Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 47: Cùng giường


trướctiếp

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

-----------------------------------------------------------

Tuy  động tác của Tiết Giác rất nhẹ nhàng , nhưng Tổ Kỳ ở bên cạnh lại nghe rõ ràng, cậu thậm chí có thể cảm nhận được tư thế cùng độ lõm khi Tiết Giác nằm xuống.

Số lần Tổ Kỳ cùng Tiết Giác cùng giường cùng gối dùng ba đầu ngón tay cũng có thể đếm, ấn tượng lưu lại duy nhất chính là lúng túng.

Rất là lúng túng...

Đồng thời trong đó có một lần Tiết Giác còn uống say, Tổ Kỳ không muốn lại đi hồi tưởng cái đoạn ký ức xấu hổ kia, thân thể của cậu căng cứng như dây đàn, co ro như con tôm.

Toàn bộ tầm mắt đều bị đêm đen bao phủ, bốn phía yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi.

Tổ Kỳ vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, cậu vừa vặn nhìn về vị trí Tiết Giác, bóng đêm sền sệt khiến cho cậu không thấy rõ mặt Tiết Giác lắm, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp đều đều của Tiết Giác.

Tổ Kỳ có thói quen ngủ một mình, vào giờ phút này bên cạnh đột nhiên có một người lạ nằm xuống, ít nhiều cảm thấy không quen.

Nhưng mà cậu quá buồn ngủ và cơn buồn ngủ rất nhanh đã chiến thắng cơn khó chịu trong lòng.

Không biết qua bao lâu, Tổ Kỳ ngủ được mơ mơ màng màng lại bị một trận tiếng khóc đột nhiên xuất hiện làm tỉnh, cậu mở choàng mắt, phát hiện là Tiết Thiên Vạn đang khóc, theo bản năng liền muốn rời giường.

Kết quả mới vừa ngồi dậy, Tiết Giác bỗng nhiên ngăn cản động tác của cậu, trong bóng tối hắn trấn an mà vỗ vỗ lên bả vai Tổ Kỳ: "Cậu ngủ tiếp, tôi đi xem xem."

Nói xong, Tiết Giác vén chăn lên xuống giường, trong bóng tối đi đến giường trẻ em.

Có Tiết Giác dỗ, Tiết Thiên Vạn rất nhanh liền ngưng tiếng khóc, bẹp miệng ngủ say.

Tổ Kỳ thấyTiết Giác một mình có thể dỗ được Tiết Thiên Vạn, nhất thời yên lòng.

Cậu nằm lại trên giường, rất nhanh mò tới một bên khác còn mang nhiệt độ trong ổ chăn, mới trì độn ý thức được -- có vẻ như vừa nãy Tiết Giác cùng cậu đắp chung một cái chăn.

Tổ Kỳ không nghĩ ra, rõ ràng là trước khi cậu sinh Thiên Vạn, Tiết Giác đến buổi tối sẽ đàng hoàng ngủ ở trên ghế sa lon, hiện tại lại như là quên mất việc kia.

Liền ngay cả chăn nệm trên ghế sa lon cùng gối đều bị Tiểu Nhã lấy đi.

Đến sau nửa đêm, Tiết Thiên Vạn khóc lóc náo loạn đến mấy lần, mỗi lần đều là Tiết Giác đến, ôm nhóc ở trước cửa sổ sát đất đi qua đi lại, đem tiểu tử dỗ tốt mới lên giường ngủ tiếp.

Như vậy qua mấy lần, trong giấc mộng Tổ Kỳ nghe tiếng khóc của Tiết Thiên Vạn, đều lười động đậy.

Chỉ là thời điểm Tiết Giác vén chăn lên rời giường, khó tránh khỏi mang vào chút gió, mặc dù trong phòng mở máy sưởi, Tổ Kỳ vẫn là theo bản năng hướng chỗ ấm áp mà chui vào, mãi đến tận khi tiến vào trong một cái lồng ngực nóng hừng hực...

Thật là ấm áp a.

Tổ Kỳ vô ý thức dùng hai má cà cà dựa vào lồng ngực, sau đó phát ra một tiếng than thở thoả mãn rồi chìm vào giấc mộng.

Cậu mơ thấy mình mặc quần áo mỏng manh đứng ở một mảnh đất phủ đầy tuyết , lạnh đến mức thân thể run như cái sàng, thật vất vả trong biển tuyết mênh mông tìm tới một ngọn đuốc có thể sưởi ấm, nào có biết còn chưa có tiến lại gần, ngọn lửa kia đột nhiên mọc ra một đôi chân, sau đó liều mạng chạy như điên.

Tổ Kỳ lập tức liền hoảng, chạy đi đuổi theo.

"Mày đừng chạy, tao sẽ không ăn mày, để tao ôm một chút đi..."

Lúc Tổ Kỳ đang thở hổn hễn truy đuổi, đột nhiên thống khổ mở mắt ra.

Đầu tiên đập vào mi mắt chính là một mảnh da thịt màu vàng nhạt lộng lẫy bóng loáng mà hiện ra khỏe mạnh, phía trên trái phải là hai viên  thịt nhỏ màu đỏ sậm nhắc nhở Tổ Kỳ, cậu đang dựa vào trên lồng ngực một người.

Mà người này...

Ngoại trừ người cùng cậu ngủ ở trên một cái giường là Tiết Giác, còn có thể là ai?

Cùng lúc đó, Tổ Kỳ trong lòng dâng lên một luồng cảm giác quái dị khó có thể dùng lời diễn tả được, sắc mặt cậu trắng bệch, cứ cứng ngắc như vậy mấy giây, rốt cuộc biết cổ cảm giác quái dị kia đến từ nơi nào --

Nếu như cậu không có đoán sai, đầu của cậu đang được bao phủ ở trong áo ngủ của Tiết Giác, hơn nữa tứ chi của cậu như bạch tuộc, chặt chẽ quấn vòng quanh thân thể Tiết Giác...

Ý thức được chuyện này, Tổ Kỳ cả khuôn mặt nóng đến giống như là muốn thiêu cháy.

Cậu phản xạ có điều kiện muốn đem tay cùng chân rút trở về, thế nhưng lại nghĩ đến cậu cử động có thể sẽ đánh thức Tiết Giác, Tổ Kỳ lại cứng rắn dẹp bỏ cái ý niệm này.

Tại sao mình lại ôm Tiết Giác?

Tại sao mình lại đem đầu luồn vào trong quần áo của Tiết Giác?

Quả thực là điên rồi...

Tổ Kỳ cảm thấy được cậu vào lúc này cần phải làm chút gì, tâm tư lại hỗn loạn đến không biết phải làm gì, cuối cùng chỉ có thể như tôn ngộ không bị hóa thạch không nhúc nhích, xấu hổ dựa vào trong lồng ngực Tiết Giác.

Chờ Tiết Giác tỉnh rồi nói sau đi.


trướctiếp