Biển Cấm

Chương 34


trướctiếp

Ta cùng Linh Trạch hướng thẳng về phía Bắc, mặt trời mọc lên đường, mặt trời lặn liền tìm nơi nghỉ ngơi, cũng không tùy ý ở lại. Một tháng như thế, cách Bắc Hải càng ngày càng gần.

Ngày đó trời vừa tối, chúng ta đi đến một chỗ trong núi, theo thường lệ tìm một nơi đất bằng, nhóm lửa nghỉ ngơi.

Lúc ta ôm củi khô trở lại bên đống lửa, không thấy bóng dáng của Linh Trạch.

Hắn rất ít khi chạy loạn, lúc này không khỏi khiến ta lo lắng.

Ném củi xuống, ta bắt đầu tìm kiếm hắn khắp nơi.

Vốn cho là hắn đi đâu, kết quả hắn liền ở ngay bên cạnh, ta chỉ đi vài bước liền phát hiện bóng dáng hắn.

Hắn vịn một gốc đại thụ bên cạnh, đứng bên vách núi, gió nhẹ thổi qua sợi tóc hắn, hôn qua tay áo hắn. Hắn đưa lưng về phía ta, không biết vì sao lại chuyên chú như thế, mà ngay cả khi ta tới gần đều không có cảm giác.

“Linh Trạch?”

Nghe được tiếng kêu của ta, hắn rốt cuộc hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía ta.

“Ca ca…” Nụ cười hắn lóa mắt hơn cả ngôi sao trên bầu trời, giống như tìm được một kho báu đáng kinh ngạc gì đó, nóng lòng muốn chia sẻ với ta, “Phía dưới có lửa.”

Hắn chỉ xuống chân núi, ý bảo ta qua xem.

Đó quả thật là lửa, cũng không phải lửa cháy. Phía dưới có tòa thành trấn không lớn không nhỏ, không biết hôm nay là ngày hội gì của phàm nhân, đèn đuối sáng trưng, sáng đến giống như một ngôi sao nhỏ rớt vào giữa những ngọn núi.

“Đó là nơi ở của nhân tộc sao.”

Linh Trạch nhìn tòa trấn nhỏ kia, trong mắt lộ ra khát khao: “Thật đẹp.”

Ta thấy hắn có vẻ muốn đi, cho dù trong lòng không muốn đi gần với phàm nhân quá, vẫn là hỏi hắn: “Có muốn đi xem không?”

Hắn thoáng cái nhìn qua, ảnh ngược trong đáy mắt chiếu ra ánh lửa xinh đẹp: “Đi!”

Trả lời không chút do dự, hiển nhiên là thật sự muốn đi.

Ta lấy ra một mặt nạ từ trong túi càn khôn đeo lên, đầu ngón tay dừng ở khuôn mặt tuấn mỹ của Linh Trạch, chỉ ở đuôi mắt hắn: “Ngươi có cách che giấu màu mắt không?”

Linh Trạch nhắm mắt lại, qua một lúc tròng mắt hơi động, lúc mở ra, con ngươi đã biến thành màu đen bình thường.

Linh Trạch không có đôi mắt màu lam tuy rằng không còn kinh thiên động địa, nhưng vẫn là một đại mỹ nhân. Mỹ nhân như vậy xuất hiện ở trong trấn nhỏ của phàm nhân, khó tránh khỏi chọc người ghé mắt.

“Lại biến xấu đi một chút được không?”

Linh Trạch lộ ra vẻ khó hiểu, như là không nghe hiểu yêu cầu của ta.

Đầu óc hắn lúc thông minh lúc không thông minh, có đôi khi cái gì đều hiểu, mấy chuyện trên giường cũng là không thầy dạy cũng hiểu, hạ bút thành văn, có đôi khi lại ngốc đến khiến người ca ngợi, ngay cả sự khác nhau giữa sao và lửa cũng không phân được.

Ta không biết rốt cuộc đến khi nào hắn mới hoàn toàn khỏe lại, lại có thể khôi phục ký ức hay không. Dù sao lúc trước dưỡng như đứa nhỏ, cũng không phải là chưa từng dưỡng qua.

Hắn bất động, ta trực tiếp hành động. Tay quẹt đống bùn dưới đất, bôi lên mặt hắn, bôi cho màu da trắng muốt của hắn trực tiếp biến thành màu đất.

Nhìn khuôn mặt bẩn bẩn của hắn, ta thỏa mãn gật đầu: “Được rồi, như vậy sẽ không khiến người khác chú ý.”

“Thật bẩn.” Mặt Linh Trạch đầy vẻ ghét bỏ, nâng tay áo muốn lau, bị ta trừng mắt một cái, lập tức lộ ra biểu tình muốn lau lại không dám lau.

Ta nắm tay hắn, dỗ dành: “Được rồi, trở về liền lau cho ngươi.”

Mũi chân điểm nhẹ, ta nắm hắn nhảy xuống chân núi. Gió phất qua mặt, mang theo hơi ẩm, dường như trời lại muốn mưa.

Trên trấn quả nhiên đang mở hội, mở chợ đêm hội đèn lồng, hai bên đường bày hàng quán biểu diễn trò chơi, vô cùng náo nhiệt.

Linh Trạch giống như Mặc Diễm lần đầu tiên xuống núi, nhìn cái gì đều cảm thấy hiếm lạ, mỗi sạp hàng đều phải đừng lại nhìn một cái, sờ một cái.

Hắn còn sẽ hứng thú bừng bừng hỏi ta đủ mọi vấn đề, đây là cái gì, đó là cái gì.. Kỳ thật ta có chút không kiên nhẫn, nhưng nói thế nào cũng là bản thân ta muốn dẫn hắn tới, nếu đã quyết tâm muốn cho hắn tận hứng, liền không thể sinh ra tỳ vết trên những chuyện nhỏ nhặt này.

“Ca ca, đây là cái gì?” Hắn kéo tay áo ta, chỉ vào một hàng gậy ngắn trên quầy hàng hỏi.

“Dùng để gãi lưng.”

Ta lấy một cái gãi lưng ở trên quầy, cào cào hai cái trên lưng hắn xem như biểu diễn.

Thân thể Linh Trạch cứng đờ, nhanh chóng phản ứng lại mà vòng tay bắt lấy gãi lưng, giọng nói mang theo cười: “Thật ngứa.”

Lúc này mặt hắn màu đen, ngược lại càng khiến cho hàm răng thêm trắng bóng, khiến người chói mắt.

Ta trả lại gãi lưng, tiếp tục dẫn hắn đi dạo.

Trong chợ đêm dòng người chen chúc xô đẩy, chen vai nối gót*, náo nhiệt giống như ăn tết, chính là Mạnh Chương tế dưới biển cũng không nhất định có thể náo nhiệt như vậy.

(*Nguyên văn 摩肩接踵 ma kiên tiếp chủng: hình dung nhiều người chen chúc.)

Đang cùng Linh Trạch đi qua một tửu lầu treo đầy đèn lồng, bỗng cảm thấy có gì từ trên trời đánh úp lại. Tốc độ không nhanh, động tĩnh lại không nhỏ. Ta giơ tay bắt được, ngưng mắt nhìn lại, là một tú cầu.


trướctiếp