhưng bộ dáng của cậu thoạt nhìn thật không tốt." Tiết Giác mím môi tiến sát vào quan sát sắc mặt Tổ Kỳ, giữa hai hàng lông mày kẹp một tia lo lắng như có như không, "Tôi đưa cậu đi bệnh viện xem một chút đi."

Khoảng cách giữa hai bọn họ quá gần, nhiệt khí Tiết Giác thở ra tất cả phun ở trên gương mặt Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ có tật giật mình không dám nhìn thẳng Tiết Giác, nhưng có thể tại dư quang trông thấy đường nét khuôn mặt gần trong gang tấc của Tiết Giác thật dễ nhìn, phảng phất một giây sau liền muốn hôn lên.

Tổ Kỳ bất thình lình liên tưởng đến một ít hình ảnh lung ta lung tung, hai má từ từ thiêu hồng.

Cậu theo bản năng lùi ra sau mấy phần, mãi đến tận khi cậu và Tiết Giác tách ra có không khí mới mẻ tràn vào mới giống như cá trở lại trong nước, rốt cục thở được một hơi.

"Không cần." Tổ Kỳ thu lại con ngươi, cự tuyệt nói.

Tiết Giác tựa hồ cảm thấy Tổ Kỳ bài xích, mâu sắc lóe lên, ôm Tiết Thiên Vạn chậm rãi đứng thẳng người sau đó giải thích nói: "Tôi ở bên ngoài gõ cửa rất lâu cậu  vẫn luôn không trả lời, tôi liền để Trương quản gia đem chìa khóa dự phòng tới."

Dừng một chút, liền nhẹ giọng bổ sung, "Tôi rất lo lắng cho cậu."

Tổ Kỳ nhìn về phía Tiết Giác, phát hiện đối phương cũng dùng ánh mắt chăm chú không hề chớp mắt nhìn mình, trong lúc nhất thời hai tai càng nóng hơn.

"Tôi thật sự không có chuyện gì, có thể là ban ngày đi công ty một chuyến nên hơi mệt chút." Tổ Kỳ kéo khóe miệng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười.

Tiết Giác hiển nhiên không tin lời giải thích của Tổ Kỳ, nhưng hắn cũng không thuyết phục được Tổ Kỳ đi bệnh viện kiểm tra, cho nên bọn họ liền như vậy mắt to trừng mắt nhỏ giằng co nửa ngày.

Lúc Tiết Giác chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Tiết Thiên Vạn trong lồng ngực đột nhiên há hốc mồm khóc lên.

Thấy thế, Tổ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy được con trai mình thật là quá đáng yêu, khóc thật đúng lúc.

"Nó hình như đói bụng rồi, anh đi cho nó ăn đi." Tổ Kỳ không thể chờ đợi được nữa bắt đầu đuổi người.

Tuy rằng Tiết Giác luôn nhẹ giọng dụ dỗ Tiết Thiên Vạn, nhưng dư quang ở bên trong vẫn là đem toàn bộ biểu tình biến hóa của Tổ Kỳ nhìn hết, nhất thời vừa tức tức giận vừa bất đắc dĩ, đành phải đem lời còn lại nuốt trở về, ôm Tiết Thiên Vạn rời khỏi phòng ngủ.

Tổ Kỳ trơ mắt nhìn thân ảnh Tiết Giác biến mất phía sau cửa phòng, phút chốc cảm giác mình như được sống lại.

Bây giờ Tiết Giác đã có thể rất thành thục chăm sóc Tiết Thiên Vạn, hắn rất mau đến phòng trẻ em, một tay ôm Tiết Thiên Vạn, một tay khác thì lại dùng tốc độ nhanh nhất pha sữa bột.


trướctiếp