Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 53: Thuê phòng


trướctiếp

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

---------------------------------------------------

Tổ Kỳ cảm giác đầu óc của mình đã thành hồ dán, cậu chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động một lúc lâu cũng không nhớ Tiết Giác này là ai. ( say quên chồng quên con luôn rồi )

Đạo diễn Vương bên cạnh cũng nghe thấy tiếng chuông di động reo, thấy Tổ Kỳ thần sắc sững sờ nửa ngày cũng không phản ứng, liền ỷ vào men say đến gần xem thử, nhất thời vui vẻ.

"Là người thương gọi kiểm tra đi." Đạo diễn Vương nháy mắt chọc ghẹo.

"A?" Tổ Kỳ mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn Vương, miễn cưỡng bỏ ra mấy từ không rõ ràng, "Cái gì người thương..."

"Là người thương của cậu nha." Vương Lục phát hiện Tổ Kỳ thật sự đã say bí tỉ, liền thu lại vẻ mặt trêu chọc, quay đầu nói với trợ lý đang định đi thuê phòng nói, "Khoan đi đã, người thương của cậu ta tới rồi."

Trợ lý hỏi: "Vậy chúng ta đem cậu ấy đưa xuống lầu sao?"

"Để Tiết tổng tự lên lầu đón người đi." Vương Lục trả lời, thế nhưng lại nghĩ đến những lời đồn không hay lắm về mối quan hệ của Tổ Kỳ cùng Tiết Giác lập tức có chút do dự.

Không ít người trong nghề đều nói Tổ Kỳ nắm nhược điểm của Tiết Giác mới công khai trở thành một phần tử Tiết gia, kỳ thực Tiết Giác căn bản không yêu Tổ Kỳ.

Bọn họ ở bề ngoài là một phu phu mới cưới lại có con trai, kỳ thực ngầm dưới đáy mỗi người đều có cuộc sống riêng.

Đạo diễn Vương không biết những tin đồn này là thật hay là giả, nếu là giả thì tốt, nhưng nếu là thật vậy ông ta để Tiết Giác lên lầu đón Tổ Kỳ, hành vi này chẳng phải là có chút lúng túng...

Lỡ như Tiết Giác không vui liền gây sự với Tổ Kỳ ở đây, cuối cùng người bị làm khó dễ vẫn là người chủ trì bữa tiệc này là ông ta.

Đạo diễn Vương nghĩ tới nghĩ lui tìm không ra biện pháp giải quyết tốt nhất đành phải mắt lom lom nhìn Tổ Kỳ, mong đợi sau khi Tiết Giác nhận điện thoại sẽ chủ động đến đón Tổ Kỳ đi.

Nào có biết Tổ Kỳ cười khúc khích nghe điện thoại di động kêu lên liên tục nhưng không có ý nhận điện thoại, còn chỉ chỉ vào điện thoại di động, đàng hoàng trịnh trọng hỏi Vương đạo: "Là người thương của tôi gọi cho tôi sao ?"

(Reup làm chó)

"Đúng, chính là người thương của cậu gọi điện đến." Tổ Kỳ sau khi say rượu bộ dáng như đứa trẻ, Vương đạo vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, ông ta đỡ trán thúc giục, "Cậu nhanh nhận điện thoại đi, đừng để Tiết Giác chờ lâu."

Tổ Kỳ trợn tròn đôi mắt: "Tiết Giác? !"

Vương đạo trả lời: "Chính là người thương của cậu, Tiết Giác."

"Anh ta không phải là người thương của tôi, tôi cũng không thèm nhận điện thoại của anh ta." Tổ Kỳ nhanh chóng nói xong một câu như vậy, lập tức đưa ngón trỏ ra chuẩn xác không có sai sót cúp điện thoại.

Sau đó toàn bộ thế giới đều trở nên thanh tịnh.

Đạo diễn Vương: "..."

Ông ta suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định để trợ lý đi đặt một phòng cho Tổ Kỳ, xem tình hình trước mắt Tổ Kỳ ở lại nơi này vẫn là an toàn hơn.

Mới vừa nghĩ như vậy xong, Bách Quang Kiến không nhìn nổi nữa lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Tiết Giác: "Này Tiết tổng, tôi và Tiểu Tổ đang ở cùng nhau, cậu ấy uống say rồi cậu có thể đến đón không?"

Bách Quang Kiến nói đơn giản vài câu liền cúp điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy người trước mặt đều kinh ngạc nhìn mình.

"Làm sao vậy?"

"Bách tổng..." Phó đạo diễn Hùng Vũ gian nan mở miệng, "Tiết tổng bận như vậy, chúng ta kêu cậu ấy đến đón người như vậy có tốt không?"

Những người khác toàn bộ là vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên là cùng có ý nghĩ như đạo diễn Vương vừa nãy.

Bách Quang Kiến khoát tay  một cái, nói: "Bọn họ vốn là người một nhà, có cái gì không tốt?"

Đạo diễn Vương và mọi người biểu tình phức tạp liếc nhìn Tổ Kỳ say khướt mà ôm điện thoại di động không biết còn đang lầu bầu cái gì đó, bọn họ muốn nói lại thôi đều là một bộ ngầm hiểu mà không nói gì.

Lúc này Tổ Kỳ rất khó chịu, hai má như bị lửa đốt mà nóng lên, lại có điểm buồn nôn muốn ói, bốn phía ầm ĩ khiến đầu cậu đau đến sắp nứt ra rồi.

Tổ Kỳ ngẩng đầu ngồi trên ghế dựa một lúc lâu, có thể vẫn cảm thấy khó thở vì thế cậu đỡ cạnh bàn ăn lảo đảo đứng lên muốn đến phòng vệ sinh.

Mới đi ra vài bước, Tổ Kỳ bỗng nhiên trượt chân một cái ,sau đó lảo đảo một cái hướng phía trước mà nhào tới. Sau đó, cậu nhào vào một lồng ngực ấm áp, mặt vừa vặn dán vào trên lồng ngực, Tổ Kỳ theo bản năng ngửi một cái liền ngửi thấy một mùi nước hoa nam nhàn nhạt quen thuộc.


trướctiếp