Biển Cấm

Chương 47


trướctiếp

Ta tìm được một tiệm trang sức tốt nhất trong thành, đưa cây trâm cho lão bản, lại nói cặn kẽ yêu cầu của mình.

Lão bản xoay xoay cây trâm, giữa mày có nghi hoặc thật sâu, còn bảo ta xem cây trâm khác trong tiệm, còn kém trực tiếp mở miệng bảo ta lại mua một cây khác, ném đi cây trâm khó coi giá rẻ này đi là được rồi.

“Cây trâm này… là tín vật đính ước ta đưa cho vợ mình. Hắn vô cùng yêu thích, bởi vậy không cho phép ta tùy ý vứt bỏ.” ta gượng cười giải thích.

Lão bản lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, còn nói nhất định giúp ta sửa tốt, sửa đến thật xinh đẹp, tuyệt đối không để cho phu nhân thất vọng.

Ta nghe lão một tiếng lại một tiếng “phu nhân“, tuy rằng lúng túng, ngược lại cũng có vài phần cảm giác kích thích bí ẩn.

Ngồi trong tiệm đến trưa, được đưa nước trà điểm tâm, đến gần chạng vạng, rốt cuộc lão bản cầm hộp gỗ xuất hiện.

“Không phụ sự gửi gắm, mời Công tử kiểm tra.”

Ta vội vàng tiếp nhận, mở ra nhìn, hai mắt đều tỏa sáng. Cây trâm vốn loang lổ vết máu được dát lên một tầng hoa văn màu vàng, dưới ánh mặt trời giống như dòng suối nhỏ róc rách đổ xuống thân cây, che lấp hoàn toàn màu máu đã ăn sâu vào thân gỗ. Trâm gỗ giản dị không màu mè có ánh vàng lóng lánh làm nền, lập tức tăng thêm mấy phần đẹp đẽ quý giá bất phàm.

Ta giơ nó xem đi xem lại, vừa lòng không thôi: “Tay nghề không tồi, đa tạ lão bản.”

Trả tiền, cất hộp gỗ, ta thấy sắc trời đã không còn sớm, bước nhanh về phía Long cung.

Có không ít người xếp hàng trước cửa cung, nhưng cũng không cùng một cửa ta ra vào, Ta nhìn nhìn, hình như đều là vào cung đưa nguyên liệu nấu ăn, thậm chí còn có vạc rượu lớn cao hơn vai.

Chẳng lẽ trong cung muốn làm tiệc rượu? Nhưng Linh Trạch vẫn là dáng vẻ kia, cho dù làm, chẳng lẽ lại để cho Ngao Yến đến chủ trì sao?

Nghi hoặc chỉ tồn tại ngắn ngủi trong óc, lúc ta trở lại Xích Phong cung, cơ bản đã hoàn toàn vứt cảnh tượng thấy được ở trước cổng cung ra sau đầu.

Vượt qua ngạch cửa, phát hiện Linh Trạch đang ngồi an tĩnh bên bàn, ta lại không cảm giác được gì, liền đoán hắn là đang ngẩn người.

Lặng lẽ đến gần, ta thoáng cái móc ra hộp gỗ đưa đến trước mặt hắn: “Ta sửa xong rồi, ngươi xem có thích không.”

Áo giáp vẫn không nhúc nhích, ta vẫn cứ không cảm giác được gì. Hiện tượng như vậy chưa bao giờ có, trái tim ta đập thật mạnh, trở nên bất an.

“Linh Trạch?” Ta duỗi tay đẩy, áo giáp kia tản ra giống như cát bị gió thổi ngã.

Tất cả bộ phận của áo giáp rơi xuống đất, phát ra tiếng kim loại vang dội, bên trong trống rỗng không có gì. Hơi thở thuộc về Long châu lúc trước vẫn có thể cảm nhận được, hiện tại biến mất không còn bóng dáng. Thần hồn của Linh Trạch đã không còn trong đó, áo giáp này đã thành một vỏ rỗng chân chính.

Ta giật mình lùi một bước, đầu óc trống rỗng.

Mà lúc này, cửa điện truyền tới tiếng của Cao Giáp: “Công tử, mời đi theo ta.”

“Linh Trạch, Bệ hạ…” Tay ta chỉ về phía áo giáp rơi rụng dưới đất, trên người chỉ ngắn ngủn mấy hơi liền ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Bệ hạ không có gì, mời đi theo ta.”

Nghe ông ta nói Linh Trạch không có gì, ta lập tức thở phào nhẹ nhõm. Tạm thời mặc kệ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, người không có việc gì là được rồi.

Còn may Cao Giáp tới kịp, bằng không thì chỉ sợ một mình ta đều phải phát điên rồi.

Theo Cao Giáp bước nhanh về phía Đế Cẩm cung, ông ta vừa đi vừa giải thích với ta: “Trai linh lung bỗng có cử động khác lạ, sau khi Đại vu y đi qua xem nói là thân thể của Bệ hạ đã khỏi hẳn, lập tức liền phải tỉnh dậy. Ta nghĩ nếu Bệ hạ trở về bản thể, áo giáp bên kia tất nhiên sẽ biến thành một khối vỏ rỗng, đặc biệt tới báo cho, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, khiến Công tử hoảng sợ…”

Sợ là thật sự sợ, thêm mấy lần nữa e rằng ta phải giảm thọ.

“Tổng quản nói quá.” Ta đi ở phía sau ông ta, không quên cầm theo hộp đựng cây trâm kia.

Linh Trạch vẫn là cực kỳ tuân thủ hứa hẹn, ta sửa xong cây trâm, quả nhiên hắn cũng tỉnh. Đặt tay lên hộp gỗ, lòng sinh ra nhảy nhót không cách nào kiềm chế.

Tuy rằng mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng ta đã hồi lâu không được chạm đến Linh Trạch có độ ấm có hô hấp, vấn rất nhớ nhung.

“Như vậy cũng tốt.” Cao GIáp đi đi đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi, một lòng của ta đặt ở Linh Trạch, tuy cảm thấy cổ quái, cũng không rảnh hỏi ông ta tốt ở chỗ nào.

Đến Đế Cẩm cung, Chủ điện đã tập trung không ít người, Tử Vân Anh, Ngao Yến, Mặc Diễm đều có, còn có một vài Vu y.

Ta đơn giản chào hỏi với bọn họ, liếc đến hai giá áo dựa vào tường ở trong điện, phía trên treo hai bộ lễ phục, kiểu dáng không khác nhau lắm, màu đỏ tốt lành, không khỏi nhìn nhiều hai mắt.

“Trai mẹ đã mở, Bệ hạ sắp tỉnh rồi.” Đại vu y hô ra ngoài, lại lui vào trong phòng.

Cao Giáp giục ta mau đi vào, ta cũng bất chấp gì khác, nâng bước liền đi vào trong.

Đại vu y chờ ở bên trai linh lung, trai mẹ màu trắng to lớn đã mở ra một khe nhỏ, đang thong thả mở ra từng chút một.

Ta ngừng thở, đi đến bên cạnh trai mẹ, thu hết toàn bộ dung nhan hoàn mỹ dần hiện ra vào đáy mắt.

“Linh Trạch…” ta không ngừng gọi tên hắn, hy vọng hắn có thể mau tỉnh lại hơn.

Trai mẹ đã mở ra hoàn toàn, thân thể đang ngủ say dường như hơi giật giật lông mi.

Ta cúi người, ấn một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi hắn: “Đừng ngủ, mau tỉnh lại. Cây trâm ta cho ngươi đã sửa được rồi, ngươi mau nhìn xem có thích không.”

Mí mắt càng giật lợi hại, rốt cuộc, giữa tấm quạt đen dày rậm lộ ra một chút xanh thẳm trong veo, đôi mắt đoạt tâm phách người phản chiếu bóng dáng ta, từ mê mang đến tỉnh táo, lại đến hiện ra ý cười.


trướctiếp