Biển Cấm

Chương 6


trướctiếp

Ta cảm thấy mình thật sự say, nếu như không say, vì sao ta có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của mình? Tiếng đập kia vang dội như vậy, ồn ào như vậy, quả thật giống như muốn thoát khỏi trói buộc nhảy ra lồng ngực.

Mọi âm thanh bên cạnh dường như biến mất, hình như Linh Trạch nói gì đó, ta lại căn bản không làm ra phản ứng thích hợp, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Nhất định hắn cảm thấy ta rất ngốc…

Cự Long màu trắng nghiêng đầu, cặp sừng thật lớn giống như chạc cây che trời, không giống như bộ dạng nửa yêu lúc trước của hắn, phía trên cũng không có lông tơ, đều là tầng xương cứng rắn, đỉnh vô vùng bén nhọn.

Nếu như đụng phải, tuyệt đối xuyên ruột nát bụng, tướng chết khó coi.

Đôi mắt xanh xám của hắn khép hờ, ngay cả lông mi nhỏ dài cong vút đều là trắng tuyết, nhìn qua đặc biệt ôn nhu.

“Mặc Ức…”

Yên tĩnh bị đánh vỡ, giọng nói thoáng cái chui vào trong tai ta, ta giật mình hoàn hồn.

“Ở đây!”

Bạch Long phát ra tiếng cười khẽ, lắc lắc đuôi rồng, bơi qua bên cạnh ta một đoạn.

“Đi lên.”

Ta chần chờ chỉ vào mình, lại chỉ chỉ lưng hắn.

“Lên… lưng của ngươi sao?” Ta vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Lưng của một Chân Long*, hắn vậy mà để cho ta ngồi trên lưng của hắn? Ta không nghe lầm đi??

(*Rồng dòng máu thuần chủng.)

Tộc nhân vẫn luôn xem ta là dị loại, hẳn là bọn họ nên đến xem Bắc Hải Vương, xem những việc mà hắn làm ra, có thể khác người hơn ta gấp vạn lần.

Dường như Linh Trạch biết ta đang nghĩ gì, mõm lớn cọ cọ gương mặt ta.

“Ta mang ngươi đuổi theo Huỳnh Ngư.”

Ta gật đầu không phải, lắc đầu cũng không phải, cả người cứng ngắc ở đó.

Tử Vân Anh xuyên qua đàn Huỳnh Ngư, vui đùa ầm ĩ cùng với những Hải tộc khác, mấy nữ hài ngồi dưới đất. Mặc Tước chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bóng dáng của nàng, Linh Trạch lại bảo ta ngồi lên lưng của hắn.

Cho dù đối đãi với một món đồ chơi hiếm lạ, hắn cũng quá mức nuông chiều rồi.

“Ta…” Ta muốn nói ta vẫn là thôi, Linh Trạch đã dò người tới ngậm gáy ta, quăng ta lên lưng hắn.

Ta giật mình hô một tiếng, luống cuống tay chân giữ vững cơ thể, không cẩn thận nắm sừng rồng của hắn.

Linh Trạch khẽ lắc lắc đầu, dường như không thích người đụng đến sừng.

“Ngồi vững.” Linh Trạch chờ ta ngồi vững, thân rồng khổng lồ bay thẳng lên, hướng về phía mái vòm.

Xuyên qua vách ngăn trong suốt tạo bởi linh lực, xông vào nước biển mặn chát lạnh như băng, tóc cùng áo bào lập tức bập bềnh.

Ta cúi thấp người, nắm chặt bờm trên sống lưng của Bạch Long, miệng phun ra một chuỗi bọt khí.

Nhóm lớn Huỳnh Ngư bơi qua bên người chúng ta, lộng lẫy đến mức khiến người không cách nào nhìn gần, giống như… bơi trong ngân hà.

Tất cả đều không thể tưởng tượng nổi.

Tới lúc này, ta mới xác định bản thân là thật sự đem Bắc Hải Vương, sự tồn tại kính ngưỡng của toàn bộ Hải tộc, cưỡi ở dưới thân.

Ta chưa bao giờ có ảo tưởng xa vời như vậy, có một ngày có thể cưỡi trên lưng Bắc Hải Vương, quan sát toàn bộ cảnh sắc của Bắc Hải. Cho dù cho ta mười lá gan ta cũng không nghĩ ra được.

Ta dán khuôn mặt nóng bỏng vào vảy rồng lạnh lẽo, muốn cho đầu óc đã hóa thành bột nhão của ta tỉnh táo lại, nhưng tất cả đều chỉ phí công.

“Mệt?”

Ta nghe thấy tiếng của Linh Trạch, giọng nói này cùng với chấn động dưới thân, gần trong gang tấc, lại xa cuối chân trời, dường như cách một tầng gì đó.

Ta “ừ” nhẹ một tiếng, cọ cọ vảy của hắn. Bởi vì không thường uống rượu, chỉ là hai ngụm, ta liền say rồi.

Ghé vào lưng rồng, ta bất tri bất giác liền buồn ngủ, nhưng vẫn luôn cố kỵ không thể thất lễ ở trước mặt Linh Trạch, cho nên không dám ngủ thật.

Chờ đến khi cảm thấy Bạch Long chậm rãi đáp xuống, xương cốt phía dưới phát ra động tĩnh, ta ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía, phát hiện chúng ta đã tới Phi Hà Cung.

Biết thời gian kỳ diệu của đêm nay đã kết thúc, ta ngồi thẳng dậy, vừa muốn tự mình nhảy xuống, phía dưới liền trống không.

Cảm giác không trọng lực chỉ thoáng qua tức thì, ta được một cánh tay ấm áp rắn chắc tiếp được.

Linh Trạch bế ta, đi nhanh vào trong Phi Hà Cung.


trướctiếp