Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 43: Đặt tên


trướctiếp

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

--------------------------------------------

Tiết Giác mặt không hề cảm xúc đem tay nhỏ trắng nộn nộn của Tiết Thiên Vạn phun ra, cố tình Tiết Thiên Vạn cảm thấy như vậy dường như chơi rất vui, liền đem quả đấm nhỏ hướng Tiết Giác đưa qua đưa lại.

"Ê a --" Tiết Thiên Vạn bi bô mà kêu to.

Nhưng mà Tiết Giác thờ ơ không động lòng, bỗng nhiên quay đầu tránh khỏi đụng chạm của Tiết Thiên Vạn.

"A a a a --" Tiết Thiên Vạn  rất không vừa ý với phản ứng của Tiết Giác, không ngừng phát ra âm thanh kháng nghị.

Tổ Kỳ thấy thế, chậm rãi dựa vào đầu giường, đồng thời có chút lúng túng khoát tay một cái: "Hai người tiếp tục đi, coi như tôi không tồn tại, vừa nãy tôi chưa từng thấy gì cả."

"..." Trên trán Tiết Giác  vẽ ra ba đường hắc tuyến, trầm mặc một phút chốc, mới ôm Tiết Thiên Vạn a a a a réo lên không ngừng đi tới bên giường, "Đói bụng rồi sao?"

Tổ Kỳ lắc lắc đầu.

Cậu mỗi ngày nằm không có chuyện gì làm liền ăn, Ông Ngọc Hương thường xuyên để người hầu làm cháo cùng hầm canh mang đến, lúc này cậu cảm giác bụng vẫn cứ trướng đến có chút không thoải mái.

Tiết Giác lại hỏi: "Vậy tôi dìu cậu đi một chút ?"

Tổ Kỳ tiếp tục lắc đầu nói: "Anh làm việc của anh đi, không cần phải để ý đến tôi, có chuyện tôi sẽ gọi anh."

Tiết Giác nghe Tổ Kỳ nói, liền im lặng, ôm Tiết Thiên Vạn làm ầm ĩ không thôi đi tới trước cửa sổ đứng, bên ngoài là cảnh đêm đường phố ngựa xe như nước cùng với cảnh ăn chơi trác táng.

Bây giờ trời vào đông, khí trời trở nên se lạnh, trong phòng mở máy sưởi, mặc dù rất  ấm áp, nhưng vẫn là cảm giác không khí không thông thoáng, phòng bệnh đóng kín có chút ngộp.

Tiết Giác mở ra một khe cửa sổ nhỏ, cơn gió lạnh lẽo thuận theo khe cửa len lỏi vào phòng, cùng kết hợp với không khí ấm áp trong phòng, cũng không thấy lạnh bao nhiêu.

Bất quá Tiết Thiên Vạn có vẻ như rất yêu thích hóng gió, hai cái tay nắm thành quả đấm nhỏ vẫn cứ quơ tới quơ lui, trong miệng phát ra âm thanh non nớt mơ hồ không rõ.

Tổ Kỳ ngồi dựa ở trên giường, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn hai cha con Tiết Giác họ đùa nghịch, cậu phát hiện là bình thường nhìn Tiết Giác lạnh lùng như một tòa băng sơn, trên thực tế rất ấm áp với con trai, ít nhất so với cậu có kiên trì hơn.

(Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Cucaingamduong0308 và Wpress Cucaingamduong38.wordpress.com)

Nhớ tới tiếng khóc như ma âm xỏ lỗ tai của tên tiểu tử thúi Tiết Thiên Vạn kia, Tổ Kỳ tâm lý chỉ có sợ hãi cùng thiếu kiên nhẫn.

Cậu giờ mới biết, thì ra làm cha làm mẹ là một chuyện rất khó, chắc chắn khi còn bé cậu cũng dằn vặt cha mẹ không ít.

Nhớ đến cha mẹ đã không còn trên đời, cảm xúc của Tổ Kỳ lại chùng xuống, cậu cụp mắt che giấu thương cảm, dường như trái tim bị bàn tay nào đó bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Rất nhanh, Tổ Kỳ bỗng nhiên nhớ tới một việc --

Cậu đi đến thế giới này ít nhất đã hơn hai tháng, lại từ trước tới nay chưa từng gặp qua cha mẹ nguyên chủ, thậm chí ngay cả điện thoại của người nhà cậu cũng không nhận được.

Theo lý thuyết, chuyện sinh con quan trọng như vậy, người nhà nguyên chủ dù sao cũng nên ló mặt đi?

Đáng tiếc hai ngày đã qua, Tổ Kỳ ngay cả một bóng người cũng không có nhìn thấy.

Tổ Kỳ nhớ lại một lần nội dung tiểu thuyết, căn bản tìm không thấy bất kỳ chi tiết nào nói về người nhà của nguyên chủ.

Nguyên chủ ở trong tiểu thuyết là một pháo hôi không quan trọng gì, mỗi lần ra trận chỉ dùng hai, ba đoạn thoại có thể khái quát xong, tác giả đối với người nhà nguyên chủ càng là lười đề cập.

Duy nhất có chút ấn tượng chính là nguyên chủ lúc còn học cấp 3, Thạch Hạo tìm tới nguyên chủ để đóng phim, nguyên chủ về nhà cùng cha mẹ thương lượng, kết quả cha mẹ cậu ta nghe nói thù lao đóng phim rất cao, liền thật cao hứng ký hợp đồng nhận lấy tiền đặt cọc, sau đó đem nguyên chủ đưa đi.

Tổ Kỳ: "..."

Không hổ là thế giới trong tiểu thuyết, kỳ ba quả thực là thành đôi thành cặp mà xuất hiện.

Tổ Kỳ ở thế giới hiện thực sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nhìn thấy có cha mẹ không lo lắng cho con cái như vậy, đặc biệt là Tiết Ngạn Tĩnh, e sợ chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể viết ra.


trướctiếp