Biển Cấm

Chương 36


trướctiếp

“Ngươi cũng không thể trách ta, ta nào biết được hiệu quả của thuốc này giảm phân nửa với rồng. Ngày hôm sau chúng ta liền phát hiện lạc mất Linh Trạch, ban đầu ta nói ta đi tìm, kết quả còn chưa đi Mặc Diễm cũng tỉnh, ngươi không biết nàng làm ầm đến mức nào. Sức mạnh kia, ta cùng Tầm Hổ thiếu chút nữa không giữ được nàng…” Lữ Chi Lương khoa tay múa chân, nói đến nước miếng bay tứ tung ở trước mặt ta, trình độ mạo hiểm kích thích không thua gì đoạn đường ta cùng Linh Trạch đã đi này.

“Thật vất vả đưa Mặc Diễm đến Bắc Hải, có người có thể coi chừng nàng, ta liền muốn quay lại đi tìm Linh Trạch, dù sao cũng không thể phụ ngươi gửi gắm đúng không. Nhưng ngươi đoán thế nào…” Lữ Chi Lương vỗ đùi, “Thái tử Bắc Hải kia nói nhốt ta lại liền nhốt ta lại, mang theo khuôn mặt giống như Mặc Diễm, lời nói ra lão đầu tử ta đây nghe xong đều phải vòng đi vào.”

Ta dựa ở đầu giường, lòng buồn cười nghĩ, một đứa nhỏ mười tuổi còn không trị được, lão tiểu tử này cũng là càng sống càng lùi lại. Trăm triệu không nghĩ tới, ta thật mau bước lên vết xe đổ của Lữ Chi Lương, nhìn sắc mặt của đứa nhỏ mười tuổi.

“Sao y lại nhốt ngươi?”

Lữ Chi Lương nói: “Y cảm thấy ta khả nghi, nói cho đúng… y cảm thấy ngươi khả nghi?”

“Ta khả nghi?”

“Mười năm trước ngươi bắt cóc Công chúa, mười năm sau bắt cóc Long vương, là ca ca của Mặc Tước đồng đảng Ma long, ta cẩn thận nghĩ nghĩ…” Lữ Chi Lương vuốt râu, vẻ mặt thâm trầm, “Ngươi là rất khả nghi.”

Ta thiếu chút nữa không nhịn được ném cái gối qua, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại lại có chút nhụt chí.

Ta: “Ngươi nói chúng ta còn đi không?”

Đối với Mặc Diễm ta cũng không dám nhắc tới chuyện rời đi, chỉ có thể trộm hỏi ngư nô tới hầu hạ ta có phải thương của ta lành rồi là có thể đi không. Đối phương ban đầu là nói gần nói xa, bị ta bức nóng nảy liền nói phải hỏi Đại tổng quản, hỏi mấy ngày, chậm chạp không có kết quả. Hiện tại Linh Trạch đã khôi phục thần trí, đã có được ký ức, ta nghĩ có phải muốn tìm ta tính sổ hay không?

Tự trốn lên bờ, bắt cóc Công chúa, đánh chửi Bắc Hải Vương mất trí, quan trọng nhất là, cắn nuốt hồn phách người thương của Bắc Hải Vương… chỉ cần xách ra một chuyện trong đống này cũng đủ để trị ta tội chết, bọn họ lại để cho ta sống, chẳng lẽ lại muốn ta sống không bằng chết?

“Ta ít nhiều gì vẫn có thể đi, còn ngươi…” Lữ Chi Lương ý tứ sâu xa đánh giá ta từ trên xuống dưới. “Tự cầu phúc đi.”

Ta không thể nhịn được nữa, vẫn là ném cái gối qua. Lữ Chi Lương chợt lách người, lấy linh hoạt không nên có ở độ tuổi này của lão nhảy ra khỏi phòng.

Ta tỉnh lại ngày thứ ba, rốt cuộc tay chân có chút sức lực, có thể xuống giường đi lại.

Bắc Hải tìm được Công chúa thất lạc nhiều năm, vì biểu hiện chúc mừng, năm ngày sau sẽ tổ chức một bữa tiệc tối quân thần chung vui tại Long cung, đến lúc đó Mặc Diễm phải trang phục lộng lẫy tham dự. Mấy ngày này nàng vẫn luôn bị ma ma trong cung bắt học các lễ tiết quy củ của Công chúa, chỉ có buổi tối có thời gian thăm nuôi một canh giờ mới được phép đến xem ta.

Năm ngày sau, trong cung nhất định rất bận rộn, nhưng thật ra là một ngày lành để trốn

Ta để ngư nô đỡ ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn thấy từng bụi san hô đỏ tươi đẹp chói mắt ngoài sân, cả người đều vì nó mà sững sờ.

Mấy ngày nay, ta thế nhưng không phản ứng kịp.

Ta lại xoay đầu nhìn ra đằng sau, hỏi ngư nô hầu hạ ta: “Đây là Xích Phong Cung sao?”

“Đúng là Xích Phong Cung.” Nàng rũ mắt, ta hỏi cái gì nàng đáp cái đó, không nên nói một câu cũng không nói, thận trọng từ lời nói đến việc làm đến một loại trình độ khiến người líu lưỡi.

Mười năm trước, Xích Phong Cung này cũng là nơi đầu tiên Linh Trạch ban cho ta sau khi ta tiến cung. Lúc ấy A La Tàng bị Tử Vân An đuổi bắt, lúc chạy trốn xuyên thủng mái vòm khiến nước biển trút xuống, đè sập nóc nhà Xích Phong Cung, ta chỉ phải tạm thời dọn đến Phi Hà Cung dành riêng cho Long hậu, này vừa đi liền không còn trở lại.

Chậm rãi đi đến chỗ san hô đỏ, vuốt ve cái giường thấp* trúc tía** đặt ở phía dưới san hô, ta có chút hoài niệm nói: “Trước kia ta thích nằm nghỉ trưa trên cái giường này nhất.”

(*卧榻 ngõa tháp.)

(**紫竹)

Như thế nào cũng không thể tưởng được ta còn có thể trở về, chỉ là thân phận hiện tại… dường như còn lúng túng hơn quá khứ.

Ta thử nằm xuống giường, ánh mắt tự nhiên mà nhìn về phía mái vòm. Nước biển bị ánh mắt trời chiếu rọi cách mái vòm dập dờn dập dờn, nhìn thẳng tới, thậm chí có thể loáng thoáng nhìn thấy một quả cầu vàng chói mắt.

Thật là thoải mái…

Loại yên bình đã lâu này, rất nhiều năm rồi ta chưa từng có.

Bất tri bất giác, ta ngủ quên ở dưới gốc san hô, chờ đến khi tỉnh lại, sắc trời đã trở nên ảm đạm, trước mắt ta xuất hiện một nhũ băng thật dài.

Nó chỉ thẳng vào ấn đường ta đầy nguy hiểm, thậm chí phần đỉnh bén nhọn đâm thủng làn da ta, giọt máu thật nhỏ chậm rãi lăn xuống dọc theo ấn đường. Đối mặt với nhũ băng cổ quái dài bằng cánh tay này, ta theo bản năng muốn cho mình rời xa nó. nhưng sau lưng là giường trúc, muốn tránh cũng không thể tránh.

“Ta còn đang nghĩ khi nào thì ngươi mới mở mắt.” Giọng nói non nớt thanh thúy, mang theo lạnh lẽo khắc cốt.

Ta nhìn qua bên cạnh, lúc này bốn phía không còn bóng dáng của một ngư nô nào, một dáng người nho nhỏ đứng cách đó không xa, đúng là người nói chuyện.

Đối phương mặc hoa phục lam nhạt, một đầu tóc dài xanh đen được buộc cao, dùng cài bằng ngọc rũ ở sau gáy, tướng mạo… lại giống Mặc Diễm như đúc.

Gần như là cùng với lúc nhìn thấy mặt y, một cái tên lập tức xuất hiện trong đầu ta.

“Ngao Yến?”

Tiểu thiếu niên nhăn nhăn mày, lạnh lùng nói: “Tên của ta không phải loại người như ngươi có thể gọi!”

Theo lời y nói, một lực cực lớn túm chặt cổ chân ta kéo ta xuống dưới đất. Ta vừa mới lật người, nhũ băng như hình với bóng xuất hiện trước mặt ta, bức cho ta chỉ có thể chống khuỷu tay mà không ngừng lùi về sau.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt giữa ta và y, y lại mang theo địch ý lớn như vậy đối với ta, đứa nhỏ này bị sao vậy?

Lúc trước ta còn chê cười Lữ Chi Lương ngay cả đứa bé cũng không làm gì được, này thật sự là quả báo, thì ra ta cũng không làm gì được.

Tránh cũng không thể tránh, ta thật sự không có cách nào, chỉ phải gọi Tê Hà ra đánh nát nhũ băng đoạt mệnh đuổi theo không bỏ kia. Không nghĩ tới Ngao Yến nhìn thấy Tê Hà sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, thậm chí giữa mày nổi lên một tầng hung ác.


trướctiếp