Người Du Hành Vũ Trụ

Chương 1



“10 giờ sáng thứ Hai, đài quan sát khí tượng thông báo, nhiệt độ cao nhất ở thành phố chúng ta dự kiến ​​sẽ đạt trên 35℃ trong 24 giờ tới, hãy cẩn thận say nắng và chú ý hạ nhiệt độ.”

Đó là thông báo đầu tiên Thời Diệp nhìn thấy sau khi mở điện thoại.

Thông báo thứ hai xuất hiện ngay lập tức có nội dung như sau:

“Vocalist Thẩm Túy của ban nhạc rock nổi tiếng trong nước, Người Du Hành Vũ Trụ, đã tự tử tại nhà vào ngày 21 tháng 7, một người biết chuyện đã tiết lộ rằng Thẩm Túy lạm dụng thuốc trong nhiều năm do áp lực tâm lí quá lớn, nghe nói anh đã bị đội trưởng Thời Diệp chèn ép…”

Thời Diệp đọc được một nửa thì vứt điện thoại qua bên rồi đi tắm.

Trời nóng nực, trong nhà lại không có điều hòa, ngày nào hắn cũng thức dậy với cơ thể nhễ nhại mồ hôi. Mặc dù không có điều hòa trong cái thời tiết thế này thì chết người thật, nhưng Thời Diệp thực sự không muốn quay về chung cư, bây giờ hắn cần ở một khu nhà nhỏ đầy hơi thở cuộc sống thế này, lắng nghe những náo nhiệt xung quanh khiến hắn cảm thấy mình đang còn sống chứ chưa phải đã chết.

Lúc lau tóc bước ra ngoài, điện thoại vẫn đổ chuông. Thời Diệp tạm thời chưa muốn nhận nên đi uống cốc nước rồi bật cái quạt điện nhỏ thó trong phòng khách thổi về hướng mình. Chuông reo hồi lâu mới chịu ngừng, song cách vài giây lại vang tiếp.

Trong phòng rất yên tĩnh, nhạc chuông mặc định đơn điệu hòa với tiếng rung rè rè làm Thời Diệp bực khôn tả.

Hắn lắc đầu, thấy vẫn còn choáng váng… Uống rượu qua đêm đã khó chịu, mà thời tiết cũng khiến Thời Diệp cáu kỉnh nữa.

Mùa hè là mùa hắn ghét nhất. Bất kể thế nào, mấy năm gần đây cứ đến giữa mùa hè là hắn như phát điên, động chút là cáu.

Lúc nhấc máy, hắn giận hết biết, trút lên cậu quản lí của mình: “Hết người này đến người khác gọi, chú sợ trời chưa đủ nóng nên vội đến đây châm lửa chỗ anh à?”

“Sao em dám.” Ngưu Tiểu Tuấn nói bằng giọng dè dặt, “Em chỉ nhắc anh lát nữa đừng quên đến công ty.”

Thời Diệp day day thái dương, giọng hời hợt: “À, thế hả. Ngưu ma vương, đi ăn trộm cái quạt Ba Tiêu của vợ chú cái đi, quạt hết nền nhiệt cao báo động này rồi anh ra ngoài.”

Thời tiết này đi ra ngoài thì khác gì đâm đầu vào Hỏa Diệm sơn.

Thực ra bây giờ cả người Thời Diệp đang khó chịu, rượu thì chưa tỉnh, hoa mày chóng mặt. Nhưng cái gã Thời Diệp này gàn dở, càng khó chịu càng cố tỏ ra mình ổn.

“Không được, anh đừng có đùa với em! Anh nhất định phải đến đấy!” Ngưu Tiểu Tuấn sốt ruột, “Anh có 9981 kiếp nạn cũng phải đến đây cho em, mặc dù tình hình bây giờ đang gay go nhưng cũng có cơ hội chuyển biến tốt, chúng ta phải nhìn về phía trước…”

Thời Diệp cắt ngang, “Anh mày không chỉ nhìn về phía trước mà còn nhìn bốn phương tám hướng cơ, không phiến diện như chú đâu.”

“Ừ được, đến cái mông anh Thời còn có mắt cơ mà… Ôi thôi không lắm lời nữa!” Ngưu Tiểu Tuấn không biết có nên khen Thời Diệp không, lúc này rồi mà thằng cha còn nói đùa huyên thuyên được, “Được rồi, đến nhanh đi, anh tin em, chuyện tốt đấy!”

Thời Diệp cúp điện thoại, nghĩ bụng, chuyện tốt thì chắc không có, hắn sắp chín rữa từ trong ra ngoài rồi đây. Song dù sao vẫn phải đến công ty, hắn đã suy sụp quá lâu rồi.

Ba giờ chiều, Thời Diệp mệt mỏi lê dép tông đến hãng băng đĩa Haydn.

Lên tầng bảy, Thời Diệp bước ra khỏi thang máy, men dọc hành lang đi thẳng về phía trước, chẳng buồn ngó nghiêng gì thêm. Quần áo lôi thôi lại còn cõng guitar, nhìn thế nào trông cũng thấy côn đồ. Dọc đường đi, Thời Diệp gặp nhiều nhân viên hắn không quen, chúng nó đứng rõ xa hét “anh Thời Diệp ạ” rồi té lẹ, lí do thì quá hiển nhiên.

Thời Diệp chả quan tâm. Hắn chậm rì rì đi qua hành lang, không thèm nhìn ảnh, áp phích hay cúp treo hai bên tường.

Trên hai bức tường là tất cả danh hiệu của các ban nhạc, ca sĩ dưới trướng hãng băng đĩa Haydn giành được trong những năm qua. Có cúp, có ảnh bìa album số đặc biệt, có ảnh chụp chung trong lễ hội âm nhạc, có kỉ niệm của buổi hòa nhạc… của đoàn thể, của cá nhân, treo đầy hai mặt tường

Cái tên xuất hiện nhiều nhất là ban nhạc ‘Người Du Hành Vũ Trụ’ và những giải thưởng cá nhân nặng ký đều thuộc về một cái tên đơn giản: Thời Diệp.

Thực ra hồi còn trẻ, Thời Diệp rất nổi tiếng trong giới. Hắn được coi là tay chơi nhạc thiên bẩm, mười lăm mười sáu tuổi đã làm mưa làm gió giới underground chỉ với một cây guitar. Nhắc đến cái tên Thời Diệp, ít nhất là trong cộng đồng rock phương Bắc, ai cũng thật lòng tấm tắc một câu: Hàng cao thủ đấy.

Kể cả tính cách.

Sau này, mọi người lại giới thiệu thế này khi nhắc về hắn: Thời Diệp, tay guitar kiêm nhạc sĩ hiện tại của ban nhạc rock nội địa Người Du Hành Vũ Trụ.

Đúng vậy, sau này hắn thành lập một ban nhạc.

Khi Người Du Hành Vũ Trụ mới thành lập, thị trường âm nhạc ế ẩm, đặc biệt là ban nhạc, có thể nói là bị ghẻ lạnh đến tận Siberia. Những ban nhạc trước đó đã từng đình đám một thời dù là folk music, rock punk hay pop, đại thể đều gác lại ước mơ âm nhạc để tìm việc khác kiếm cơm.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Người Du Hành Vũ Trụ ra đời vào năm đó, album đầu tay cùng tên “Người Du Hành Vũ Trụ” đã ngay lập tức trở thành một hit nổi đình đám, chỉ mất vài tuần để album này đứng vững top 1 trên bảng xếp hạng album bán chạy nhất trong nước, thẳng tay đảo ngược trào lưu đang thịnh hành bấy giờ và đưa công ty thu âm độc lập Haydn chẳng mấy tiếng tăm đó trở nên lừng lẫy.

Thời Diệp là tâm điểm của nhóm nhạc này. Không ngoài điều gì khác, bởi cách cư xử của Thời Diệp rất mang tính tranh cãi, có tài, có ngoại hình bắt mắt, không thể không nói hắn chính là trung tâm của đề tài.

Hắn lừng danh trong giới bởi vì quá tài năng. Nhưng cũng lắm người chửi do tính cách hắn quá khó nhằn. Khi các nhà phê bình âm nhạc khen ngợi Thời Diệp, họ luôn thêm một câu: Thời Diệp ấy à, mặc dù có tài đấy nhưng tính cách thế này chắc phải nếm ít khổ.

Từ đó tới giờ, ban nhạc Người Du Hành Vũ Trụ vẫn xuôi chèo mát mái, ba năm liên tiếp được bình chọn giải “Ban nhạc được yêu thích nhất” và cơ man các giải thưởng lớn nhỏ khác. Họ đã tổ chức một tour diễn lớn nhất trong nước rồi phát hành vài album nổi đình nổi đám…

Ngay khi mọi người nghĩ rằng ban nhạc này sẽ càng ngày càng phất thì ca sĩ hát chính của họ đột ngột tự sát.

Thời Diệp cõng đàn dừng chân trước cửa, thoáng thở dài rồi mở cửa đi vào.

Ngưu Tiểu Tuấn đang ngồi ở cửa cau mày nhìn bộ đồ hắn mặc, lông mày giật giật nhưng sếp đang ở đây nên không tiện nói. Sau đó gã chú ý đến cây đàn Thời Diệp cõng, bụng nghĩ ông tướng này đang yên đang lành tự nhiên vác đàn đến đây làm gì?

Vẻ mặt Thời Diệp vẫn thờ ơ. Hắn tháo cây đàn xuống, đặt lên bàn hội nghị rồi nói với Cao Sách, người sáng lập Haydn, “Em đến rồi đây.”