Biển Cấm

Chương 29


trướctiếp

Hôn hôn trầm trầm, giống mộng lại không phải mộng. Trong hoảng hốt, ta lại về tới Bắc Hải. Linh Trạch mỉm cười nhìn ta trong ánh sáng mờ ảo, ôn nhu nắm tay ta, dẫn ta xuyên qua đàn Huỳnh Ngư đang bơi lội.

Ở trong cảnh tượng bao la lộng lẫy, đôi môi hắn khép mở, đang nói gì đó, ta lại thế nào cũng không nghe được.

“Cái gì?”

Hắn ngậm cười, lại lặp lại. Rõ ràng xung quanh không có âm thanh nào khác, nhưng ta vẫn không nghe được.

Ta bắt đầu có chút nóng nảy, tiến đến trước mặt hắn, hỏi lại lần nữa: “Ngươi nói gì? Linh Trạch, ta không nghe được tiếng của ngươi.”

Đôi mắt như nước của hắn nhìn ta chăm chú, bàn tay dán lên gò má ta, nói một câu ngắn gọn, chỉ có ba chữ. Tuy rằng lần này vẫn không phát ra tiếng, nhưng ta nhìn liền hiểu.

Hắn đang nói: “Ta yêu ngươi.”

Trái tim nhảy kịch liệt, ầm ĩ trong thế giới an tĩnh.

Đầu mũi đầy chua xót, trước mắt càng thêm mơ hồ.

Trong lòng đang có một giọng nói đang không ngừng kêu ta bảo ta không cần tin tưởng hắn, thân thể lại như thiêu thân lao về phía số mệnh của ta.

Ta vùi vào ngực hắn, cánh tay ôm chặt lấy vòng eo hắn: “Ta biết đây là đang mơ, ta đều biết…”

Những nhớ nhung không cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nói ra ở trong mộng, không ngừng thốt ra từ trong miệng ta: “Ta cũng yêu ngươi.”

Bằng không thì sao lại nói ta là người xui xẻo a, thật vất vả làm mộng đẹp, thế nhưng còn không có âm thanh.

“Ta rất nhớ ngươi, lại sợ nhớ ngươi…”

“Ngươi thật sự đáng giận, coi ta là thế thân thì thế thân đi, tại sao phải đối với ta như vậy?”

“Ngươi không nên đối tốt với ta như vậy…”

Từ nhỏ đến lớn, ở trong tộc ta nhận hết xem thường, dù là cha đẻ cũng chưa từng đối xử tử tế với ta. Ta đã quen lạnh lùng, quen ác ý, quen thờ ơ lạnh nhạt, cũng quen bo bo giữ mình*.

(*明哲保身 người sát suốt giỏi về bảo vệ chính mình. Cũng chỉ thái độ bởi vì sợ liên lụy đến mình mà lảng tránh nguyên tắc đấu tranh xử thế.)

Nếu Linh Trạch chỉ xem ta như một món đồ chơi thật sự, tùy ý đùa bỡn, có lẽ ta sẽ không cam lòng, sẽ phẫn hận, nhưng tuyệt đối sẽ không sinh ra thất vọng, bởi vì ta cũng chưa từng ôm chờ mong đối với sủng ái của hắn.

Nhưng hắn đối với ta quá tốt, mọi chuyện theo ta không nói, lại giao trứng rồng cho ta ấp, lại để cho ta cưỡi hắn xem Huỳnh Ngư. Hắn khiến cả người ta đều lâng lâng, bay đến bầu trời, không biết tên họ mình là gì.

Một chút tốt nếm đến mười phần ngọt, một nụ cười liền phải nhớ cả đời.

Kết quả… bay càng cao, rơi càng thảm. Gân cốt đứt từng khúc, tan xương nát thịt, đau đớn dù đã khỏi, lúc sau nhớ tới tên hắn đều cảm thấy run sợ.

Nắng sớm chiếu đến mi mắt ta, ta chậm rãi mở hai mắt đau nhức, phát hiện mình nằm bên cạnh bờ, trên người đắp áo ngoài cởi ở trên bờ lúc trước, thân thể dưới quần áo là không một mảnh vải.

Ta cố hết sức mà chống người dậy, cả người giống như bị bánh xe nghiền qua, đặc biệt là eo lưng, loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời trộn lẫn với nhau, khiến ta nhíu chặt mày.

Áo trượt xuống, lộ ra một thân loang lổ dấu vết, trên người giống như đã được rửa sạch, giữa hai chân vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, cũng không dính nhớp.

Đêm qua quá mức điên cuồng, ký ức ta đều có chút gián đoạn, chỉ nhớ mình khóc thật sự lợi hại, cầu Linh Trạch buông tha chỗ túi nang kia, sợ bị hắn làm hư, về sau lại không thể khép lại.

Linh Trạch liếm đi nước mắt trên mặt ta, cúi người hôn ta, không dừng, ngược lại càng thêm hưng phấn.

Toàn bộ nức nở thét chói tai đều bị hắn ngăn ở cổ họng, ta mang theo tâm tình có chút sợ hãi dần dần mất đi ý thức. Trong lúc đó có mấy lần tỉnh táo ngắn ngủi, đuôi rồng quấn lấy ta đã biến mất. Ta được Linh Trạch ôm vào trong ngực, vẫn còn ở trong nước, ngón tay thon dài hữu lực chạm nhẹ vào túi nang của ta, giống nhưng muốn đào đồ vật ở bên trong ra.

Ta run rẩy, trán dựa vào bả vai hắn, miệng phát ra nức nở kháng cự, hắn dừng một chút, lúc sau động tác càng nhẹ.

Ta lắc lắc đầu, ném đi những hình ảnh khiến người mặt đỏ tới mang tai kia đi, vừa đỡ trán, lại chạm tới xúc cảm cứng rắn của mặt nạ.

Kỳ quái, ta nhớ rõ ràng... hôm qua Linh Trạch ngại mặt nạ vướng bận, không màng kháng cự của ta, cởi bỏ nút buộc liền tùy tay ném nó vào trong nước, sao lúc này lại trở về trên mặt ta?

Chẳng lẽ là Linh Trạch nhặt về?

Ta chịu đựng thân thể không khỏe, khoác áo đứng lên, không quá tốn sức để tìm, liền ở bên bờ cách đó không xa tìm được một bóng dáng màu trắng đang chà xát giặt rửa gì đó.

Một thân hỗn độn này, đầu sỏ gây tội liền ở trước mắt, ta nào có thể nhịn, đi qua liền giơ chân đá người vào trong nước.

Một tiếng ùm lớn, sau khi bọt nước tan đi, thanh niên mặc đồ trắng kinh ngạc trồi lên mặt nước, bọt nước không ngừng chảy xuống từ đầu hắn, trong ánh mặt trời đang chậm rãi dâng lên, phát sáng rực rỡ.

Ta khổ tu mười năm, tâm trí sụp đổ trong một ngày, xem ra vẫn là nghị lực chưa đủ.

Tại sao ta lại không có biện pháp hạ quyết tâm đối với gương mặt này a!

Càng nghĩ càng giận, càng nhìn càng phiền, siết chặt tay, chân ta dẫm lên, muốn đạp khuôn mặt thiên chân ngây thơ của tên ngốc này vào trong nước, tốt nhất đừng nổi lên nữa.

Hùng hùng hổ hổ đạp chân qua, Linh Trạch không chỉ dễ dàng tránh đi, còn nắm lấy cổ chân ta.

“Buông ra!” Ta căm tức nhìn hắn, dùng sức rút chân, không chút sứt mẻ.

Ta vừa mới dậy vội, không tìm được đai lưng, áo ngoài chỉ quấn tùy ý, bên trong cũng không mặc gì. Hiện giờ áo khoác mở rộng, bị gió sớm thổi qua, còn có chút lạnh căm căm.

Một chân khác của ta hơi cong, duy trì động tác đến gian nan, mắt thấy sắp đặt mông ngồi xuống đất, lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân đạp lên lá cây ở cách đó không xa.

Hỏng, sợ là cóc tinh đến đổi ca.

Mới nghĩ như vậy, bàn tay nắm ta dùng sức một cái, kéo ta qua.

Ta ngã vào trong nước, choáng váng ôm mặt uống vào một mồm nước lớn.

Cùng lúc đó, chủ nhân của tiếng bước chân cũng đẩy ra nhánh cây rũ xuống đi tới bên cạnh.


trướctiếp