Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 45: Ly hôn


trướctiếp

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

-------------------------------------------

Tổ Kỳ bi phẫn ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy thấy Tiết Giác trong mắt ý cười dịu dàng cơ hồ muốn tràn ra ngoài.

Rõ ràng trong hành lang hơi tối, Tổ Kỳ lại cảm giác sáng ngời có thể làm cho cậu nhìn rõ ràng từng chút một ý cười trong mắt Tiết Giác.

Kỳ thực cậu rất ít khi nhìn thấy Tiết Giác cười, trong ấn tượng Tiết Giác thường xuyên mang một cái mặt lạnh như tiền, phảng phất ngay cả thở ra cũng là khí tức lạnh lẽo.

Thế nhưng không thể phủ nhận, Tiết Giác cười rộ lên rất dễ nhìn, đôi mắt như hắc diệu thạch tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khóe miệng hơi hướng lên trên, thập phần ôn nhu, đúng là tính cách thiết lập nam số 2 anh tuấn suất khí.

Vốn là đầy bụng tức giận, Tổ Kỳ đột nhiên đối diện với nụ cười của Tiết Giác, thoáng chốc sửng sốt, sau đó lửa giận trong khoảnh khắc liền biến mất. Không biết tại sao, cậu không thể nổi giận được,cả người như quả bóng bị xì hơi.

"Còn đau không?" Tiết Giác hơi hơi thu liễm nụ cười, hỏi

"Ừ..." Tổ Kỳ vô ý thức đáp lời, sau một lát mới phản ứng được nói, "A? Cái gì..."

"Nơi này còn đau không?" Tiết Giác nói đến một nửa, giơ tay lên dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng điểm một cái lên chóp mũi Tổ Kỳ, nhìn thấy Tổ Kỳ lập tức nhăn lại mày, nhất thời nhịn cười nói, "Xem ra vẫn là còn đau."

Tổ Kỳ đau đến tê một cái, cưỡng chế kích động mắt trợn trắng, vừa thẹn vừa giận mà nói: "Anh chính là cố ý đi!"

Tiết Giác vô tội nháy mắt một cái: "Cái gì cố ý ?

"..." Tổ Kỳ ha ha ha một trận cười, nghĩ thầm Tiết Giác cái khối băng này lại còn có lúc giả ngu.

Mà làm kẻ cầm đầu Tiết Thiên Vạn sau khi chà đạp xong mũi của Tổ Kỳ, liền nghiêng đầu một cái, trực tiếp dựa vào trong lồng ngực Tổ Kỳ mà ngủ vù vù, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng, cũng không biết mơ thấy cái gì, thỉnh thoảng bẹp miệng.

(Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Cucaingamduong0308 và Wpress Cucaingamduong38.wordpress.com)

Tổ Kỳ nhìn con trai mình sinh ra, chỉ cảm thấy trong lòng một trận bất đắc dĩ, lấy ra một tay điểm điểm chóp mũi Tiết Thiên Vạn: "Nhóc con hư đốn, nhỏ tuổi mà khí lực cũng không nhỏ."

Tiết Thiên Vạn ngay cả đôi mắt cũng không mở, theo bản năng nắm chặt ngón tay Tiết Giác liền muốn ngậm vào.

Tổ Kỳ sợ hết hồn, vội vã bắt tay rút ra.Cậu chưa từng chăm sóc trẻ con cũng chưa từng mang thai, cũng không rành việc nào cần chú ý, nhưng vẫn là tận lực không đụng chạm khuôn mặt Tiết Thiên Vạn, cũng không cho nhóc con bỏ vào miệng thứ gì.

Thời điểm ôm Tiết Thiên Vạn xuống lầu, Tổ Kỳ va vào Tiết Ngạn Tĩnh đang đi lên.Hai người đồng thời ngẩn ra, sau đó không nói gì.

Tổ Kỳ đối với Tiết Ngạn Tĩnh ấn tượng rất kém cỏi, lại không nói Tiết Ngạn Tĩnh ở trong tiểu thuyết làm nhiều chuyện xấu, từ việc ông ta thừa dịp Tiết Giác không ở nhà đem tình nhân và con riêng đem về, Tổ Kỳ cũng rất không lọt mắt loại đàn ông này.

Sững sờ hai giây, Tổ Kỳ mặt không hề cảm xúc hướng về phía Tiết Ngạn Tĩnh gật đầu một cái, sau đó lướt qua ông ta chuẩn bị tiếp tục đi xuống.

"Tổ Kỳ." Tiết Ngạn Tĩnh bỗng nhiên hô.

Dù sao Tiết Ngạn Tĩnh là trưởng bối, Tổ Kỳ không thể không dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Tiết Ngạn Tĩnh muốn nói lại thôi, cậu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi đối phương có chuyện gì.

Hơn một tháng không gặp, Tiết Ngạn Tĩnh ngược lại là so với lần trước lúc gặp mặt có tinh thần rất nhiều, bất quá vẫn là rất tiều tụy, nhìn ra được khoảng thời gian này không ít chuyện khiến ông ta nhọc lòng.

Đem ra so sánh, Tổ Kỳ khuôn mặt tràn đầy sức sống, cuộc sống ăn ăn ngủ ngủ làm cho cậu lên 7, 8 cân, hai má càng trắng nõn trơn bóng, cũng không lgiống như trước đây gầy gò.

Khi Tổ Kỳ đánh giá Tiết Ngạn Tĩnh thì ông ta cũng yên lặng mà tỉ mỉ quan sát Tổ Kỳ.

Cho tới bây giờ, Tiết Ngạn Tĩnh vẫn là rất không thích Tổ Kỳ, thế nhưng ông ta không dám như trước trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng toàn bộ biểu hiện ra ngoài, mà chỉ ở trên mặt bỏ ra một nụ cười giả tạo.

"Thân thể của cậu khá hơn chút nào không?" Tiết Ngạn Tĩnh khá là không được tự nhiên chà xát tay, giả bộ quan tâm hỏi.

Tổ Kỳ ngữ khí nhàn nhạt trả lời: "Tốt lắm rồi."

Tiết Ngạn Tĩnh phảng phất không có cảm giác được sự lạnh nhạt của Tổ Kỳ, tiếp tục vẻ mặt tươi cười mà nói: "Ta vốn định lúc cậu nằm viện đến xem cậu, nhưng mà do công tác quá bận rộn, nên không có thời gian đến."

Tổ Kỳ: "..."

Người này thật sự coi cậu là người ngu sao?

Lúc trước Tiết Ngạn Tĩnh ba lần bốn lượt tìm tới ngoài phòng bệnh, lại bị Ông Ngọc Hương không chút lưu tình ngăn cản, Tiết Ngạn Tĩnh tức giận đến chửi ầm lên, còn đem Tổ Kỳ vô tội nằm ở trên giường bệnh nói lung tung một trận.


trướctiếp