Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 40: Ai xấu


trướctiếp

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

-----------------------------------------

Bên trong một đám người với khuôn mặt rực rỡ kia, Tổ Kỳ phát hiện Hằng Cảnh Thần đã lâu không gặp vậy mà cũng có ở đây, cậu ta mang nụ cười tươi không cần tưới.

"Tiểu Tổ tỉnh rồi? Cũng nên đi làm rồi."

Tổ Kỳ: "..." Thực sự là phải đi làm.

"Chương trình cái gì ? Tiểu Kỳ mới vừa giải phẫu xong, chưa kịp nghỉ ngơi đã trở lại quay !" Ông Ngọc Hương không hiểu rõ giới giải trí nên đem lời nói của Hằng Cảnh Thần xem là thật, lúc này mặt trầm xuống phản bác "Có ta ở đây , ai cũng đừng nghĩ thúc Tiểu Kỳ đi làm."

Hằng Cảnh Thần thấy thế, vội vã khoát tay một cái, lúng túng cười nói: "Dì à người hiểu lầm rồi, con chỉ đùa thôi."

Huống hồ Tổ Kỳ sớm đã bị Chu Diên cùng công ty đại diện đóng băng, coi như hiện tại cậu ấy vội vã trở lại để đi làm, cũng không có chuyện cho cậu ấy làm, Hằng Cảnh Thần suy nghĩ.

Mới vừa nghĩ như vậy xong, Hằng Cảnh Thần ngược lại là bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, nhân tiện nói: "Đúng rồi, Cung Tường sắp đến buổi chọn vai, tôi giúp cậu cùng phó đạo nói một tiếng, chờ thân thể cậu khỏe rồi đi thử vai."

Cung Tường là phim điện ảnh mà công ty Bách Quang Kiến giám chế, nguyên tác ở trên internet nắm giữ không ít nhân khí, cũng là kịch bản mà nhiều diễn viên tranh nhau đến bể đầu chảy máu để được diễn.

Trước đây Bách Quang Kiến cam kết với Tổ Kỳ , sẽ đem nam số hai cho cậu, về sau cũng trong điện thoại đề cập tới chuyện này rất nhiều lần.

Vốn là Tổ Kỳ dự định cùng Hằng Cảnh Thần nói một chút, chỉ là sau đó bận tâm đến Bách Quang Kiến cố ý từng căn dặn cậu không nên tiết lộ ra, cũng liền từ bỏ ý định này.

Ngược lại Bách Quang Kiến nói Tổ Kỳ vẫn là phải đi thử vai, Hằng Cảnh Thần có biết hay không cũng không có khác biệt quá lớn.

Tổ Kỳ khẽ gật đầu một cái, định há mồm nói chuyện, lại phát hiện miệng lưỡi đau đến lợi hại, chỉ có thể phát ra mấy cái âm tiết khô cằn.

"Nước..." Tổ Kỳ nói.

Trương quản gia liền vội vàng xoay người rót chén nước ấm đến, Tiểu Nhã cùng Hằng Cảnh Thần vội vã cuống cuồng mà canh giữ ở bên giường bệnh, Ông Ngọc Hương tiếp nhận chén nước, dùng tăm bông lấy chút nước chậm rãi thấm môi cho cậu.

Ông Ngọc Hương ở phương diện chăm sóc người bệnh rất kiên trì, mãi đến lúc Tổ Kỳ cảm giác cổ họng dễ chịu chút, mới đem chén nước đưa cho Trương quản gia, nụ cười ôn hòa đối Tổ Kỳ nói rằng: "Ta căn dặn người hầu ở nhà mang nước cơm đến bệnh viện, con muốn bây giờ uống hay đợi lát nữa uống ?"

Tổ Kỳ cả người đều đau, miệng vết thương ở bụng càng truyền đến cảm giác sưng đau khó có thể dùng lời diễn tả.

Cậu suy nhược mà lắc đầu, ánh mắt đảo qua mấy người trông coi ở bên giường, cũng không có phát hiện thân ảnh Tiết Giác.

"Tiết Giác đâu?"

Còn không đợi mấy người bên giường trả lời, tiếng nói thanh lãnh của Tiết Giác từ góc phòng vang lên: "Tôi ở đây."

Rất nhanh, thân ảnh cao to của Tiết Giác xuất hiện ở trong tầm mắt Tổ Kỳ, Trương quản gia cùng Hằng Cảnh Thần đứng ở hai bên bất động thanh sắc nhường ra vị trí, Tiết Giác liền đi thẳng tới trước giường bệnh.

Tổ Kỳ lúc này mới nhìn rõ ràng, Tiết Giác trong lồng ngực còn ôm nhóc con được bọc như cái bánh chưng, chỉ là từ góc độ của Tổ Kỳ, không nhìn thấy mặt nhóc con.

"Ai nha nó đang ngủ, con không thể nghỉ một lát sao? Ôm đã hai giờ rồi còn không ngại tê tay." Ông Ngọc Hương nhìn chằm chằm nhóc con đôi mắt thiếu điều sắp lóe ánh sáng xanh lục, làm dáng muốn tiếp nhận nhóc con, "Để cho ta ôm cháu trai một chút, ta vừa nãy ôm không tới năm phút đồng hồ liền bị con đoạt đi rồi."

Nào có biết tay Ông Ngọc Hương mới vừa đưa tới, liền bị Tiết Giác linh hoạt lắc mình tránh được.

"Nó không muốn mẹ ôm, sẽ khóc." Tiết Giác một tay nhẹ nhàng che chở trên đầu nhóc con, lạnh lẽo mà nói rằng.

Nghe vậy, Ông Ngọc Hương nhất thời tức giận đến giơ chân, chỉ vào Tiết Giác cả giận nói: "Nào có con trai nào như con không ? Ta làm bà nội muốn ôm cháu trai một chút không được sao?"

Tiết Giác nhướng đuôi lông mày: "Không được, con còn chưa ôm đủ."

"Sau này con còn nhiều cơ hội ôm nó mà, hà tất như vậy ? Trước hết để cho ta ôm một cái lại nói." Mắt thấy đối cứng không được, Ông Ngọc Hương tiến hành dụ dỗ.


trướctiếp