Biển Cấm

Chương 21


trướctiếp

“Làm sao sẽ…” Trên thân Cốt long rơi xuống từng mảng xương vỡ, chậm rãi hóa thành bụi sáng.

Giống như Linh Trạch nói, Giáng Phong đã nhập ma, ở lại cũng chỉ là một sợi chấp niệm trong thiên địa.

A La Tàng hồi sinh không phải là Xích chủ của gã, chỉ là một ác quỷ lòng tràn đầy báo thù.

Giáng Phong muốn cắn nuốt ta, bị ta cắn nuốt ngược lại.

Tất cả xảy ra trong phút chốc, chờ ta mở mắt ra, đã thoát khỏi Tâm hải, khôi phục quyền khống chế thân thể.

Mặt của ta cách Linh Trạch quá gần, tay còn giữ ở chuôi đao, hai khối thân thể đồng thời rơi xuống biển sâu, màu tràn ra từ miệng vết thương lượn lờ như khói bếp.

“Linh Trạch…” Ta vừa phun ra hai chữ, bên cạnh bỗng nổi lên một dòng nước lớn, đẩy chúng ta về phía xa.

Ta đầu óc choáng váng mà xoay vòng trong nước thật lâu, sau khi ổn định thân mình, phát hiện vừa rồi là nhện biển kia bị xúc tu của Tử Vân Anh cuốn vào trong biển, lúc này hai con thú khổng lồ đang quấn lấy nhau, khuấy đục cả một vùng biển.

Tám chân của nhện biển quơ tán loạn, phát ra tiếng rít gào chói tai.

A La Tàng thuộc hạ của Giáng Phong đã khôi phục lại hình người, đang chiến đấu kịch liệt với Binh giáp Bắc Hải, ở nơi xa hơn một chút.

Tử Vân Anh quấn lấy cả người nhện biển, càng quấn càng chặt, mắt thấy nhện biển sắp bị nàng siết đến tan xác, đột nhiên cả vùng biển bắt đầu chấn động.

Chấn động này rất không bình thường, dường như có thứ gì đó ngo ngoe muốn chui ra từ dưới lòng đất.

Nếu như lúc này ta có đuôi cá, nhất định toàn bộ vảy đã dựng lên theo bản năng, làm ra tư thế phòng ngự.

Nhất thời mọi người đều an tĩnh lại, không biết là ai hô một câu: “Không tốt, động đất rồi!”

Theo tiếng hô này, một chớp mắt tiếp theo trời đất quay cuồng. Đáy biển rạn nứt, sóng dậy biển gầm, tất cả mọi người bị dòng hải lưu kéo theo không tự chủ được mà đụng vào nhau, phát ra tiếng rú thảm.

Động đất kịch liệt đột nhiên xuất hiện, không có bất kỳ báo trước, chờ phản ứng lại đều phải trồi lên mặt biển, cũng đã không phân rõ trên dưới trái phải.

Trong hỗn loạn, eo ta siết chặt, bị thứ gì đó cuốn lấy đụng phải một người khác, bị đối phương ôm chặt vào lòng.

Xúc cảm rắn chắc kia hết sức quen thuộc, mùi hương trên người càng là khiến người ấn tượng khắc sâu.

Ta nghiêng đầu xem, chỉ kịp thấy bờ môi mỏng xinh đẹp của đối phương, môi mím thật chặt, dường như có chút phiền não.

Sóng lớn cuốn lấy hai ta, đá cát rong biển quay cuồng, đã trở thành ám khí trí mạng nhất.

Một hòn đá cắt qua khuôn mặt ta, mang theo một đường đỏ tươi. Ta còn chưa kịp phản ứng, Linh Trạch đã chuyển hướng, ôm cả người ta vào trong lòng hắn.

Thậm chí vai hắn vẫn còn đang đổ máu.

Ta cắn cắn môi, nắm chặt cánh tay vây quanh ta.

Vì sao Giáng Phong lại không quý trọng a?

Được đến chung tình của hắn, phải là một chuyện may mắn đến cỡ nào, có người trong mộng khó cầu, có người lại vứt bỏ như giày rách.

Ta biết tình yêu vốn không có đạo lý đáng nói, nhưng vẫn muốn nói một câu —— thật không công bằng.

Trong ôm ấp của Linh Trạch, theo sóng biển cuồn cuộn, ta dần mất đi ý thức.

Có thể là do cắn nuốt thần hồn của Giáng Phong, lại bất tri bất giác rơi vào ký ức cũ.

Đáy biển một trận hỗn chiến, nơi nơi là các thế lực liều chết vật lộn.

Một Thanh long nhỏ xinh bị bạch tuộc đè dưới thân không thể động, Hải tộc mặc giáp cắm giáo dài kiếm bén vào trong thân thể nàng, nàng vùng vẫy phát ra tiếng kêu thảm thiết. Chỉ một chốc sau nước biển đỏ tươi chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nàng cũng mất đi sự sống.

Tử Vân Anh cùng A La Tàng dùng nguyên hình đánh nhau, Hắc giao cùng bạch tuộc quấn lấy nhau, nhất thời không phân rõ phần thắng của người nào nhiều hơn một chút.

Cách bọn họ không xa, rồng lớn màu trắng đánh bay Xích long nhỏ hơn hắn một chút vào trong mấy rặng san hô, xung lực kinh người nhấc lên cát bụi ngập trời.

Xích long phun ra máu tươi, trong ánh đỏ hóa thành một thiếu niên.

Gã che lại ngực, dựa lưng vào một gốc san hô đã bị đánh đổ, khóe miệng chảy máu: “Xem ra ngươi đã sớm có chuẩn bị, cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng ta.”

Bạch long nổi ở trong nước, hai mắt nhắm chặt, trên mặt hiện lên bi thương.

“Ta sẽ hủy thân thể ngươi, trấn áp thần hồn của ngươi ở mọi nơi dưới biển sâu.”

Giáng Phong cười nhạo: “Không hoàn toàn đánh ta đến hồn phi phách tán sao? Không thể nhẫn tâm? Ha, ta ghét ngươi nhất, chính là bộ dạng bố thí thương hại này!”

Dứt lời, binh khí Tê Hà của gã rời tay mà đi, lao về phía Tử Vân Anh như tia chớp, lưa loát chém đứt một xúc tu của nàng.

“Đi mau!” Giáng Phong hô lớn.

Hắc giao vốn bị quấn đến sít sao lập tức được khe hở, uốn mình chạy thoát.

Miệng gã ngậm chặt Tê Hà, trong hoảng loạn quay đầu nhìn Giáng Phong, cuối cùng vẫn không trái lệnh, nhịn đau tăng thêm tốc độ rời đi.

Một chân của Tử Vân Anh bị chém, nguyên khí tổn thương nặng, muốn đuổi theo Hắc giao đã là quá trễ.

Giáng Phong cất tiếng cười to, một tay làm thành ấn, miệng lẩm bẩm, chỉ chốc lát sau, trên người liền xuất hiện từng hoa văn như tia chớp.

Bạch long sửng sốt, liền muốn nhào người lên trước: “Đừng!”

Tử Vân Anh đuổi theo một nửa, cùng Hắc giao đồng thời quay lại, chỉ là một bên là cản Linh Trạch, một bên là hướng về phía Giáng Phong.

“Xích chủ”

“Bệ hạ!”

Ánh sáng chợt lóe, rực rỡ lóa mắt. Mọi người bị chấn động đến đầu óc hồ đồ*, chờ đến khi lấy lại tinh thần, chỉ thấy dưới đất là một xác rồng nát tươm, gân cốt lộ ra ngoài, mấy đốm sáng từ từ bay ra từ miệng máu ở trên người.

(*Nguyên văn 七荤八素 thất huân bát tố: dùng để chỉ tình trạng đầu óc rối loạn, hồ đồ hoặc mê muội, không tỉnh táo.)

Bạch long vốn là bị xúc tu của bạch tuộc quấn quanh, lúc này hóa thành bộ dạng thanh niên, vươn tay ra chụp, nắm chặt một đốm sáng ở trong tay.

A La Tàng nhân lúc hỗn loạn mang theo một hồn ba phách của Giáng Phong, lại trốn thoát.

Một đốm sáng còn sót lại, xẹt qua nước biển tựa như sao băng, bay về phía Long cung.


trướctiếp