Người Du Hành Vũ Trụ

Chương 3



Hôm Thời Diệp xuất viện về nhà, trời mưa và không nóng lắm.

Ngưu Tiểu Tuấn đến đón. Cả đường đi Thời Diệp không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn giọt mưa trên cửa kính xe, lông mày khẽ cau lại. Ngưu Tiểu Tuấn nhìn hắn vài lần nhưng vẫn không rõ cha này đang vui hay đang buồn.

Trước mặt người khác, hình như Thời Diệp luôn không vui thì phải.

“Anh Sách bảo em bàn bạc với anh.” Ngưu Tiểu Tuấn cố gắng nói chuyện sao cho nghe thật thờ ơ, “Gì ấy nhỉ, đấy thì là có vocalist mới đến đó, bọn mình vẫn nên ăn một bữa cho phải phép. Chuyện của Thẩm Túy lùm xùm đến mức… Bây giờ mãi mới có chuyện tốt, mình vẫn nên chúc mừng tí anh nhỉ.”

Gã tưởng Thời Diệp sẽ bơ gã luôn, giả bộ không nghe thấy nhưng ngay sau đó lại nghe Thời Diệp bảo: “Được.”

“Hả?”

Thời Diệp nhướng mày: “Hả cái gì?”

“Không không không…” Ngưu Tiểu Tuấn ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa bật nhầm xi nhan, sau khi quan sát sắc mặt của Thời Diệp xong mới cẩn thận hỏi: “Em còn bảo là anh không chịu đi, định lúc đấy nói anh không khỏe nên không đi được…”

“Chả phải người ta hay nói là càng để tâm mới càng tránh né à.” Giọng Thời Diệp đều đều, “Dù sao bây giờ cũng thế rồi, vocalist mới có đến hay không thì vẫn vậy. Anh chẳng quan tâm là Thịnh Hạ hay ai, hợp tác thôi mà. “

Xe dừng lại, họ bị đèn đỏ giữ chân.

Có lẽ mưa ngoài cửa sổ và mây mù u ám trên bầu trời làm ảnh hưởng đến tâm trạng người ta, Ngưu Tiểu Tuấn bỗng thấy buồn. Gã luôn là một người chịu áp lực tốt, cũng coi như lạc quan, nhưng những việc dạo gần đây thực sự khiến gã khó chịu.

“Thực ra cả band đều là người một nhà, Thời gia, anh cũng biết rõ, các anh không phải là đồng nghiệp, không chỉ là hợp tác.” Giọng gã nghiêm túc hơn, “Anh có thể dễ dàng cầm lên, dễ dàng buông xuống, bởi vì anh có vốn liếng để làm thế. Anh tách ra làm một mình cũng có cơ số việc đến tay… Nhưng anh đã bao giờ nghĩ cho Chung Chính với Tiêu Tưởng chưa? Cái thuở khởi đầu còn khó khăn đấy, Chung Chính lấy hết học phí ra thuê một phòng thu âm cho Thời Diệp anh. Còn Tiêu Tưởng, nếu năm đó chị ấy không theo bọn mình đi lưu diễn thì đã kết hôn với gã phú hào người Phúc Kiến hưởng phúc từ lâu rồi, cần gì phải lãng phí thời gian ở đây với anh?”

Đèn xanh bật sáng.

Trước khi khởi động xe, Ngưu Tiểu Tuấn nói một câu cuối cùng: “Thời gia, anh không thể suy nghĩ vấn đề một cách phiến diện như thế được, còn phải cân nhắc cho mọi người nữa.” Bởi đã kìm nén quá lâu nên lời của gã đầy xúc động. Không phải gã không sợ Thời Diệp nhưng những lời này gã đã nhịn lâu lắm rồi, chỉ đợi một lúc nào đó trút hết cho hắn.

Song, Thời Diệp nghe rồi cũng chẳng đáp lại, hắn dựa gần vào, bật nhạc trên xe. Bài hát đầu tiên cất lên là “Breathing Cloud”, bài hát chính trong album thứ ba của Người Du Hành Vũ Trụ. Thời Diệp cau mày, bấm chuyển sang bài tiếp theo.

Bài tiếp, bài tiếp rồi bài tiếp nữa vẫn là của Người Du Hành Vũ Trụ.

Thời Diệp mất kiên nhẫn bật luôn bluetooth kết nối với điện thoại, nhấp vào danh sách phát đã sắp xếp trước đó rồi chọn phát ngẫu nhiên. Cả quá trình hắn chẳng đoái hoài gì đến Ngưu Tiểu Tuấn, cũng không nói câu nào.

Tình cờ phát “One More Light” của Linkin Park, một bài hát không mới không cũ.

Ngón tay Thời Diệp vô thức đánh nhịp, trong khi lặp lại lời bài hát trong tâm trí, hắn bỗng nói: “Chú nghe lời bài hát này đi. Who care if one more light goes out, ai sẽ quan tâm nếu một tia sáng nữa lụi tàn?”

Ngưu Tiểu Tuấn không trả lời, giả vờ nghiêm túc lái xe.

“Anh từng nghĩ rằng làm cho mình được sống hạnh phúc là rất có bản lĩnh, nếu quá quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình thì chơi rock làm gì?” Thời Diệp ngoảnh đầu nhìn ra ngoài song, “Chú biết đấy, chúng ta đều đã từng cống hiến hết mình cho những năm tháng rực lửa, cho ước mơ, cho đam mê cháy bỏng. Anh từng nghĩ âm nhạc là cách tốt nhất để thể hiện cái tôi của mình. Lòng anh ấp ủ đầy nhiệt huyết, anh viết mỗi một bài hát với tất cả lòng dâng hiến, nhưng chuyện của Thẩm Túy… “